Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 176



Tống Thao liếc hắn một cái:

 

“Ừ, ở thành Phong Đô có quy định, Đế Quân từng nói, nếu chẳng may bị lộ thân phận, mà không có bản lĩnh trốn thoát thì phải tự mình kết liễu, đừng để bôi tro trát trấu lên mặt người nhà.”

Trương Nhuận Trạch, phải nhìn thẳng vào sự thật — chúng ta là bị bắt đến đây.”

 

Trương Nhuận Trạch nghẹn họng:

 

“Tôi thấy vẫn còn cứu vãn được mà, hay là cô gọi viện binh đi?”

 

“Trong Thủy Nguyệt Kính còn chẳng gọi được ai, ngươi tưởng ở đây gọi được chắc? 

Thật sự cho rằng con quỷ đó là đồ ngốc chắc?”

 

Trương Nhuận Trạch câm nín.

 

Tống Thao thở dài một tiếng:

“Đi thôi, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn — vào điện.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Không thể trách Tống Thao bi quan, tự diệt nhuệ khí. 

Trương Nhuận Trạch nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý, đến cả Nữ thần Hoàng Tuyền đã diệt vong cũng có thể xuất hiện, thì cái gọi là Thiên Chiếu Thần e rằng cũng không phải lời đồn.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng thấy nặng trĩu.

Rốt cuộc là loại ma vật gì, lại có thể sai khiến cả thần linh?

 

Câu hỏi ấy còn chưa kịp bật ra, Tống Thao đã lên tiếng, như thể đọc được tâm ý của hắn:

 

“Ta nghĩ mình đã đoán được thân phận của hắn rồi.”

 

“Hả? Là ai?”

 

“Trước thời Ân Thương, khi người dân và thần linh chưa phân rõ, có một đệ tử của lão tổ Phương Hồ Tiên Sơn, tên là Ô Tử Hữu.”

Ô Tử Hữu thiên tư dị bẩm, tinh thông thuật rối, dùng lời bây giờ mà nói thì là một kẻ điên học thuật.

Ban đầu hắn được lão tổ vô cùng coi trọng, nghe nói trong thời gian Võ Vương phạt Trụ, hắn từng được cử xuống núi, tham gia chiến dịch Mục Dã.

 

Nhưng não hắn có vấn đề. 

Giữa chiến trường lại coi đó là nơi thí nghiệm của riêng mình, nhân lúc hỗn loạn mà bắt giữ những tiên nhân hắn thấy hứng thú, nghiên cứu lung tung, cuối cùng sáng tạo ra phiên bản cao cấp nhất của thuật khống rối.

 

Ngươi từng nghe ai lấy thân thể thần tiên làm thí nghiệm chưa? 

Ô Tử Hữu mê đắm trong pháp thuật của mình, đến cả thần tiên hắn cũng dám đụng vào. 

Hắn còn cãi lệnh sư môn, trộm luyện bí thuật khống rối bị phong ấn, đến mức đào cả xác sư huynh c.h.ế.t từ nhiều năm trước làm mẫu thể, rồi sống cùng, ăn ngủ cùng mỗi ngày.”

 

Trương Nhuận Trạch sững sờ:

“Cái này, nghịch thiên thật rồi.”

 

“Đúng, nghịch thiên. 

Không chỉ người phàm không dung, ngay cả thần tiên cũng không dung thứ nổi. 

Thế nên Ô Tử Hữu bỏ trốn, mang theo sư huynh rối của mình, trốn đến một nơi không người rồi ẩn cư.”

 

“Vậy... con quỷ trong Thủy Nguyệt Kính chính là Ô Tử Hữu sao?”

 

Tống Thao ánh mắt u tối, vừa nói vừa bước tới trước cửa lớn thần điện:

“Vào trong là biết ngay.”

 

2.

Điện thần dát vàng rực rỡ, uy nghi sừng sững giữa tầng mây lượn lờ.

Tiếng chuông trống đã dứt, thay vào đó là âm thanh réo rắt của đàn tỳ bà.

 

Trong đại điện, các tiên nữ múa hát lả lướt, dáng vẻ có phần cứng nhắc. 

Hai bên là hàng ghế của các vị thần quan, chật kín người.

Gương mặt họ sống động như thật, nam có nữ có, thần sắc khác nhau.

Thế nhưng hễ quay đầu lại, tất cả đều mang một nụ cười giống hệt nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điệu múa hồ huyền cùng tỳ bà, y phục lộng lẫy như ánh cầu vồng, tiếng ca múa hoan hỉ, bóng dáng kiều diễm tựa hồng nhạn bay ngang.

Nhìn khắp nơi, khung cảnh như tái hiện lại thời kỳ thịnh trị của Đại Đường.

 

Trên ngai rồng cao ngất trong điện, là một vị “nữ hoàng” đang ngồi.

Nàng ta rất trẻ, dung mạo đoan trang thanh tú, khuôn mặt mịn màng tươi tắn, vận áo gấm thêu kim tuyến, tóc vấn mây đen tuyền, lông mày thanh tú, mắt mũi như họa.

 

Thế nhưng lại toát ra vẻ ngây ngô. 

Khi trông thấy Tống Thao và Trương Nhuận Trạch bước vào, nàng ta nghiêng đầu, mắt tròn xoe đầy nghi hoặc.

Ánh mắt trong veo mà sợ sệt, theo phản xạ đưa ngón trỏ lên cắn nhẹ môi.

 

Âm thanh tỳ bà trong đại điện bỗng ngưng bặt, tiên nữ múa hát cũng lui xuống.

Chỉ còn lại những vị thần quan hai bên, đồng loạt dán ánh nhìn không chớp mắt về phía Tống Thao.

 

Trương Nhuận Trạch rùng mình, cảm giác da thịt nổi gai ốc, bị ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm đến phát lạnh.

Ngược lại, Tống Thao lại khẽ cười, cất tiếng:

“Thật là...

Sống lâu mới thấy được cảnh này.”

 

Nữ hoàng trên điện dường như bị tiếng cười bất ngờ của nàng làm cho hoảng sợ, ánh mắt hoang mang, liên tục đảo nhìn xung quanh.

Đúng lúc ấy, một bàn tay đàn ông khẽ đặt lên đầu nàng ta.

 

Người đàn ông ấy xuất hiện không báo trước, dung mạo đoan chính, tay đeo nhẫn ngọc trắng, thân vận trường bào màu nhạt như hạc, thần thái xuất trần.

Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng thì thầm bên tai nữ hoàng:

“Đừng sợ, bọn họ là đồ chơi mới của nàng.”

 

Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh như sương, ánh mắt khinh miệt mang theo vẻ tà mị khó đoán.

 

Tống Thao còn chưa kịp mở lời, Trương Nhuận Trạch đã nổi giận, lập tức chắn trước người nàng:

“Ô Tử Hữu! 

Ngươi muốn làm gì!”

 

Tống Thao kéo nhẹ tay áo hắn, khẽ nhắc:

“Là Thân Chu.”

 

“Cái gì mà Thân Chu! 

Dù là ai thì cũng... ” 

Trương Nhuận Trạch đang gào lên thì đột nhiên khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tống Thao, giọng nói vọt cao:

“Cái gì?! 

Thân Chu?!”

 

Tống Thao khẽ gật đầu:

“Không sai, chính là Thân Chu trong chuyện kể của bà cô ngươi đấy.”

 

Trương Nhuận Trạch không dám tin vào tai mình, gương mặt tràn đầy chấn động.

 

Sống lâu thật đấy!

 

Người đàn ông trên điện kia, lại chính là Thân Chu — đại đệ tử của Thiên Tôn núi Côn Lôn, đã sống từ hơn hai ngàn năm trước!

Là tên đại ma đầu từng sa vào ma đạo, giả mạo thân phận Cửu vương Chung Ly Nham, bày mưu dẫn dụ công chúa Doanh Đô – Chung Ly Hoa, rồi sau đó đem nàng khi đang mang thai, giam trong khóa sắt cho yêu thú ăn thịt, là kẻ đã phá phong ấn của Sát Thủy Hà — Thân Chu!

 

Là Thân Chu mà ngay cả Liên Khương cũng nghiến răng căm hận, chỉ hận không thể băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!

Là Thân Chu đã sớm c.h.ế.t trong tay Mộ Dung Chiêu từ bao năm trước!

 

Tin tức này chấn động đến mức Trương Nhuận Trạch không thể tiêu hóa nổi ngay lập tức.

Cậu trân trối nhìn nữ hoàng ngồi trên điện, lắp bắp:

“Cô, cô nói hắn là Thân Chu... thế cô gái kia là ai?”

 

Tống Thao đáp:

“Rõ ràng là bạn cũ của bà cô cậu, công chúa Chung Ly.”