Việc Lâm Triều Sinh trực tiếp tìm đến cửa, Lâm Dĩnh hoàn toàn không bất ngờ.
Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Triều Sinh, cô ta đã biết, Lâm Triều Sinh nhất định sẽ tìm đến cô ta.
Lâm Dĩnh vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, Lâm Triều Sinh từng nuôi một con mèo mướp nhỏ.
Thích đến mức không thể buông tay.
Thích đến mức mỗi lần về ở nhà tổ vài ngày cũng không quên mang con mèo theo.
Lâm Dĩnh không thích con mèo đó, lại càng không thích dáng vẻ tươi cười của Lâm Triều Sinh khi ôm nó.
Chỉ là vì trước mặt ông nội muốn giả vờ làm một người chị gái hiểu chuyện, cô ta cố gắng chịu đựng sự không ưa thích, chủ động lại gần, nhưng mỗi lần như thế, Lâm Triều Sinh đều tỏ vẻ cảnh giác, còn con mèo mướp kia thì càng nghiêng người về phía cô ta, nhe răng trợn mắt, giương vuốt nhọn ra, trông rõ ràng là không ưa cô ta.
Về sau, con mèo đó cũng không thấy tung tích nữa.
Bị Lâm Dĩnh sai người tiện tay vứt đi.
Nụ cười của Lâm Triều Sinh cũng không còn.
Tâm trạng của Lâm Dĩnh tốt lên không ít.
Lâm Triều Sinh suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, có thể vì một con mèo mướp hèn mọn mà mất kiểm soát cảm xúc, thậm chí còn trực tiếp ra tay với chị họ ngay trước mặt ông nội, khiến ông phải mắng cho một trận.
Có thể thấy, Lâm Triều Sinh cũng không hề ổn trọng như ông nội vẫn nghĩ.
Về sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, cả nhà Lâm Triều Sinh suýt nữa thì bị tách khỏi nhà tổ.
Lâm Dĩnh ngóng trông từng ngày, đáng tiếc là ông Lâm lại không nỡ, cứ chơi chiêu tình cảm nên nhất quyết không đồng ý.
Sau đó không rõ là vì cảm thấy áy náy với gia đình họ hay vì lý do gì khác, ông nội lại càng ngày càng coi trọng Lâm Triều Sinh, nhiều lần tỏ ý muốn giao toàn bộ gia nghiệp cho anh quản lý.
Lần này là tiệc đính hôn của cô ta, tuy rằng chỉ là một cuộc liên hôn qua loa, mang tính hình thức.
Nhưng dù sao cũng là sân nhà của Lâm Dĩnh.
Cô ta không ngờ rằng ông nội lại thiên vị đến mức này, biến tiệc đính hôn của cô ta thành một bước đệm, một bậc thang lót đường cho tương lai của Lâm Triều Sinh.
Trên mặt Lâm Dĩnh không để lộ gì, nhưng trong lòng thì đầy căm hận.
Điều ngoài ý muốn chính là, lần này Lâm Triều Sinh đến dự tiệc lại mang theo một "cái đuôi nhỏ" – rõ ràng là phiên bản con người của con mèo mướp năm xưa mà anh từng yêu quý.
Có điều con "mèo" lần này lại rất ngoan ngoãn, không những không xù vuốt với cô ta mà ngược lại còn chủ động thân cận, nở nụ cười ngọt ngào khiến cô ta cũng phải mềm lòng.
Đáng tiếc, những gì Lâm Triều Sinh để tâm, Lâm Dĩnh đều căm ghét.
Tất cả những gì cô ta muốn đều bị Lâm Triều Sinh cướp mất, cho nên những gì Lâm Triều Sinh thích – Lâm Dĩnh chỉ muốn tận tay hủy diệt.
Sau đó, mỗi khi thấy trên mặt Lâm Triều Sinh lộ ra cảm xúc tức giận khác hẳn bình thường, Lâm Dĩnh tự nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ví dụ như bây giờ.
Lâm Triều Sinh đứng đối diện cô ta, vẻ mặt còn đặc sắc hơn cả lúc con mèo cưng bị vứt đi.
"Em họ ngoan của chị, sao lại mang bộ dạng không vui thế này? Ai chọc giận em à?" Lâm Dĩnh mỉm cười, rõ ràng biết rồi mà còn cố tình hỏi Lâm Triều Sinh.
"Đừng nói nhảm với tôi." Bình thường khi cảm xúc không dao động, gương mặt Lâm Triều Sinh vốn đã rất nghiêm túc, giờ tâm trạng vốn chẳng tốt, cả người càng toát ra một loại áp lực nặng nề.
"Chuyện của Kiều Lộc, cô đừng nghĩ đến việc giở trò nữa."
Lâm Dĩnh thu lại nụ cười, hơi nheo mắt, chậm rãi nói: "Triều Sinh, em vẫn như trước đây, chẳng có chút kiên nhẫn nào cả."
"Sao, lại muốn đánh chị họ một quyền nữa à?"
Lâm Triều Sinh liếc nhìn Lâm Dĩnh một cái, thấy rõ dáng vẻ cô ta cố tình nhắc lại chuyện cũ để chọc giận mình, lại cảm thấy nực cười.
Anh đến đây chỉ để cảnh cáo cô ta, đừng có động đến Kiều Lộc nữa, không ngờ lại phải nói lý với kẻ điên trong nhà tổ này.
Khi còn nhỏ, anh không thể bảo vệ được con mèo nhỏ ấy — giờ thì đừng hòng chạm vào Kiều Lộc lần nữa.
"Chuyện cô làm, cô tự biết rõ. Thêm một lần nữa, tôi không ngại tự tay tống cô ra nước ngoài."
Sắc mặt Lâm Dĩnh hoàn toàn u ám, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Triều Sinh, hai tay nắm chặt, móng tay dài cắ m vào da thịt, đau rát nhưng cô ta như hoàn toàn không cảm giác, chỉ oán độc dùng ánh mắt khóa chặt người đối diện, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ đoan trang ngày thường.
Ngay từ khi Lâm Dĩnh tốt nghiệp cấp ba, ông Lâm đã đề nghị đưa cô ta ra nước ngoài du học, nhưng cô ta nổi trận lôi đình, kiên quyết không đi.
Ở ngay trong tầm mắt ông nội mà vẫn thiên vị đến mức đó, nếu ra nước ngoài, e rằng chưa đến vài năm trong nhà đã chẳng còn cái tên Lâm Dĩnh nữa.
Khi đó thì đúng là không còn bất kỳ hy vọng nào để lật đổ Lâm Triều Sinh.
Lâm Triều Sinh trước nay luôn tỏ ra không mấy bận tâm đ ến gia sản, nhưng Lâm Dĩnh không tin – giờ thì sao, đã trực tiếp nói ra lời muốn gạt cô ta khỏi đường đua rồi đấy thôi.
Lâm Dĩnh tức đến nghiến răng, nhưng chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Triều Sinh rời đi, không nói thêm một lời nào nữa.
Cô ta biết, lời Lâm Triều Sinh nói, anh thật sự có thể làm được.
Sau khi rời khỏi đó, Lâm Triều Sinh đi đến khách sạn mang danh nghĩa của cha mẹ mình, ngồi xuống trong căn phòng tạm để khách ở, rồi gọi điện cho mẹ của Kiều Lộc.
Vì trước đó hai bên từng trò chuyện qua WeChat nên đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Giọng của mẹ Kiều Lộc vang lên dịu dàng, Lâm Triều Sinh cũng lễ phép chào hỏi.
Cuộc gọi này kéo dài khá lâu.
Khi trò chuyện kết thúc, Lâm Triều Sinh cảm thấy hơi choáng váng.
Thì ra là như vậy.
Người Lâm Dĩnh thuê đi rải tin, nội dung đại thể đều là sự thật. Kiều Lộc, thật sự đã trải qua một quãng tuổi thơ vô cùng tăm tối.
Chính đoạn thời gian đó đã khiến tính cách của cậu thay đổi lớn, từ khi còn rất nhỏ đã mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, sợ hãi bóng tối, và phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ yên.
Qua thời gian dài như vậy, bệnh vẫn thường xuyên tái phát.
Mà cái bóng ma ấy—chính là do cha ruột của Kiều Lộc để lại trên người cậu.
Lâm Triều Sinh cụp mắt, im lặng hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi.
"Dì từ nhỏ nâng Lộc Lộc trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, vậy mà lại bị cái tên súc sinh kia bắt cóc, nhốt trong tầng hầm chật hẹp không thấy ánh mặt trời, khóa suốt ba ngày ba đêm. Cảnh sát chỉ cần đến trễ một chút thôi, thì Lộc Lộc của dì đã chịu không nổi rồi."
"Lúc đưa vào bệnh viện, trên tay, sau lưng Lộc Lộc đầy những vết thương khiến người ta phải rùng mình. Bị cái súc sinh đó lấy roi đánh—rõ ràng còn nhỏ đến vậy, vậy mà đã bị tra tấn đến mức hấp hối. Khi ấy dì hận không thể cầm dao giết chết cái thằng súc sinh đó."
Trong điện thoại, mẹ Kiều không kìm được nghẹn ngào thành tiếng, giọng nói tràn đầy đau lòng và tự trách.
Lâm Triều Sinh như bừng tỉnh.
Từ lần đầu gặp mặt cho tới bây giờ, Kiều Lộc vẫn luôn là một người hay cười. Khi cười, trên má còn có lúm đồng tiền ngọt ngào, nhìn vào khiến người ta mềm lòng. Cậu lại luôn dùng giọng điệu mềm mại như bông nói chuyện, khiến người ta rất khó mà nỡ lòng từ chối.
Nhìn qua cứ như từ nhỏ đã được cưng chiều nâng niu, chưa từng phải chịu chút khổ cực nào. Ánh mắt trong suốt, ngoan ngoãn như nước mùa xuân.
Khiến ai tiếp xúc rồi cũng dễ sinh thiện cảm.
Thật khó tưởng tượng lại có người ra tay với một người như vậy, mà người đó còn là cha ruột của Kiều Lộc, người có chung huyết thống với cậu.
Lúc đó, chắc chắn cậu rất đau.
Chắc chắn sợ hãi đến tột cùng.
Trong lòng Lâm Triều Sinh dâng lên một nỗi xót xa rối loạn, cảm xúc trào dâng mãnh liệt, cổ họng nghẹn lại, chua xót đến khó chịu.
Trách không được lại sợ bóng tối như vậy, trách không được khóc đến đau lòng như thế khi gặp ác mộng, trách không được khi lên xe thì bệnh lại phát tác, run rẩy dữ dội đến thế.
Trách không được bác sĩ Cố nói Kiều Lộc đã hồi phục rất tốt.
Từ miệng mẹ của Kiều Lộc, Lâm Triều Sinh nghe được tình trạng mà Kiều Lộc từng trải qua. Anh nghĩ, hiện tại Kiều Lộc đã rất nỗ lực, rất rất nỗ lực để vượt qua chướng ngại tâm lý, mới có thể khôi phục lại dáng vẻ hay cười nói ngọt ngào như bây giờ — dáng vẻ khiến người khác tưởng rằng cậu lớn lên trong sự nuông chiều, là một đóa hoa chưa từng trải qua mưa gió, không ai có thể liên hệ cậu với một quá khứ như vậy được.
Lâm Triều Sinh mở khung trò chuyện WeChat, ảnh đại diện của Tiểu Lộc hiện ra ở trên cùng — một "Nhóc phiền toái", ảnh đại diện ngây thơ chất phác, ẩn hiện nụ cười dịu dàng. Lâm Triều Sinh không nhịn được mà khẽ vuốt ngón tay lên đó.
Đúng lúc này, điện thoại khẽ rung lên. "Nhóc phiền toái" gửi tới một tấm ảnh, kèm theo một hàng chữ phía sau.
"Anh Triều Sinh! Em làm xong rồi! Anh xem thử có đúng không nha!"
"Mèo lăn lộn.jpg"
Là đề mới sáng nay Lâm Triều Sinh ra cho cậu.
Lâm Triều Sinh nhấn mở hình ảnh — là bài giải chứng minh. Kiều Lộc viết các bước rất dài, tuy không phải cách đơn giản nhất, nhưng cũng là một cách giải hợp lệ.
"Làm đúng rồi."
"Rất giỏi."
Đối phương lập tức trả lời lại: "Tuyệt quá rồi!"
"Mèo tung hoa.jpg"