Bởi vì mẫu thân là kỹ nữ, là thiếp.
Bởi vì bà tự biết thân phận thấp hèn.
Bởi vì bà không muốn kẻ phu quân phong quang ấy vì mình mà mất mặt.
Phụ nữ thật biết nhẫn nhịn.
Vì danh tiếng của trượng phu, cam lòng sống cuộc đời như chuột chui ống cống, mang theo con gái, chịu lạnh chịu đói chịu nhục.
Phụ nữ cũng thật kiên cường.
Dẫu gầy trơ xương, vẫn cố gắng nuôi con khôn lớn, không chết, thì không ngừng lại.
Nhưng bà dùng sai nơi rồi.
Không biết là ai đã nhồi nhét vào đầu phụ nữ mấy thứ rác rưởi đó.
Rằng phải bám lấy đàn ông.
Rằng phải coi chồng như trời, vô tư cống hiến.
Rằng phải hiền lành, dịu dàng, dễ thương, dễ gần.
Mẫu thân ta – cống hiến vô tư – sống rất khổ.
Tỷ tỷ ta – dịu dàng thiện lương – cũng sống rất khổ.
Cả đời họ bi ai, mà họ hi sinh …là vì đàn ông.
Nhìn vị tể tướng đau lòng trước mặt, ta không khỏi nghĩ:
Nếu ông ấy tìm thấy mẫu thân khi bà vẫn còn sống…
Liệu có còn đau lòng như bây giờ không?
Liệu ông có dám đón người vợ tàn tạ, từng làm kỹ nữ, từng làm thiếp ấy về phủ không?
Liệu có dám giới thiệu trước người đời: "Đây là nguyên phối của ta" không?
Ta nghĩ là không.
Có lẽ…
Thế gian chỉ còn lại một mình ta, trong mắt ông ấy, không phải tiếc nuối, mà là… may mắn.
Cái c.h.ế.t của người phụ nữ, thậm chí còn giúp tô điểm cho cái gọi là “thâm tình” của đàn ông.
Đàn ông đến cả sự si tình, cũng cần phụ nữ đến đền đáp và hy sinh.
Thật ngốc mà.
Ngốc quá, phụ nữ ơi!
Tỉnh lại đi!
Phụ nữ nên giữ sự mạnh mẽ và kiên cường lại cho bản thân.
Phụ nữ nên học cách ích kỷ.
Phụ nữ nên không sợ làm người xấu – dù mang danh độc ác khắp nơi, nhưng độc nữ biết yêu lấy chính mình.
Ta chính là loại đàn bà xấu xa và ích kỷ đó.
Danh tiếng "hiền thục, đoan trang" nghe thì hay thật.
Nhưng thứ “hay” ấy là do đàn ông định nghĩa.
Đàn ông nắm hết quyền lên tiếng trong xã hội này.
Đến nỗi thế gian chỉ nghe tiếng của họ, nghe lâu rồi, ngay cả đàn bà cũng tin, rồi cam tâm bước vào chiếc lồng quy tắc, hi sinh chính mình chỉ để đổi lấy sự công nhận từ cái gọi là xã hội.
Nhưng nó đâu phải xã hội công nhận, mà là đàn ông công nhận.
Biết bao kẻ miệng thì mắng đàn bà là "rắn rết độc địa", rồi quay lại mắng đồng giới của mình là nhu nhược mềm yếu?
“Xuân nhi, Xuân nhi?”
“…Hử?”
Ta giật mình.
“Lại đang nghĩ tới chuyện buồn à?”
Ta gượng cười, nước mắt suýt nữa trào ra:
“Con gái chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ…”
“Ôi chao, ôi chao…”
Tể tướng liên tục thở dài, dặn dò ta đủ điều.
Mãi tới đêm khuya mới rời khỏi phòng ta.
“Xuân nhi, mấy hôm nay cứ ở lại dịch quán nghỉ ngơi dưỡng sức. Chờ con khá hơn, cha sẽ đưa con về kinh.”
Ta gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông vừa rời khỏi phòng, nét bi thương trên mặt ta lập tức biến mất.
Nước mắt chỉ là một thứ vũ khí.
Nhưng ta chưa từng đặt cược tất cả vào nó.
Dù là chủ động dùng nó để tranh thủ gì đó, thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay kẻ khác.
Cho hay không, là họ nói mới tính.
Nếu chỉ dựa vào nước mắt, sẽ thua thê thảm.
Vũ khí thật sự đáng tin…
Là con d.a.o găm trong tay ta khi săn đông, là gói thuốc độc Trương Dã Phồn lén đưa, hoặc thậm chí là…
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Của cải ngập đầu và quyền lực khuynh đảo trong tay những kẻ như tể tướng.
Hai thứ đầu ta đã có.
Hai thứ sau, sớm muộn cũng là của ta.
Ta tự rót cho mình một chén trà đặc, uống cạn.
Rồi đứng dậy, mở toang cửa sổ.
Luồng gió lạnh ùa vào.
Ta đứng bên khung cửa, nhắm mắt, để cái lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, từng đốt xương tủy.
Đêm sâu thẳm.
Gió buốt tàn nhẫn.
Sống sót, ta sẽ tự cứu mình.
…………
Trở về kinh thành, ta định lén đi tìm Trương Dã Phồn.
Nhưng đến trước phủ Đại tướng quân thì thấy cửa đóng kín mít.
Hỏi ra mới biết, nàng đã tự đưa mình vào chùa làm ni cô.
Nghe nói hoàng đế muốn nạp nàng làm phi.
Để phản kháng, nàng một đêm bán sạch tài sản, hôm sau dọn vào chùa ở luôn.
Khác với sự sa sút của Trương Dã Phồn, Từ Lưu Nguyệt lại rực rỡ ánh hào quang.
Vụ án phản nghịch của Ngô tể tướng là do hắn xử lý.
Ngô tể tướng ngã ngựa, hắn trở thành tể tướng mới – đầy phong thái.
Còn Nguyên Sâm thì giờ đã là Lang trung của Bộ Binh, nghe nói sống yên ấm với Hoàng Mặc Quân, còn có cả một đứa con gái.
Tốt.
Tốt lắm.
Chỉ mỗi Trương Dã Phồn là sống khổ?
Ta chau mày.
Nguyên Sâm thì thôi đi, Từ Lưu Nguyệt rốt cuộc là làm sao?
Hắn có quyền lớn trong tay rồi, mà không đoái hoài tới nàng sao?
Năm xưa, Trương Dã Phồn nào có ngó ngàng gì tới hắn?
Trong khoảnh khắc ấy, sự ghê tởm với người đàn ông ấy lên đến cực điểm.
Hắn không lo.
Vậy ta…
Cũng chẳng lo!
Nàng tự lo cho mình đi.
Ta còn nhiều việc phải làm. Không rảnh để lo cho nàng.
Ăn xong bữa sáng, ta ra sân đánh quyền.
"Tỷ... tỷ đang luyện võ à?"
Một tiếng kinh ngạc vang lên từ ngoài viện.
Là con trai của Tể tướng – cũng chính là đệ đệ của ta.
Năm xưa khi phụ thân ta tìm mẫu thân không được, bèn tái giá. Phu nhân ấy mất sớm, để lại một đứa con trai, năm nay đã mười lăm tuổi.
"Không, ta đang rèn luyện thân thể." Ta đáp.
Thân thể yếu ớt của ta là do từ trong bụng mẹ mà ra.
Trước kia cứ tưởng là do ta sinh non, nhưng nay ngẫm lại, rõ ràng là mẫu thân vì chịu quá nhiều khổ sở lúc mang thai nên mới ra nông nỗi ấy.
Ở nhà họ Thiệu, ta vốn đã dễ đau bệnh.
Về sau bị lưu đày đến nơi hàn hàn khổ khổ, gầy trơ cả xương sườn, môi nứt nẻ quanh năm, nướu chảy máu, cắn răng thôi cũng tanh vị máu.
Từng sốt cao liền nửa tháng.
Có thể sống sót đến hôm nay, chỉ là nhờ một hơi gắng gượng mà thôi.