Khi còn ở kinh thành, hắn từng mong Quách Du sẽ cùng nàng lên kinh.
Hắn tính bụng sẽ tìm cơ hội nói rõ, rằng sẽ sớm nạp nàng làm thiếp, giữ nàng bên cạnh.
Khi ở phủ Quận công, hắn từng dạy nàng viết chữ, vẽ tranh.
Khi ấy, nàng luôn tỏ ra căng thẳng, tay run đến không cầm bút nổi.
Thu Ngọc dung mạo xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, long lanh mà linh động.
Thân hình nàng thướt tha, lại biết giữ lễ nghĩa, mỗi lần ngẩng đầu nhìn hắn cũng không hề vượt quá bổn phận.
Ở trong vòng tay hắn mà run rẩy đến mức ấy, đủ thấy trong lòng nàng hoảng loạn nhường nào.
Bàn tay thế tử đặt lên eo nàng, khi cúi đầu làm bộ muốn hôn, động tác dịu dàng như nước, đầy tình ý, vậy mà nàng lại bật khóc.
Thế tử vành tai đỏ lên, trong mắt như phủ một tầng ánh nước dịu dàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm, tim đập như trống dồn, nhưng giọng nói lại dịu nhẹ:
“Làm sao vậy? Đừng sợ ta, ta đâu có ăn thịt ngươi.”
Thế tử khi ấy vẫn còn trẻ, khí chất như sương tuyết mới tan, phảng phất mùi mực nhàn nhạt trong thư phòng, bao trùm lấy người trong lòng.
Hắn tựa trán lên trán nàng, hơi thở gần kề, ấm áp.
Hàng mi cụp xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi… không bằng lòng sao?”
Thu Ngọc run rẩy gật đầu.
Thế tử buông nàng ra.
Hắn khẽ cười: “Ta biết rồi.”
Hắn tưởng nàng chỉ không muốn làm người không danh phận ở bên hắn.
Hắn tưởng nàng nhất định cũng có tình ý với hắn.
Bởi vì trước mặt hắn, nàng luôn lúng túng hoảng hốt, lại thẹn thùng như thế.
Mối rung động đầu đời của thế tử đối với nữ nhân là vì nàng.
Có lẽ cũng vì chưa từng có được, nên mới day dứt mãi không nguôi.
Hắn đã nghĩ, nếu có thể nạp nàng làm thiếp, một khi tâm nguyện thành, hắn nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Nhưng hắn đã không chờ được nàng.
Khi hỏi Quách Du sao không đưa Thu Ngọc theo, Quách Du đáp thẳng:
“Thu Ngọc lấy chồng rồi, không tiện đưa theo.”
Thế tử nghe vậy, hơi thở như nghẹn lại.
Quách Du vẫn chưa hay gì, lại còn hứng thú mà thao thao kể:
“Thu Ngọc có một người đính ước từ nhỏ, tên là Tiêu ca ca, hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quấn quýt không rời.
Tiêu ca ca làm khuân vác ở bến đò, chăm chỉ tích cóp tiền chỉ để chuộc thân cho nàng.
Thu Ngọc thích huynh ấy lắm, huynh ấy còn thường lén đến cửa sau phủ ta đưa đồ ăn vặt cho nàng, ta cũng được ăn ké mấy lần…
Sau khi chuộc được khế ước, Thu Ngọc liền gả cho huynh ấy.
Nếu không phải ta khóc lóc níu kéo không cho nàng đi, thì nàng đã rời khỏi phủ từ lâu rồi…”
Thế tử lặng lẽ nghe nàng lải nhải, trong lòng càng lúc càng lạnh, trống trải đến mức khó chịu.
Hắn bật cười khẩy một tiếng.
Thì ra, là trong lòng nàng đã sớm có người, còn hắn lại si tâm vọng tưởng.
Chuyện đã đến nước này, đáng lẽ nên kết thúc tại đây, nên để nó qua đi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế tử cũng nghĩ như vậy.
Sau này, hắn thành thân, một năm sau, thê tử hắn mang thai.
Khi tiễn họ về quê, hắn đứng trên boong tàu.
Không biết vì sao, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thu Ngọc đứng phía sau đám đông.
Nàng bụng đã lớn, bên cạnh là một phu khuân vác cao lớn ở bến đò.
Hắn thấy nàng lấy khăn tay ra, cười dịu dàng lau mồ hôi trên trán người ấy.
Trái tim vốn nên yên lặng chôn vùi, trong khoảnh khắc lại trào dâng cơn chán ghét.
Có lẽ là vì, từ nhỏ hắn đã sống nơi cao quý, mọi thứ đưa tay là có được, chưa từng nếm trải cảm giác đánh mất.
Tự tôn và thân phận cao quý ấy, ít nhất là vào lúc này, bị tổn thương.
Trên đời này, sao lại có thứ hắn không thể có được?
Chẳng qua chỉ là một a hoàn thân phận thấp hèn mà thôi.
Thế tử lạnh lùng cười trong lòng.
Hắn không làm gì cả, chỉ lặng lẽ đưa cha mẹ và thê tử về quê, rồi nhanh chóng quay về Đông Kinh.
Con người sống ở đời, tình cảm vốn chẳng thể chiếm trọn toàn bộ cuộc sống.
Nơi đấu trường danh lợi, kẻ toan tính lợi hại, người qua kẻ lại, cuối cùng thì nắm được quyền thế mới là điều quan trọng nhất.
Thế gian này chẳng thiếu nam nhân có bản lĩnh, cũng chẳng thiếu nữ nhân xinh đẹp.
Một người như Thu Ngọc, thật ra chẳng đáng là gì, rất nhanh có thể bị ném ra khỏi tâm trí.
Chỉ cần hắn mãi ở lại kinh thành.
Đáng tiếc ba năm sau, Thân vương qua đời.
Các thuộc hạ thân cận bên cạnh phần lớn bị Hoàng đế lưu đày giáng chức.
Quách Lăng, vốn là người trong phe Thân vương, để tránh vạ lây, cũng từ quan rời kinh sau đó một năm.
Tuy Hồng Châu không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng dù sao cũng là vùng đất hùng mạnh phía nam sông Giang.
Thân phận thế tử của hắn, so với ở kinh thành lại càng hữu dụng.
Kẻ tranh đoạt địa vị trên triều, kẻ giành giật ngoài phố, đấu trường danh lợi từ trước đến nay đều là g.i.ế.c người mà không thấy máu.
Nhiều năm lăn lộn, khiến tính cách Quách Lăng càng thêm khó lường.
Hắn luôn giấu mình rất sâu, ngoài mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Người đời đều nói thế tử phủ Quận công đoan chính giữ mình, tuấn tú như ngọc, là bậc quân tử khiêm nhường.
Gương mặt tuấn mỹ ấy, rốt cuộc là phúc hay họa, đến chính hắn cũng không rõ.
Trưởng tử của hắn năm nay bốn tuổi, vậy mà hôm nọ mới gặp hắn lần đầu đã thấy bị cưng chiều đến hư hỏng.
Vị thê tử tiểu thư nhà quan ở kinh thành mà hắn cưới năm xưa, cho đến nay vẫn như lúc mới thành thân, khi giúp hắn cởi áo còn đỏ mặt, dịu dàng mềm mỏng.
Quách Lăng bật cười thành tiếng, thấy thật thú vị.
Rõ ràng mới hôm trước, nàng còn nổi trận lôi đình vì chuyện mẹ chồng muốn nạp thiếp cho hắn, thậm chí còn lấy kéo cắt nát cả một chiếc chăn.
Nàng cũng từng vì một ánh mắt hắn lướt qua nha hoàn bên cạnh mà phạt cô ta quỳ hai canh giờ, đầu đội chậu nước rửa chân.
Ấy vậy mà, sự tức giận ấy, đến khi đối mặt mẹ chồng và hắn, lại tan biến như chưa từng tồn tại, trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, hóa thân thành một người vợ hiền đức thục nữ.
Phụ nữ luôn có rất nhiều gương mặt:
Có khi đoan trang như tiểu thư khuê các, có khi ghen tuông như rắn độc, có khi oán hận đến méo mó, có khi yếu đuối nhút nhát…
Nói chung, đều rất giỏi đóng kịch.