Kỳ Nữ Dã

Chương 20



Không rõ nàng gật hay lắc, ta chỉ cảm giác mái đầu ấy cựa quậy bên cổ mình.

 

Xe ngựa lăn bánh rời xa, để lại hai vệt bánh xe mờ dần trong bụi cát bị gió cuốn tung.

 

Ta dựa vào tường thành, lặng nhìn chiếc xe dần hóa thành một chấm đen xa tít.

 

Nàng ấy cuối cùng cũng được bay đến bầu trời của riêng mình, phiêu dạt đến vùng hoang dã thuộc về nàng.

 

Người bạn ta yêu quý, ta chúc nàng tự do vô biên.

 

Trên đường quay về, chúng ta gặp Từ Lưu Nguyệt – vừa rời triều sớm, còn chưa kịp thay triều phục.

 

“Bệ hạ, giờ còn chạy đến tường thành, may ra còn kịp nhìn thấy nàng từ xa.” – ta nói.

 

Giờ đây, Từ Lưu Nguyệt đã là thiên tử chí tôn, bên người vây quanh đủ loại cung nhân, thái giám.

 

Ngay sau còn có đám quần thần, như Nguyên Sâm, như Tể tướng Khanh lão.

 

Khóe miệng Nguyên Sâm khẽ nhếch, lộ nét giễu cợt.

 

Ta chợt nhớ, không lâu trước, Hoàng Mặc Quân bỗng nổi điên, bỏ chồng bỏ con, dưới sự giúp đỡ của Trương Dã Phồn cũng rời khỏi kinh thành?

 

Quả nhiên, bản chất trong linh hồn con người chẳng thể kìm hãm lâu dài. Chỉ cần có cơ hội, chỉ cần một trận mưa xuân, là sẽ bung nở mãnh liệt.

 

Người đàn bà từng bị trói buộc, cuối cùng cũng quay lại làm cô gái sống thật với bản thân mình.

 

Ta không cùng Từ Lưu Nguyệt quay lại cổng thành, chỉ lặng lẽ rời đi trước.

 

Dưới sự trị vì của hắn, biên cương yên ổn, bách tính ấm no, nhân tài xuất hiện khắp nơi.

 

Mà Cam Thanh – chính là vì sao sáng nhất trong số đó.

Sau vài năm đọc sách ở Tể tướng phủ, Cam Thanh quyết định tham gia kỳ thi khoa cử.

 

Làm quan, quan trọng nhất là tướng mạo đoan chính. Người mang tật trên người thì sẽ làm tổn hại thể diện triều đình… Nếu là người thường, e là hắn còn chẳng có tư cách bước vào trường thi.

 

Nhưng ai bảo hắn là chàng rể được phủ Tể tướng dốc toàn lực ủng hộ chứ?

 

Năm Hội Tuyên thứ tư, vị chàng rể đi khập khiễng từng làm thị vệ này thi đỗ bảng nhãn.

 

Mọi người xôn xao ngưỡng mộ, riêng ta lại cảm thấy cực kỳ mất mặt.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

"Chỉ là bảng nhãn thôi á? Nhìn mà chán!" – ta hừ lạnh, khinh khỉnh liếc hắn.

 

Cam Thanh lúc ấy đang tận hưởng quãng thời gian nhàn nhã trước khi được phong chức: "Thôi đủ rồi, ta cũng đã rất cố gắng rồi đấy."

 

Ta lập tức gạt phăng chùm nho hắn vừa đưa lên miệng: "Cố gắng chưa đủ. Sau này ngươi phải càng nỗ lực hơn, mở đường cho ta!"

 

Năm Hội Tuyên thứ chín, Cam Thanh được bổ nhiệm làm Thượng thư Bộ Hình.

 

Đến năm thứ mười một, hắn chuyển sang làm Thượng thư Bộ Lễ.

 

Mà Bộ Lễ, lại chính là nơi phụ trách toàn bộ kỳ thi khoa cử trong thiên hạ.

 

05

 

Ta là nữ nhân. Năm Hội Tuyên thứ mười hai, ta bị chặn lại ngoài trường thi. Quan lại cười nhạo, hỏi tên họ ta là gì.

 

Ta cười nhạt, trả lời: "Ta là Khanh Xuân. ‘Khanh’ trong Tam công Cửu khanh, ‘Xuân’ là mùa xuân bảng vàng đề danh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mùa xuân năm Hội Tuyên thứ mười hai, tiết trời trong sáng, ta xách giỏ thi đến cổng trường thi.

 

Đám quan lại đứng canh ngoài cửa nhìn ta, nghĩ là tiểu nương tử nào đó đến tiễn người nhà đi thi, cười híp mắt chặn lại: "Không được vào."

 

Ta cũng cười, nhẹ nhàng nói: "Ta không phải đưa tiễn ai. Ta đến để thi."

 

"Thi á? Thi cái gì… Hả?!"

 

Họ tưởng ta điên.

 

Một tên hầm hừ đe dọa: "Ngươi biết thi cử là chuyện gì không? Có nộp đơn, có kiểm danh ở Bộ Lễ chưa? Tên ngươi có trên bảng ứng thí không?"

 

Ta cong môi: "Biết chứ. Ta có nộp đơn, có kiểm danh, cũng có tên luôn. Không tin thì gọi người kiểm danh ra đi?"

 

Người kiểm danh bị túm cổ kéo đến. Vừa nghe ta nói muốn dự thi, liền hô to đuổi người: "Đuổi đi! Đuổi ngay!"

 

Lâu rồi ta không diễn kịch, mà lần này lại cố tình muốn làm lớn chuyện.

 

Thế là ta ngồi bệt xuống đất, khóc lóc ăn vạ: "Vì sao lại không cho ta thi? Dựa vào đâu mà bảo ta không đủ tư cách? Hu hu hu oa oa oa… Ai cũng bắt nạt ta!"

 

"Ngươi là nữ nhân! Nữ nhân sao thi được? Ngay cả nam nhân cũng chưa chắc được thi, phải là người có tên trên sổ sách mới được vào!"

 

Ta sụt sịt: "Ta có tên mà."

 

Người kiểm danh nghẹn họng.

 

Hắn thở dài, giả vờ lật sổ: "Vậy tên ngươi là gì? Để ta xem thử có không?"

 

Ta bình tĩnh trả lời to rõ: "Khanh Xuân. ‘Khanh’ trong Tam công Cửu khanh, ‘Xuân’ là xuân bảng đề danh."

 

"Được rồi – để xem..." – hắn lật lật qua loa, không buồn để tâm.

 

Ta vẫn ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhắc khẽ: "Trang tám, dòng thứ tư."

 

Bản năng khiến hắn lật ngay đến đó – rồi bỗng khựng lại như bị điểm huyệt.

 

"Điên rồi, thật là điên rồi…"

 

Mọi người xúm lại nhìn, ai nấy đều sững sờ.

 

Trang tám, dòng thứ tư, tên đầu dòng chính là "Khanh Xuân".

 

Hắn quay phắt sang ta, nghiến răng: "Ngươi thi hộ cho ai đúng không?!"

 

Người vây xem cũng choáng váng. Nhưng mà thi hộ kiểu gì lại thuê nữ nhân? Không sợ bị lôi ra tra khảo à?

 

Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

 

"Đi bẩm quan lớn!"

 

Một tiểu lại chạy đi, còn người kiểm danh thì ra lệnh bắt ta lại.

 

Đúng lúc này, từ xa truyền tới giọng nói ung dung: "Ồn ào cái gì vậy?"

 

Người đến mặc quan phục tím, đám đông lập tức dạt sang nhường đường.

 

Người kiểm danh như bắt được vàng, vội hô to: "Là đại nhân đấy!"

 

Người đó chính là Thượng thư Bộ Lễ – Cam Thanh. Kỳ thi năm nay do hắn đích thân chủ trì.