3.
Lục Kinh Vân.
Tôi nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy.
Dựa vào cửa kính xe, tôi lén nhìn anh ta một cái. Từ nhỏ đến lớn, người này luôn toát ra một khí chất cao ngạo, xa cách.
Tôi không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở trại trẻ mồ côi. Nhưng sau đêm đó, phòng đơn sang trọng của anh ta đã biến thành phòng đôi. Lục Kinh Vân đã nhường chiếc giường tầng trên trống cho tôi.
Anh ta có giáo viên riêng đến dạy và không ăn cơm cùng với chúng tôi.
Sách giáo khoa của anh ta toàn là tiếng Anh, và anh ta đánh nhau rất giỏi, những kẻ từng bắt nạt tôi đều bị anh ta đánh tơi bời.
Nhưng anh ta lại không biết giặt quần áo hay đánh giày.
Tôi biết mà. Thế nên tôi giúp anh ta giặt, giặt suốt năm năm liền.
Tôi còn mang cho anh ta những bông hồng trắng còn đọng sương, hái những quả táo xanh bị sâu cắn, và kể cho anh ta nghe rất nhiều những câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Khi anh ta không thể chịu đựng nổi, anh sẽ đè tôi xuống giường dưới, bịt miệng tôi lại và bắt tôi im lặng.
Tôi cong mắt nhìn anh ta, thở ra hơi ấm phả vào lòng bàn tay anh ta.
Một giây, hai giây, ba giây. Tai anh ta đỏ ửng, còn lấy chăn trùm kín đầu tôi lại.
Thế là tôi ôm chăn của anh ta và cười.
Không nhớ rõ bắt đầu từ đêm nào, chiếc giường tầng trên lại bị bỏ trống.
Thỉnh thoảng, những miếng dán ức chế đắt tiền cũng không thể kìm nén được tin tức tố của tôi. Hương hoa Ylang-Ylang thoang thoảng bay ra.
Lục Kinh Vân, mười tám tuổi, mất ngủ.
Anh ta khàn giọng nói giúp tôi lấy một miếng mới, sau khi bóc miếng tròn nhỏ đó ra, anh ta lại chần chừ mãi không động đậy.
Còn tôi thì lại hành động.
Khi lật người lại, vô tình chạm vào đôi môi hơi hé mở của anh ta. Như bị ma xui quỷ ám, lại chạm vào một lần nữa.
Lần thứ ba, con bướm chủ động bay về phía tôi, đậu lên đó, không bay đi nữa.
Hương hoa Ylang-Ylang thật ngọt ngào, con bướm khẽ vỗ cánh, hít hà khắp nơi.
Cuối cùng cũng tìm thấy vị trí ưng ý, nó đậu lại ở một nơi nào đó.
Con bướm hút mật như thế nào, tôi ngơ ngác hỏi.
Lục Kinh Vân không trả lời, còn bịt miệng tôi lại. Nhưng tôi vẫn biết.
Con bướm mới biết bay sẽ rất hồi hộp, đầu tiên nó cẩn thận dùng hai chân tách cánh hoa ra, sau đó duỗi thẳng vòi hút cong, từ từ luồn vào sâu trong nhụy hoa, theo bản năng hút mật.
Tôi mơ hồ nghĩ, bây giờ là cuối Thu, hình như không phải là mùa hút mật.
Nhưng Lục Kinh Vân lại nói là phải. Anh ta cũng đã bị mê mẩn.
Nửa tháng nữa, Lục Kinh Vân sẽ rời đi.
Ngày tôi nói ít nhất là ngày anh ta được đón đi. Tôi chỉ nói lời tạm biệt.
Ngược lại, Lục Kinh Vân lại lải nhải rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta nói tôi có thể tiếp tục ở đây, nói anh ta đã để lại cho tôi những thứ gì, còn nói khi về nhà ổn định xong sẽ đến đón tôi.
Tôi tin anh ta, mỗi ngày đều sống trong hy vọng.
Nhưng mãi cho đến khi tôi cũng phải rời khỏi trại trẻ mồ côi, anh ta vẫn không đến.
Những năm tháng đó dường như trở thành một giấc mơ hư ảo. Tôi cứ ngỡ, con bướm chỉ là con bướm trong giấc mơ của Trang Chu. Sau mấy năm, nó lại hóa hình trong hiện thực, tiếc là lại để lại đoạn ký ức đó trong mơ.
Thật bất công, tại sao chỉ có mình tôi nhớ?
Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng một căn biệt thự sáng đèn lấp lánh. Lục Kinh Vân xuống xe trước.
Nhìn bóng dáng anh ta dứt khoát, tôi nghĩ: Lục Kinh Vân cũng không thất hứa, anh ta vẫn đến đón tôi.
Chỉ là, đón thẳng lên giường mà thôi.
4.
Lục Kinh Vân đi rất nhanh, bỏ tôi lại một quãng khá xa.
Một người đàn ông trông giống quản gia đón lên, lấy chiếc áo khoác trên tay anh ta, tôi mơ hồ nghe thấy Lục Kinh Vân gọi ông ấy là chú Lý.
Tôi đứng ở sảnh vào không nhúc nhích.
Chú Lý mỉm cười đi về phía tôi: "Anh Thẩm, chào buổi tối."
Tôi hơi ngạc nhiên: "Sao ông biết tôi họ gì?"
Chú Lý khựng lại một chút, rồi nhanh chóng nở lại nụ cười: "Thiếu gia đã nói với tôi."
Ồ, tôi có chút tò mò không biết Lục Kinh Vân đã giới thiệu tôi như thế nào.
Không khí có chút ngưng trệ, tôi nhìn chú Lý, cười hỏi: "Có phải tôi là người đầu tiên mà thiếu gia nhà các ông đưa về không?"
Chú Lý bật cười thành tiếng: "Đúng vậy, anh Thẩm, anh là người đầu tiên."
Chà, tôi tin rồi đấy. Khóe miệng suýt không thể kìm được nụ cười.
Tôi được đưa đến phòng dành cho khách, chú Lý còn chuẩn bị quần áo để tôi thay.
Ý của ông ấy là Lục Kinh Vân có việc cần xử lý, bảo tôi cứ ở trong phòng là được.
Hiểu rồi, giờ tôi giống như một phi tần đang chờ được sủng ái vậy, phải tắm rửa sạch sẽ thơm tho trước đã.
Khi tắm, vô tình cọ vào vết thương ở khuỷu tay, đau đến mức tôi chửi rủa tổ tông mười tám đời của cái gã khốn kia.
Mở cửa phòng tắm ra, tôi thấy Lục Kinh Vân đang ngồi bên giường.
Ngồi nghiêm chỉnh.
Tôi cười gượng hai tiếng: "À... Chào buổi tối..."
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Vẻ mặt Lục Kinh Vân vẫn thờ ơ.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, theo bản năng che lấy gáy trần trụi của mình. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, tin tức tố của tôi sẽ tràn ra.
Trước khi tắm, tôi đã xé miếng dán ức chế ra, giờ cả căn phòng đã ngửi thấy rõ ràng mùi hoa Ylang-Ylang.
Tôi cười xin lỗi: "Anh Lục, xin hỏi... trong phòng có miếng dán ức chế không?"
Lục Kinh Vân không đáp lời tôi, thẳng thừng bước vào phòng tắm.