Ký Sự Ngoại Tình Của Tra Nam

Chương 6



14

 

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh Hân đã không thể chờ đợi được nữa.

 

Cô ấy kéo tay Lâm Viện Viện, cười khẩy một tiếng rồi quay người bỏ đi.

 

Tôi từ từ chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn vào bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy.

 

Khác với trước kia, sống lưng cô ấy thẳng tắp, có chút quật cường.

 

Tôi móc hộp t.h.u.ố.c lá từ trong túi quần ra, châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, không nhanh không chậm gọi theo bóng lưng đó.

 

“Vợ à, anh có thể cho em mọi thứ, duy chỉ có chuyện ly hôn là anh không đồng ý.”

 

Vấn đề ly hôn này, đừng nói là tôi, ngay cả ba mẹ cô ấy cũng không thể đồng ý với cô ấy được.

 

Tôi chạy vài bước rồi chui vào trong xe.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

Qua lớp màn mưa, những người đi bộ vội vã trông như những con kiến cần cù.

 

Sau khi bình tĩnh lại, tôi gọi điện thoại cho Uông Dương.

 

Ngay khi điện thoại vừa kết nối, Uông Dương đã cầu xin tôi.

 

“Đại ca à, tôi van xin cậu đấy, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa. Chúng ta là anh em, cậu đừng kéo tôi xuống nước nữa được không, tôi cầu xin cậu tha cho tôi đi, đừng có phá nát gia đình của tôi nữa.”

 

Tôi tức giận, cười lạnh một tiếng.

 

“Sợ cái quái gì chứ? Thật sự nghĩ bản thân mình trong sạch lắm sao? Tôi và cậu còn lạ gì nhau? Được rồi, đây là lần cuối cùng tôi gọi điện thoại cho cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vợ tôi lại biết được vị trí của tôi? Có phải có kẻ nào trong các cậu đã đ.â.m sau lưng ông đây, lén lút đi mách vợ tôi không?”

 

Bên kia nổi giận đùng đùng quát lại tôi:

 

“Mách lẻo? Chúng tôi ai mà ngờ được vào lúc quan trọng này mà cậu vẫn lại đi làm chuyện xấu, còn muốn ở bên người phụ nữ kia?”

 

“Cậu có bị bệnh không thế? Thiếu đàn bà đến vậy sao? Trước hết cậu hãy tìm hiểu lại nguyên nhân từ chính bản thân cậu đi. Cậu cứ nghi ngờ người này trách móc người kia, tại sao không biết tự kiểm soát cái thân dưới của mình?”

 

“Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, cậu làm ông đây bị bẩn lây.”

 

“???”

 

Chết tiệt.

 

Cậu ấy lấy đâu ra mặt mũi mà quát tôi chứ?

 

Tôi còn chưa kịp nổi giận, điện thoại đã bị cúp máy thẳng thừng.

 

15

 

Khó khăn lắm tôi mới dập tắt được lửa giận nhưng nó lại bùng cháy lên lần nữa.

 

Nó giống như một con dã thú đang điên cuồng lao đi, va chạm lung tung mà không có lối thoát.

 

Tôi đập mạnh tay vào vô lăng, hít sâu mấy hơi.

 

“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt.”

 

Tôi cầm điện thoại di động lên, gọi cho Giang Đào.

 

Nhưng tên khốn này vậy mà không bắt máy.

 

Tôi châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

 

Ánh mắt tôi vô thức lướt qua, bị một đôi nam nữ thu hút.

 

Tôi nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là Khương Khả và chồng chưa cưới của cô ta.

 

Khương Khả ngồi bệt dưới đất, nước mưa làm khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô ta ướt nhẹp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trông như một con gà con bị dội nước.

 

Gã đàn ông kia đang cầm điện thoại di động của Khương Khả, lật qua lật lại xem.

 

Từ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên bình tĩnh nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ khiến cho người ta không rét mà run.

 

Tôi không hiểu, hai người này vẫn chưa kết hôn, chỉ là chia tay thôi mà, có gì to tát đâu?

 

Tôi vứt điếu thuốc đi, nhẹ nhàng đạp chân ga, lướt qua bên cạnh bọn họ rồi nhanh chóng phóng đi.

 

Về đến nhà, căn phòng trống trải làm tôi cảm thấy trong lòng thiếu vắng một góc.

 

Tôi gọi điện thoại cho mẹ vợ, rõ ràng bà ấy đã biết sơ qua tình hình.

 

Tôi mở lời xin lỗi trước.

 

Bà ấy thở dài:

 

“Cố Minh, con không nên như vậy, con không nên nói dối, sao con có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”

 

“Con để cho Hân Hân bắt tại trận trong khách sạn, chuyện này làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?”

 

Tôi mệt mỏi ứng phó nhưng không thể không làm vậy.

 

Tôi đứng dậy đi đến cửa hàng rượu Mao Đài mua vài chai đắt tiền, lại mua thêm vài hộp xì gà Mao Thị, vung tay một phát tiêu luôn sáu con số.

 

Sau đó tôi đến nhà Mạnh Hân nhưng không nhìn thấy Mạnh Hân ở đó.

 

Tôi đứng ở trong phòng khách, nhìn về phía bố vợ.

 

Sắc mặt bố vợ rất nặng nề, ánh mắt không hề liếc nhìn tôi lấy một lần.

 

Tôi biết ông ấy có ý gì.

 

Có những việc vẫn phải làm cho đủ hình thức.

 

Tôi quỳ xuống trước mặt ông ấy “bịch” một tiếng.

 

“Bố, con sai rồi, con là đồ khốn kiếp nhưng con thật sự rất yêu Hân Hân. Không có cô ấy, con không thể nào sống nổi.”

 

Bố vợ lấy điện thoại di động ra, nhíu mày, có vẻ như định gọi cho bố mẹ tôi.

 

“Cố Minh, bố mẹ con nuôi con khôn lớn cũng chẳng dễ dàng gì.”

 

Một câu này khiến trái tim tôi như thắt lại.

 

Câu này có ý nghĩa ám chỉ rất rõ ràng.

 

Tôi bổ nhào tới, vội vàng móc một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.

 

“Bố ơi, con thật sự sai rồi, chỉ cần bố tha thứ cho con, con làm gì cũng được.”

 

Bố mẹ tôi là công chức ở huyện thành, chức vụ cũng không nhỏ.

 

Loại chuyện này một khi ầm ĩ lên, không chỉ mất mặt mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng.

 

Bố vợ thở dài, tôi liền nhân cơ hội nhét tấm thẻ vào tay ông ấy nhưng ông ấy lại ném nó lên mặt bàn.

 

Ông ấy đứng dậy, gọi điện thoại cho Mạnh Hân.

 

“Hân Hân, con về nhà một chuyến đi, bố mẹ đồng ý chuyện ly hôn của con.”

 

Trái tim tôi như rơi xuống đáy vực.

 

Nhưng mẹ vợ lại lén liếc mắt ra hiệu cho tôi một cái.

 

Tôi nghĩ thầm, chuyện này thành công rồi.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com