Kỳ Nữ Dã

Chương 3



Nhưng trong lòng ta… lại hiểu rõ hơn cả.

 

Tỷ tỷ ta gả cao, lấy con trai một vị Thượng thư.

 

Nghe nói Thượng thư ấy sắp lên làm Tể tướng.

 

Con trai ông vô dụng. Ngược lại, con gái hiểu chuyện như tỷ lại giúp ông được ít nhiều.

 

Một đứa con gái như vậy, thêm một đứa không phải là thiệt.

 

Ông tính toán: mai sau có thể bán ta với giá tốt.

 

Từ hôm ấy, ta chuyển vào phòng cũ của tỷ.

 

Dù vẫn bị gây khó dễ, nhưng ít ra đã có chút dáng vẻ làm người.

 

Thầy thường khen ta thông minh.

 

Thi thoảng lại tiếc nuối: “Tiếc là con là nữ nhi…”

 

Ông còn lo cho chủ:

 

“Một đứa con trai chẳng ra gì, một đứa con gái lại khôn ngoan. Giá như đổi chỗ được thì hay.”

 

Ta chẳng thấy có gì đáng tiếc.

 

Ta sinh ra là nữ.

 

Ta chính là nữ nhân.

 

Ta thông minh, hiểu rộng, đầu óc sắc bén.

 

Đó là vì ta là một nữ nhân lợi hại, chứ không phải vì ta giống nam nhân.

 

Nếu thế gian này cảm thấy nữ nhân thông minh là điều đáng tiếc, thì nên tự soi lại mình.

 

Vì sao nữ nhân không được tạo điều kiện để phát huy tài trí?

 

Thỉnh thoảng, ta cũng góp vài ý kiến non nớt khi thấy phụ thân cau mày.

 

Ý ta khiến ông sáng mắt, nét mặt giãn ra, lại càng yêu thích ta hơn.

 

Còn huynh trưởng thì ngày càng chán ghét ta.

 

Từng là trêu ghẹo, giờ là căm hận thật sự.

 

Huynh và chính thất thường xuyên bày mưu hãm hại ta.

 

Lúc thì ta né được.

 

Lúc lại lãnh hậu quả.

 

Dần dần, ta nhận ra: nước mắt là một vũ khí tuyệt vời.

 

Mỗi khi ta nghẹn ngào nói “con không sao đâu”, phụ thân – cái kẻ ngu ngốc ấy – lại tưởng thật là ta đang có chuyện.

 

Tất nhiên, ông chẳng bênh vực gì ta.

 

Chỉ đứng nhìn.

 

Một kẻ làm đến chức Thị lang, sao lại ngu đến thế?

 

Không phải ông ngu.

 

Mà là… nam nhân luôn đứng nhìn như thế.

 

Để phụ nữ cắn xé nhau vì chút chuyện vặt, hao mòn tinh thần.

 

Để rồi họ ngồi hưởng ngọt bùi, chán rồi buông một câu:

 

“Lũ đàn bà lắm chuyện, chỉ biết nhìn ngắn thấy cạn.”

 

Cho nên, trong phủ này…

 

Kẻ ta căm hận nhất không phải chính thất. Không phải ca ca.

 

Mà là phụ thân ta.

 

Là nguồn gốc của mọi tội nghiệt.

Năm ta mười bốn tuổi, tiệc mừng tròn tuổi đứa con thứ hai của tỷ tỷ được tổ chức linh đình.

 

Ta đến dự.

 

Ta không thường xuất hiện trong những dịp thế này, chỉ lặng lẽ ngồi một góc, quan sát từng người trên bàn tiệc.

 

Chính thất liếc thấy ta, liền mắng: “Loại như ngươi, đúng là không lên được mặt bàn.”

 

Ta không phản bác.

 

Nhưng đúng lúc ấy, có người vỗ nhẹ lên vai ta.

 

Ta quay đầu lại, thấy một nam nhân dung mạo xuất chúng.

 

Mắt đào hoa long lanh như nước, môi cong lên nhàn nhạt:

 

“Cô nương, có thấy một tiểu cô nương áo vàng, cài trâm hình lá phong, trạc tuổi cô không?”

 

“Ngài là…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cố tình lộ ra vẻ ngờ vực và phòng bị.

 

“A, xin lỗi, ta vô lễ rồi.” – hắn cười, “Ta là Từ Lưu Nguyệt, đang tìm một người tên Trương Dã Phồn. Không biết cô nương có gặp qua?”

 

“Nàng đi lạc, hoặc bị người bắt nạt thì không ổn.”

 

Ta nhìn vào đôi mắt sáng rực lo lắng kia, suýt bật cười.

 

Trương Dã Phồn? Lạc đường?

 

Bị bắt nạt?

 

Nàng ta không bắt nạt người khác thì thôi!

 

Ta chỉ tay về hướng kia. Hắn liền bước theo.

 

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta thầm nghĩ:

 

Vậy ra cô nương vừa rời tiệc khi nãy chính là Trương Dã Phồn – cô gái nổi danh kinh thành là hỗn láo, không phép tắc, không cha mẹ bên cạnh.

 

Cha nàng là đại tướng Tây Bắc – vậy cũng phải, chẳng trách nàng ngông nghênh đến thế.

 

Không giống…

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Ánh mắt ta dừng lại ở một nữ tử mặc áo vải trắng ngồi phía trước – Hoàng Mặc Quân.

 

Từ sau khi tổ mẫu nàng qua đời, gia đình xuống dốc.

 

Người từng rực rỡ như sao kia, giờ cũng giống ta, lặng lẽ ẩn mình nơi góc tường.

………..

 

Trước khi rời phủ tỷ tỷ, nàng gọi ta lại dặn dò.

 

Khí chất của một phu nhân quan lớn đã hình thành rõ, thân thể nàng có phần đẫy đà hơn xưa, bàn tay mềm ấm nắm lấy tay ta:

 

“A Xuân, xem như muội cũng ngẩng đầu lên được rồi. Mười bốn rồi nhỉ? Vài năm nữa cũng nên tính chuyện hôn sự. Muội xinh xắn thế này, phụ thân lại yêu quý, phu quân chắc chắn không tệ đâu. Cứ yên tâm.”

 

Ta vốn không lo lắng gì.

 

Nhưng nghe nàng nói, ta mới chợt nhận ra: phụ thân đã bắt đầu toan tính rồi.

 

Ta lướt qua trong đầu những nam nhân cùng tuổi, môn đăng hộ đối.

 

Rồi lần lượt gạt bỏ từng người.

 

Một người cũng không vừa mắt.

 

Nếu không thể tránh khỏi phải lấy chồng…

 

Vậy thì người đó phải do chính ta chọn.

 

Thấy ta liên tục lắc đầu, tỷ tỷ hỏi có chuyện gì.

 

Ta rơi lệ ngay tức khắc: “Không sao… chỉ là nghĩ đến việc lấy chồng, lại không nỡ rời cha và nhà mình.”

 

Trong lòng buồn nôn, nhưng đám người xung quanh lại cười rộ:

 

“Thật là tiểu cô nương mà!”

 

Đúng, ta diễn rất giỏi.

 

Trên đường về phủ, ta nhìn thấy Từ Lưu Nguyệt và Trương Dã Phồn đang cười đùa ngoài cửa.

 

Trương Dã Phồn không biết vì sao tức giận, hai tay đ.ấ.m liên hồi vào hắn.

 

Hắn chẳng phản kháng, còn bật cười.

 

Ta thầm nghĩ: thật là kẻ ngốc.

 

Nam nhân ngốc như vậy, không nhiều.

 

Nếu hắn không si mê Trương Dã Phồn như thế, thì vị Trạng nguyên năm nay – hắn – có lẽ sẽ trở thành con mồi của ta.

 

Khi đó ta chưa biết…

 

Kẻ ta từng đóng dấu “đồ ngốc” ấy – Từ Lưu Nguyệt – sau này chính là Tuyên Đế.

 

Mỗi buổi triều sớm, ta đều dập đầu dưới chân hắn.

 

Dập suốt ba mươi năm.

Những điều sau này tạm thời chưa nhắc đến.

 

Lúc này, điều khiến ta bận tâm chính là con đường phía trước của bản thân.

 

Ta phải nhanh chóng tìm được một đối tượng thích hợp, trước khi phụ thân ra tay sắp đặt.

 

Người coi trọng gia thế? Không cần.

 

Người ngu ngốc? Càng không.

 

Người cổ hủ, giáo điều? Tuyệt đối không!

 

Ta cứ lựa đi lựa lại trong đống đá vụn…

 

Mà chẳng thể lọc ra nổi một hạt vàng.

 

Ta và phụ thân mỗi người đều toan tính riêng.

 

Nhưng chưa kịp ra chiêu, Thiệu phủ đã xảy ra biến cố.