Trương Dã Phồn nhướng mày cười:
"Tan thôi tan thôi. Nha đầu, về với tiểu thư đi. A Mía, ngươi ổn rồi đấy."
Trước khi chính thức săn bắn, có một bữa tiệc mở màn. Ta được xếp ngồi ngay cạnh Trương Dã Phồn.
"Sao hôm nay ngươi nhiệt tình thế? Người như ngươi mà cũng biết giúp người à? Đừng nói với ta là hồi lưu đày thật có lính tốt cứu mỹ nhân nha?"
Làm gì có, ai mà chờ được anh hùng cứu?
Ta tâm trạng rất tốt, lười biếng tựa lưng vào ghế, cười khẽ:
"Chờ anh hùng cứu, không bằng chờ nữ hùng cứu. Mà chờ nữ hùng cứu, chi bằng tự mình cứu mình."
Trương Dã Phồn hỏi ta vì sao giúp “A Mía”, ta kể chuyện hắn từng giúp mình.
"Ta nợ hắn một ân tình. Ngươi quen thân với hắn lắm sao?"
Trương Dã Phồn nói hắn tên là Cam Thanh, do Thái tử phái đến giám sát nàng, nhưng đã bị nàng “thu phục”.
Ta hỏi:
"Có phải ngươi sai hắn đi giúp ta không?"
Nàng lắc đầu:
"Ta hoàn toàn không biết chuyện đó. Hắn là kiểu người mắc bệnh 'thánh mẫu', chắc thấy ngươi hợp mắt thì giúp một tay thôi."
“Được thôi, ta chẳng nghi ngờ chút nào về ‘hội chứng anh hùng cứu thế’ của ngươi.”
Rất nhanh sau đó, chúng ta tiến vào trường săn.
Ta lẽo đẽo bám lấy Trương Dã Phồn, hy vọng nàng sẽ biểu diễn cho ta xem cảnh b.ắ.n thỏ.
Không ngờ nàng lại đến để “ăn gian”, dắt ta đến một góc yên tĩnh rồi nói:
“Hai ta cứ trốn ở đây một ngày đi.”
Ta cực kỳ không hài lòng.
Chuyện gì thế này? Ta còn tưởng sẽ được xem cảnh săn bắt gay cấn cơ mà!
Ta nào có ngờ, quả thật có gay cấn, nhưng không phải là cảnh săn thú.
Mà là cuộc săn người.
—Mục tiêu là: Trương Dã Phồn.
Năm kẻ áo đen, trước là mưa tên, sau là cận chiến, từng chiêu đều nhằm lấy mạng nàng.
Ta thừa cơ hỗn loạn, cũng nhờ vào khoảng trống mà Trương Dã Phồn đã cố gắng tạo ra cho ta trong lúc chiến đấu, cố gắng chạy thoát.
Ta lảo đảo lao xuống núi tìm cứu viện.
Trương Dã Phồn, dù một chọi năm, dù địch thủ võ nghệ không tầm thường...
Ngươi nhất định phải chống đỡ được.
Giữa đường xuống núi, vì quá vội vàng, ta ngã nhào một cú.
Ngay sau đó, một bàn tay rắn chắc đỡ lấy ta.
“Khanh Xuân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngẩng đầu lên nhìn, là Cam Thanh.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Không kịp giải thích, ta nắm lấy tay áo hắn:
“Đi theo ta, cứu Trương Dã Phồn!”
Cam Thanh lập tức cõng ngược ta chạy như bay.
Khi tìm đến nơi, một lưỡi đao lạnh đang bổ xuống cổ Trương Dã Phồn.
Ta không kịp nghĩ, phản xạ nhanh hơn đầu óc, rút chiếc nỏ tay trong tay áo b.ắ.n thẳng vào cổ tay kẻ cầm đao.
Mũi tên trúng vào tay hắn, dù lực không đủ để làm hắn gục, nhưng cũng khiến hắn khựng lại một chút.
Chỉ một khựng đó thôi, Cam Thanh đã lao tới, hất văng lưỡi đao chí mạng kia.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi ta đến, Trương Dã Phồn đã hạ gục hai kẻ áo đen.
Ba tên còn lại, nàng và Cam Thanh phối hợp thì hẳn không vấn đề.
May mắn là, giải quyết được.
Không may là… cả hai đều bị thương.
Trương Dã Phồn trúng đòn nơi vai trái, Cam Thanh thì ở chân phải.
Trời đã tối đen.
Hai người bị thương, thêm một ta yếu đuối...
Bảo ba người như vậy xuống núi, ta thật sự lo chưa tới chân núi đã bỏ mạng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng ta tìm một hang đá, định nghỉ lại chờ người đến tìm.
Tuy yếu, nhưng dù gì ta vẫn là người lành lặn.
Thấy hai người họ cả người đầy máu, ta thở dài:
“Hai người nghỉ đi, ta đi kiếm ít quả dại và củi.”
Nhưng khi ta thở hổn hển ôm củi và quả về…
Các người đoán ta thấy gì?
Ta nổi điên.
Mùa đông lạnh cắt da, mà ta cảm giác như bị thiêu cháy, đầu óc quay cuồng.
“Hai người đang làm gì đấy?! Nhịn không được thì cũng phải chọn lúc chứ?!”
Trương Dã Phồn vậy mà đang… cởi quần Cam Thanh!
“Giữa cái tình cảnh thế này, hai người không thể dẹp bớt dục vọng được à?! Trương Dã Phồn, ngươi… ngươi…?!”
Tức giận, ta lao tới định đánh nàng
Ta vì họ mà chịu lạnh ra ngoài lăn lộn ba lần, tay bị xước năm vết, chân lạnh đến tê dại.
Còn hai người họ thì ở đây lửa gần rơm?!
Vậy mà Trương Dã Phồn còn mạnh miệng bảo đang “kiểm tra giới tính” của Cam Thanh.
Đáng bị chửi!
Giữa lúc tranh cãi, Cam Thanh đột nhiên hét lớn:
“Được rồi! Ta là nữ! Ta thật sự là nữ!”
Không khí lặng ngắt.
Ta: “?”
Trương Dã Phồn càm ràm:
“Ta đã nói mà, hắn có vấn đề, cứ khăng khăng mình là nữ, nên ta mới kiểm tra cho rõ…”
Ta đá đá giữa hai chân Cam Thanh, rõ ràng là nam nhân:
“Cái đó ai cũng thấy rồi. Ngươi nếu thật không muốn làm nam nhân, chờ về ta sai người thiến ngươi!”
Trong lòng ta mắng thầm:
Đồ thần kinh.
Nhưng Cam Thanh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám, lấp lánh hơi nước:
“Hai vị cô nương, có thể nghe ta kể một câu chuyện không?”
...
“Ngươi nói ngươi vốn là nữ, cũng không phải phụ nữ ở thế giới này, sau khi c.h.ế.t thì linh hồn đến đây, nhập vào thân xác nam nhân tên Cam Thanh?
Ngươi gọi đó là xuyên không?”
“Hai người tin ta chứ?”
Vớ vẩn.
Ta cười lạnh:
“Tin hay không thì đã sao?
Ngươi rõ ràng có thân xác đàn ông, lại khăng khăng mình là phụ nữ, từ chối mọi tiện nghi, ngươi bị ngu à?”
Cam Thanh cau mày:
“Hôm đó ở tửu lâu ta thấy ngươi hành sự quả đoán thông minh, nên dù chẳng biết thân phận, vẫn ra tay giúp.
Ai ngờ ngươi cũng chẳng hơn kẻ tầm thường là bao, thậm chí còn ngu muội hơn.
Đúng, làm đàn ông dễ dàng hơn, nhưng ngươi có từng nghĩ:
Tại sao đàn ông lại dễ dàng hơn?”
“Ta nghe họ khen phụ nữ rằng:
‘Nàng thật có tài, chỉ tiếc là nữ nhi, nếu là nam đã có thể thi cử, vinh hiển gia môn.’”
“Tiếc cái gì?
Tiếc là nữ nhi à?
Không!
Phải tiếc là thế gian này không cho phép nữ nhi phát huy tài năng!
Tại sao lỗi của cái xã hội rác rưởi này lại đổ lên đầu phụ nữ?!
Tại sao lại đổ lỗi cho người phụ nữ có tài vì họ là… phụ nữ?!”
“Ngươi cũng là nữ, ngươi chưa từng nghĩ sao?!”