Là Anh Nói Muốn Giữ Khoảng Cách

Chương 33



Nhà tổ nhà họ Lâm nằm ở nơi hẻo lánh, tình trạng của Kiều Lộc lại không ổn, nên họ lập tức chọn bệnh viện tư gần nhất để đến càng nhanh càng tốt.

 

Khi tới bệnh viện, đèn đuốc sáng rực, nhưng cơ thể Kiều Lộc vẫn run rẩy không ngừng, không có dấu hiệu dịu lại. Nhờ vào sự trấn an liên tục không rời của Lâm Triều Sinh, Kiều Lộc mới cố gắng giữ được ý thức, cuối cùng cũng chống đỡ được đến bệnh viện, không bị ngất trên xe.

 

Cậu được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, sau khi tiêm thuốc an thần, tình trạng mới dần dần chuyển biến tốt hơn.

 

Bác sĩ sắp xếp cho Kiều Lộc làm không ít xét nghiệm, nhưng vừa mới tỉnh táo lại được một chút, cậu đã kiên quyết từ chối.

 

Vợ chồng nhà họ Lâm cũng đã gọi điện cho mẹ Kiều đang ở nước ngoài, đưa điện thoại cho cậu. Hai mẹ con nói chuyện xong, cha Lâm nhận lại điện thoại, sau khi được mẹ Kiều đồng ý, ông mới chịu từ bỏ ý định giữ Kiều Lộc lại viện để kiểm tra kỹ hơn.

 

Cũng chính nhờ lần trò chuyện này, cả nhà họ Lâm mới biết được rằng Kiều Lộc từng mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, thậm chí còn có di chứng rối loạn sau sang chấn. Cho đến bây giờ, bệnh vẫn thỉnh thoảng tái phát, nên bên người luôn phải mang theo thuốc khẩn cấp.

 

Tô Ánh Đồng đau lòng không thôi, ngồi bên giường bệnh, ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn Kiều Lộc. Giọng bà mang theo chút tự trách: "Là dì không đúng… Nếu sớm biết tình trạng của con như vậy, dì đã không để con đến đây nữa, lại còn để con vô tình uống rượu…"

 

Nếu không phải đưa Kiều Lộc đến nhà tổ lần này, có lẽ bệnh tình cũng đã không bùng phát đến mức đó.

 

Tô Ánh Đồng vốn nghĩ rằng cả nhà đều tập trung về nhà tổ, để Kiều Lộc ở lại một mình thì bà không yên tâm.

 

Nào ngờ sự đời trớ trêu, lại khiến cậu ra nông nỗi này.

 

Cơ thể Kiều Lộc đã không còn run rẩy nữa, men say cũng theo cơn phát bệnh mà hoàn toàn tan biến. Lúc này, nghe xong lời dì Tô nói, cậu chống người muốn ngồi dậy, khẽ lắc đầu, trấn an bà: "Dì Tô đừng lo lắng, con bị bệnh lâu rồi, đây là bệnh cũ, không liên quan gì đến mọi người cả."

 

Thật ra Kiều Lộc cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bệnh của cậu bây giờ đã tốt lên rất nhiều, hầu như không còn phát tác nghiêm trọng nữa.

 

Chỉ là hôm nay là lần đầu tiên cậu uống rượu. Khi nhìn thấy ly rượu có màu cam đỏ, trông rất đẹp, hương vị lại thơm ngọt, cậu cứ tưởng là nước trái cây nên đã uống cạn một hơi. Kết quả là đầu óc bắt đầu choáng váng mơ hồ.

 

Sau khi lên xe, những hình ảnh khiến cậu khó chịu như bóng tối tràn về, rồi bệnh tình mới đột ngột phát tác.

 

Mà vốn dĩ ngày nào cậu cũng mang theo thuốc, lại đúng lúc hôm nay quên ở nhà. Thế nên mới khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, làm cả nhà anh Triều Sinh lo lắng đến sợ hãi.

 

Sắc mặt Kiều Lộc vẫn còn rất yếu, thân thể vừa mới hết run nhưng vẫn tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh đọng trên trán, rõ ràng vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, vậy mà lại cố gắng mỉm cười, ngược lại còn muốn an ủi người khác.

 

Lâm Triều Sinh nhanh tay đè lại động tác vùng dậy của Kiều Lộc, kéo chăn cẩn thận đắp lại cho cậu, ra hiệu bảo cậu ngoan ngoãn nằm yên. Sau đó anh xoay người nói với cha mẹ mình: "Cứ để cậu ấy ở lại bệnh viện một đêm đi, con sẽ ở lại trông. Hai người ngày mai còn có việc, cứ về trước, nhờ dì Trần mang giúp ít đồ tắm rửa và quần áo đến là được."

 

Rồi anh quay lại hỏi Kiều Lộc: "Thuốc của cậu để ở đâu?"

 

Kiều Lộc vừa định mở miệng nói rằng mình không sao, buổi tối không cần phải ở lại viện. Nhưng ánh mắt của Lâm Triều Sinh mang theo ý "không được cãi", khiến Kiều Lộc theo phản xạ rụt cổ lại, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh.

 

Trước lúc Lâm Thư Trí và Tô Ánh Đồng đứng dậy rời đi, Kiều Lộc vẫn chưa từ bỏ hy vọng, cố vùng vẫy một chút, mong Lâm Triều Sinh có thể thay đổi ý định: "Anh Triều Sinh, em thật sự không sao mà… không cần phải ở lại bệnh viện đâu…"

 

Nhưng như dự đoán, lời cậu nói chẳng nhận lại chút hồi đáp nào.

 

"Được rồi, cha mẹ về trước nhé. Triều Sinh, con chăm sóc Lộc Lộc cho tốt, có chuyện gì nhớ liên lạc ngay."

 

Lâm Thư Trí và Tô Ánh Đồng vốn định ở lại, nhưng gần đây công việc bận rộn chồng chất, chuyện ở công ty không thể để chậm trễ, đành phải giao lại việc trông nom Kiều Lộc cho Lâm Triều Sinh. Trước khi đi, họ cũng đã dặn dò và sắp xếp ổn thỏa với bệnh viện, tuy vẫn còn chút lo lắng nhưng không còn cách nào khác.

 

Sau khi vợ chồng Lâm gia rời khỏi, Lâm Triều Sinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Kiều Lộc.

 

Trải qua một phen lăn lộn như vậy, Kiều Lộc quả thực có hơi mệt, nhưng khi thấy Lâm Triều Sinh vẫn ngồi bên cạnh canh chừng, cậu lại không muốn cứ thế ngủ mất. Có phần cố chấp mà lôi kéo Lâm Triều Sinh trò chuyện, như thể muốn chứng minh bản thân thật sự không sao, vẫn còn nhiều sức lực.

 

Thế nhưng trong giọng nói đã lộ rõ vẻ mỏi mệt, còn gương mặt tái nhợt đến mức không chút huyết sắc cũng đã bán đứng cậu. Lâm Triều Sinh đâu phải ngốc, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra ngay trạng thái của Kiều Lộc vẫn chưa tốt lên bao nhiêu.

 

"Mệt thì ngủ đi."

 

Lâm Triều Sinh vươn tay, nhẹ nhàng che lấy mắt cậu. Khi cảm nhận được lông mi mềm mại của Kiều Lộc cọ nhẹ qua lòng bàn tay, dường như cậu thật sự đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lâm Triều Sinh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần luôn căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.

 

Kiều Lộc không hề biết, vừa rồi Lâm Triều Sinh đã bị cậu dọa cho suýt chết khiếp.

 

Dì Trần cũng nhanh chóng mang quần áo đến và các đồ dùng cá nhân cần thiết cho hai người.

 

Vốn dĩ cuối tuần, dì Trần thường ở nhà trông cháu, lần này lại phải chạy một chuyến vì chuyện của họ, Lâm Triều Sinh nhận lấy đồ rồi lập tức bảo dì về sớm một chút.

 

Dì Trần nhìn Kiều Lộc nằm trên giường bệnh, dường như đã ngủ say, liền hạ giọng nói với Lâm Triều Sinh rằng ngày mai dì sẽ quay lại nấu cho hai người một bữa ngon.

 

"Không cần đâu, dì Trần. Trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, để cháu làm là được."

 

Dạo gần đây dì Trần cũng bận nhiều việc trong nhà, lần này chịu khó tới đây một chuyến là tốt lắm rồi, không cần phiền dì ngày mai lại chạy qua thêm lần nữa.

 

Hơn nữa, với tính cách của Kiều Lộc, nếu biết bản thân đã làm phiền người khác nhiều như vậy, e là cậu lại sẽ nghĩ ngợi lung tung.

 

Rốt cuộc cũng nhớ lại, ngày đầu tiên Kiều Lộc đến nhà họ, bị mèo cào đến chảy máu mà vẫn cố giấu đi, không muốn ai phát hiện.

 

Nếu hôm đó không phải Lâm Triều Sinh tự mình phát hiện ra, có lẽ Kiều Lộc sẽ trốn một mình khóc lén, cũng không muốn "làm phiền" bất kỳ ai biết chuyện.

 

Trong lúc Kiều Lộc đang cẩn thận thăm dò tính cách của Lâm Triều Sinh, thì Lâm Triều Sinh cũng đã gần như nắm rõ bảy tám phần con người của Kiều Lộc rồi.

 

Trông thì ngoan ngoãn đấy, nhưng đôi lúc lại cố chấp đến khó hiểu.

 

Nghe Lâm Triều Sinh nói như vậy, dì Trần cũng không tiếp tục nài nỉ, chỉ mỉm cười bằng ánh mắt đầy vui mừng.

 

Dì biết rõ Lâm Triều Sinh là một đứa trẻ tốt, lần này không muốn làm phiền người khác, mà đồng thời cũng cảm thấy mừng thay cho anh — vì sự thay đổi của đứa trẻ này.

 

Trước khi Kiều Lộc xuất hiện, Lâm Triều Sinh luôn sống khép kín, đi đâu cũng một mình. Do tính cách lạnh lùng, ít nói chuyện, bạn bè cũng chẳng có mấy ai. Nhưng từ khi Kiều Lộc đến, hai người trở thành bạn, Lâm Triều Sinh cũng dần trở nên quan tâm đ ến người khác hơn. Anh không còn là "ông cụ non" trầm mặc như trước nữa, mà càng giống một cậu học sinh trung học bình thường.

 

Chỉ là khiến người ta đau lòng thay — một đứa trẻ hiểu chuyện và khiến người khác thương như Kiều Lộc, vì sao lại mắc phải... trầm cảm chứ?

 

Dì Trần lúc mới biết chuyện, thật sự không thể nào liên hệ nổi hình ảnh một Kiều Lộc ngoan ngoãn ấy với căn bệnh trầm cảm đáng sợ đó.

 

Tiễn dì Trần rời khỏi bệnh viện xong, Lâm Triều Sinh đứng ở hành lang thở ra một hơi.

 

Anh không dám đứng ngoài lâu, sợ Kiều Lộc tỉnh dậy mà không thấy người bên cạnh, lại lo lắng, sợ hãi — liền nhanh chóng quay về.

 

Lúc dì Trần tới có mang theo hai bát cháo nóng. Lâm Triều Sinh nhìn đồng hồ, chờ cháo nguội bớt rồi mới nhẹ giọng gọi Kiều Lộc tỉnh dậy.

 

Thật ra lúc dự tiệc, Kiều Lộc cũng đã ăn không ít, giờ không thấy đói, chỉ ăn được hai muỗng cháo đã cảm thấy hơi no.

 

Tuy có hơi miễn cưỡng cầm lấy muỗng, Kiều Lộc vẫn tiếp tục ăn thêm một chút.

 

Nhớ lại việc buổi tối Lâm Triều Sinh hầu như không ăn gì, Kiều Lộc liền quay sang quan tâm nhìn anh, khẽ giục anh cũng ăn một ít cùng mình.

 

Lâm Triều Sinh nhìn ra Kiều Lộc có vẻ không thoải mái khi cố ăn, bèn múc một phần cháo từ bát của cậu sang bát mình, rồi mới ngồi ăn.

 

Sau khi hai người ăn xong, trời cũng đã khá khuya — vừa đúng giờ mà ngày thường Lâm Triều Sinh đã đi ngủ.

 

"Anh Triều Sinh, anh ngủ đi."

 

Phòng bệnh của Kiều Lộc là phòng riêng, bên trong có hai chiếc giường.

 

Rửa mặt đơn giản xong, Kiều Lộc chui vào trong chăn, thấy Lâm Triều Sinh vẫn im lặng ngồi cạnh giường canh chừng, không hề có ý định đi rửa mặt hay nghỉ ngơi, cậu khẽ lên tiếng nhắc nhở Lâm Triều Sinh mau đi ngủ.

 

"Không sao, cậu cứ ngủ đi." Lâm Triều Sinh tắt đèn trần, chỉ để lại chiếc đèn bàn ánh vàng dịu nhẹ, rồi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trông bệnh cạnh giường Kiều Lộc. "Chờ cậu ngủ rồi tôi sẽ đi nghỉ. Tôi vẫn luôn ở đây, đừng sợ."

 

Đừng sợ.

 

Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc nghe thấy Lâm Triều Sinh dịu dàng nói ra những lời như vậy với ai đó.

 

Sự dịu dàng ấy khiến Kiều Lộc cảm thấy, vào khoảnh khắc này, bất kể mình làm gì đi nữa, Lâm Triều Sinh cũng sẽ không tức giận.

 

Cậu biết, anh sẽ luôn ở bên mình.

 

Kiều Lộc biểu hiện như thể hoàn toàn không có chuyện gì, với ai quan tâm cũng chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao." Như thể người vừa run rẩy không ngừng trên xe lúc trước không phải là cậu, như thể căn bệnh đó đúng như lời cậu nói—phát tác xong là ổn, không để lại dấu vết gì cả.

 

Nhưng mà… không phải như thế.

 

Không phải chút nào.

 

Dưới lớp vỏ bọc luôn tươi cười ấy, nỗi sợ trong lòng Kiều Lộc thật ra chưa từng biến mất.

 

Chỉ là—sau ngần ấy năm, cậu đã quen rồi. Cũng đã học được cách chịu đựng.

 

Mỗi lần phát bệnh, những hình ảnh khiến cậu đau đớn đến nghẹt thở lại hiện về—nhất là hình bóng của người "cha" không xứng làm người ấy. Và mỗi lần như thế, Kiều Lộc lại rơi vào một cơn ác mộng dài, không sao thoát ra được.

 

Hiện tại, dưới tác dụng trấn tĩnh của thuốc, cơ thể cậu tuy đã ngừng run rẩy, nhưng vết thương trong lòng thì đâu phải chỉ cần một liều thuốc là có thể xóa nhòa.

 

Lần trước bác sĩ Cố còn nói Kiều Lộc sắp hoàn toàn hồi phục, không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy—lần này phát bệnh còn nghiêm trọng hơn.

 

Đến tận bây giờ, tim Lâm Triều Sinh vẫn còn đập loạn lên.

 

Tay anh buông lỏng đặt bên giường bệnh của Kiều Lộc. Cậu hơi động người một chút, liền đưa tay nắm lấy đầu ngón tay anh—lạnh lạnh.

 

Trong ánh đèn vàng mờ ấm áp, đôi mắt Kiều Lộc chạm phải ánh nhìn chăm chú của Lâm Triều Sinh, khẽ cất giọng. Giọng nói nhỏ như tiếng thở, như thể chỉ dành riêng cho một người: "Ngày mai đi bệnh viện số 2… anh Triều Sinh đi với em, được không?"