Là Alpha Nhưng Có Thể Mang Thai

Chương 12



Công việc bận rộn vừa kịp đến cuối tháng.

Sau bữa tối, tôi đang đi dạo trong vườn hoa của Lục Kinh Vân, anh tìm thấy tôi, nghiêm túc mà cũng có chút hồi hộp hỏi: "Chấm được bao nhiêu điểm?"

Suýt nữa tôi không phản ứng kịp.

Tôi nén cười, ngắt một bông hoa hồng trắng còn đọng sương đêm cài lên ve áo anh: "Thử đoán xem nào?"

Lục Kinh Vân cúi đầu nhìn bông hoa, thăm dò: "60?"

Lục Kinh Vân ngốc nghếch.

Tôi chắp tay sau lưng, vừa đi vừa lười biếng nói: "Đúng rồi, 60."

Đi được một đoạn, Lục Kinh Vân đuổi kịp, đứng lại trước mặt tôi, yết hầu chuyển động hai lần, mới mở lời: "Lúc nãy, có phải anh đoán sai rồi không?"

Tôi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn anh một lúc. Đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi: "Lục Kinh Vân, đợi khi anh được điểm tuyệt đối ở chỗ em, anh định làm gì?"

"Cầu hôn."

Tôi nhướng mày: "Cầu hôn em à?"

Lục Kinh Vân có chút bực mình: "Chứ còn ai nữa?"

Tôi cười: "Nhưng em không thể sinh con cho anh."

Lục Kinh Vân gật đầu một cách nghiêm túc: "Anh cũng không thể. Để phòng ngừa bất trắc xảy ra lần nữa, trong thời gian em nằm viện anh đã đi làm một cuộc tiểu phẫu."

Tôi mở to mắt: "Là loại phẫu thuật mà em nghĩ đến sao?"

"Đúng."

"..." Cái này thì biết nói gì đây?

Tôi nhìn lên bầu trời đêm, rồi lại nhìn Lục Kinh Vân.

Một lúc lâu sau, tôi mới nặn ra được một câu: "Vậy thì cơ nghiệp đồ sộ này của anh, chẳng phải không có người thừa kế sao?"

Lục Kinh Vân trông có vẻ nhẹ nhõm, đáy mắt ánh lên nụ cười, nắm tay tôi quay về: "Anh cần gì người thừa kế, em muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, tiêu không hết thì quyên góp."

"Vậy thì em... mỗi ngày tiêu một triệu, có tiêu hết không?"

Lục Kinh Vân khẽ nhướng mày: "Một triệu? Vậy thì em phải tiêu mấy kiếp mới hết."

Tôi bật cười: "Vậy anh có thể dạy em cách tiêu tiền không?"

"Được, đầu tiên, đừng mở siêu thị nữa, nhà chúng ta một người kiếm tiền là đủ rồi."

Tôi rút tay ra, nhảy đến trước mặt anh: "Có phải là anh muốn nhân cơ hội này nhốt em ở nhà không?"

Lục Kinh Vân lại đến nắm tay tôi: "Ngày mai anh đã muốn nhốt em ở nhà rồi."

"Tại sao…" Tôi nhớ ra rồi, ngày mai là kỳ mẫn cảm của anh.

Tôi bám vào khung cửa, nghiêm túc nói: "Lục Kinh Vân, bây giờ anh mới được 60 điểm thôi, đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ."

Lục Kinh Vân gỡ tay tôi ra, đẩy tôi vào cửa: "Anh chỉ muốn mời em ở bên cạnh nói chuyện với anh thôi, không được sao?"

Tôi hừ một tiếng: "Tốt nhất là thế."

[Hết]

Mình giới thiệu một bộ truyện khác của nhà mình trên MonkeyD ạ:

XUYÊN THÀNH ÁM VỆ CỦA HOÀNG TỬ NHAM HIỂM - Tác giả: Phong Xuy Quá Phàm

Ta xuyên không, trở thành Ám vệ của vị tiểu hoàng tử âm trầm.

Theo cốt truyện, nhiều năm sau, vì yêu nữ chính mà không được đáp lại, hắn sẽ trở thành một bạo quân cuồng loạn, và cuối cùng bị nam chính g.i.ế.c chết.

Mà tất cả Ám vệ bên cạnh hắn cũng đều bị c.h.é.m đầu.

Để bảo toàn tính mạng, ta giành trước nữ chính để trao hơi ấm cho hắn.

Khi nữ chính mang kẹo đến, hắn đã bị ta nhét đầy miệng.

Khi nữ chính muốn băng bó vết thương cho hắn, ta đã quấn hắn thành một cái bánh ú.

Khi nữ chính lo hắn mất ngủ, đến tìm hắn nói chuyện, ta đã hạ thuốc an thần cho hắn...

Về sau, nữ chính và nam chính bỏ trốn, còn ta bị hắn trói chặt, ném lên giường: “Kẻ cản đường cuối cùng cũng biến mất rồi! Thẩm Thất, bản vương sẽ cùng ngươi tính sổ cho ra nhẽ!”

1.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi ta xuyên không đến, vừa khéo được chọn làm Ám vệ cho Thập hoàng tử Vệ Lâm. Đang cùng đồng liêu ngồi xổm trên mái nhà sách của hắn để canh gác, đầu óc ta vẫn còn mơ hồ.

Vệ Lâm... Vệ Lâm... Hắn là… Vị bạo quân bị nam chính lăng trì trong tiểu thuyết trên mạng kia? Những người đi theo hắn đều không có kết cục tốt đẹp.

Thôi rồi! Không lẽ vừa xuyên đến đã phải đi cùng hắn chịu c.h.ế.t sao?!

Trong lúc hoang mang, ta chợt nghe thấy một giọng đọc sách lười nhác vọng lên từ dưới mái hiên.

Đúng rồi, bây giờ hắn chỉ là một hoàng tử.

Ta thầm bình tĩnh lại, dùng giọng khẽ khàng hỏi đồng liêu: “Thập hoàng tử... năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Đồng liêu liếc nhìn ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Mười hai chứ sao, trước đó chẳng phải Lý công công đã nói rồi sao?”

Mười hai tuổi, may quá, may quá! Vẫn còn mười năm nữa trước khi hắn ta bị nam chính lăng trì.

Trong mười năm này, chỉ cần ta tìm được cơ hội mà bỏ trốn...

“Này, sau khi nuốt viên thuốc giải đó, bụng ta có chút đau. Còn ngươi thì sao?” Đồng liêu hỏi ta.

Thuốc giải?

Trong thoáng chốc, ký ức của thân xác cũ ùa về. Những Ám vệ như chúng ta đã bị cho uống độc, nếu không uống thuốc giải đúng kỳ hạn sẽ chết. Vậy nên, ta không thể nào bỏ trốn được rồi!

Tiếng đọc sách dừng lại, một lát sau, ta thấy một thiếu niên gầy gò từ dưới mái hiên bước ra. Hắn chắp tay sau lưng đi vài bước, bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía này!

“Điện hạ!” Ta và đồng liêu nhảy từ trên mái nhà xuống, vội quỳ một gối trước mặt hắn.

“Hai ngươi chính là Ám vệ mà Mẫu hậu phái đến cho ta?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Trong đôi mắt xinh đẹp ấy mang theo chút âm u và lạnh lùng không thuộc về lứa tuổi này.

“Phải!” Ta và đồng liêu đồng thanh đáp.

Hai chúng ta quả thực là do Hoàng hậu phái đến. Không hẳn là để bảo vệ một cách thầm lặng, mà là để giám sát hắn mọi lúc mọi nơi.

Mẫu phi của Vệ Lâm qua đời sớm, hắn phải chịu đủ mọi sự bắt nạt trong hậu cung, sau đó được Hoàng hậu không có con nuôi dưỡng trong cung. Là

Hoàng hậu xem hắn như một công cụ để nắm quyền, một lòng muốn nâng hắn lên ngôi Thái tử. Vì vậy mà đối xử với hắn vô cùng hà khắc, chỉ cần có chút sai sót, không bị đánh đòn thì cũng bị phạt quỳ. Lớn lên trong môi trường như vậy, Vệ Lâm trở nên thâm trầm, tâm cơ và tính cách thì khép kín.

“Đừng có cản đường, nếu không, ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi!”

Lời đe dọa của hắn khiến cả hai chúng ta sững sờ. Ngẩng đầu lên lần nữa, Vệ Lâm đã đi xa rồi.

2.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ta suýt quên mất, những kẻ theo phe hắn quả thật không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng những kẻ chống đối hắn, lại càng sớm bị hắn diệt trừ!

Trong nguyên tác có nói, hắn bắt đầu g.i.ế.c người từ năm mười hai tuổi. Và bây giờ, đúng thời điểm hắn mười hai tuổi!

Ta nơm nớp lo sợ đi theo hắn suốt một ngày. Khi đêm buông xuống, đồng liêu đi nghỉ trước, ta canh gác nửa đầu đêm. Ta thấy hắn, người vốn dĩ đã ngủ say, mặc một bộ y phục dạ hành đi ra ngoài.

Ta lặng lẽ không một tiếng động đi theo phía sau hắn. Hắn tiến vào một viện dành cho cung nhân nghỉ ngơi.

Dựa vào ký ức của thân xác này, ta nhanh chóng nhận ra đây là nơi ở của Lý công công, người thân tín bên cạnh Hoàng hậu.

Chẳng bao lâu sau, ta thấy lửa bùng lên trong căn phòng. Hắn phá cửa sổ lao ra ngoài, Lý công công toàn thân bốc cháy cũng loạng choạng chạy theo.

Hắn ta chỉ vào Vệ Lâm đang mặc y phục dạ hành mà la lên: “Có người! Có thích khách…”

Chưa dứt lời, hắn ta đã bị ta dùng kiếm đ.â.m xuyên tim.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Vệ Lâm bước đến, ánh mắt đầy vẻ thích thú nhìn ta. Từ từ kéo chiếc khăn đen che mặt xuống: “Ngươi đã g.i.ế.c Lý công công.”

Ta: “...!” Một vạn con ngựa cỏ bùn phi như bay trong lòng ta.

Quả nhiên không hổ là bạo quân cuồng loạn, là nhân vật phản diện u ám trong tương lai! Hắn đến g.i.ế.c người, ta giúp hắn dọn dẹp, không cảm ơn thì thôi, lại còn vu oan cho ta!

Trong lòng ta thầm mắng, nhưng ngoài miệng lại cung kính: “Hạ thần là người của Điện hạ, phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Điện hạ.”

Khoảnh khắc vung kiếm, ta đã nghĩ thông suốt. So với việc làm một cái đinh do Hoàng hậu cài cắm, chi bằng trực tiếp bày tỏ lòng trung thành với hắn.

Ít nhất, ta không phải lo lắng sẽ bị hắn g.i.ế.c trước.

Còn về Lý công công này, trong nguyên tác, hắn ta đi theo Hoàng hậu, làm đủ mọi chuyện dơ bẩn. Cái c.h.ế.t của mẫu phi Vệ Lâm năm xưa chính là do hắn ta hạ độc. Cho nên sau khi điều tra ra chân tướng, Vệ Lâm mới đến g.i.ế.c hắn ta.

“Người của ta?” Ánh mắt Vệ Lâm lóe lên một tia sáng mờ ảo, con d.a.o găm giấu sau lưng tỏa ra hàn quang.

“Hạ thần!” Ta quỳ một gối, vẻ mặt trung thành tuyệt đối: “Nguyện dâng cả tính mạng để phò tá Điện hạ, vạn c.h.ế.t không từ!”

Vệ Lâm nhìn chằm chằm ta rất lâu. Cuối cùng, ta nghe thấy tiếng d.a.o găm tra vào vỏ: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, dọn dẹp chỗ này sạch sẽ đi. Hiểu không?”