Các nhà khoa học đã nói rằng, khi cơ thể con người bị bệnh sẽ trở nên yếu ớt và theo bản năng tìm kiếm sự quan tâm, an ủi tinh thần từ những người xung quanh để xoa dịu cơ thể khó chịu của mình. Vì vậy ngay cả một Alpha điển hình lạnh lùng như Tháp Liệt Nhân cũng sẽ bộc lộ khía cạnh yếu đuối.
Thẩm Việt thử đặt anh trở lại giường, vừa đắp chăn vừa an ủi: "Ngoan ngoãn ngủ đi, sẽ mau khỏi thôi."
Người trên giường khẽ mở mắt lộ ra chút ánh sáng tím mơ màng. Thẩm Việt ngây người, đang định giải thích tình huống khó xử này. Kết quả đối phương lại càng tự nhiên hơn khi đặt đầu lên đùi cậu miệng lẩm bẩm: "Muốn ôm..." Rồi rất tự nhiên nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Trông có vẻ như vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Mái tóc vàng óng như những hạt cát vàng lấp lánh và mềm mại, vương vãi trên đầu gối Thẩm Việt. Gương mặt nóng bỏng áp vào lòng bàn tay cậu. Ai mà chịu nổi chứ?
"Tổng giám đốc?" Thẩm Việt giờ đây tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không được mà nằm cũng không xong. Nhìn ra ngoài thấy tuyết rơi dày đặc, trong tình huống này dù sao lịch trình cũng sẽ bị hoãn lại.
Thẩm Việt một tay cởi áo khoác của mình, tay còn lại phải nắm lấy tay Tháp Liệt Nhân đang đặt trên eo mình tránh quấy rầy anh. Thẩm Việt ôm Tháp Liệt Nhân vào lòng nhẹ nhàng phủ chăn lên người.
Tháp Liệt Nhân lập tức nắm chặt lấy cậu không chút khách khí mà đặt đầu gối vào nơi "ấm áp", co người lại trong lòng cậu. Thẩm Việt cứng đờ một thoáng, không dám đáp lại. Mối quan hệ thân mật như vậy giữa cấp trên và cấp dưới liệu có thiếu chừng mực không? Dù sao đối phương đang sốt mê man không thể đối xử theo suy nghĩ thông thường được. Cuối cùng, Thẩm Việt vẫn nhẹ nhàng vỗ vai Tháp Liệt Nhân, dỗ dành anh.
Có vẻ hơi cộm, Thẩm Việt rút ra một chiếc khăn quàng cổ từ dưới người mình, đó là chiếc khăn cậu đã quàng cho Tháp Liệt Nhân hôm qua. Dưới chân còn có một vật gì đó mềm mại cộm lên, không cần nhìn cũng biết là chiếc áo khoác lông hôm qua. Thẩm Việt không nghĩ nhiều, thầm nghĩ chắc tối qua lạnh quá Tháp Liệt Nhân đã kéo cả áo khoác lên giường để đắp.
Vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ, điện thoại trên bàn lại không ngừng reo lên. Người trong lòng cậu nhíu chặt mày. Thẩm Việt cầm điện thoại lên có vẻ là cuộc gọi từ nhà cung ứng.
"Xin lỗi, tổng giám đốc hiện tại không tiện, lịch trình có lẽ phải dời lại."
...
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Việt thấy trên màn hình chờ có mấy chục tin nhắn WeChat, liếc mắt một cái là biết tất cả đều là chuyện công việc. Thẩm Việt đặt điện thoại xuống vừa nhắm mắt chưa bao lâu, thư ký lại gọi điện đến. Lần này Thẩm Việt bắt máy rất nhanh.
"Tổng giám đốc, sáng nay bên công ty chi nhánh có..."
"Thư ký Trương, là tôi. Tổng giám đốc không khỏe, có chuyện gì để về rồi nói sau."
Bên kia rõ ràng sững sờ một lúc lâu, rồi mới ngơ ngác nói: "À... Tổng giám đốc sao vậy ạ?"
"Cảm lạnh, sốt."
Người trong lòng đột nhiên phát ra một giọng nói yếu ớt: "...Thẩm Việt..."
"A, vậy ạ được được, tôi hiểu rồi." Thư ký bên kia rõ ràng bị giật mình, đột nhiên cúp điện thoại.
"Sao vậy?" Thẩm Việt vội vàng chăm sóc người bệnh, nhưng Tháp Liệt Nhân chỉ lại yên tĩnh ngủ thiếp đi. Xoa xoa giữa hai lông mày, Thẩm Việt có thể dự đoán được sau này mối quan hệ của hai người sẽ bị đồn thổi thành đủ thứ chuyện trong công ty.
Tháp Liệt Nhân lại bắt đầu ho khan nghe có vẻ giọng còn hơi khàn. Thẩm Việt ngồi dậy đút nước cho anh uống. Sau hai tiếng ngủ có vẻ đã bắt đầu hạ sốt, nhưng ho khan lại nghiêm trọng hơn thỉnh thoảng lại có những cơn ho xé lòng. Thẩm Việt định gọi bác sĩ đến khám tại nhà nhưng với thời tiết hiện tại các bác sĩ cũng không muốn đến khám tại nhà.
Vì đã có kinh nghiệm đi công tác nhiều lần, Thẩm Việt chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc cơ bản trong hành lý. Cậu tìm được mấy gói thuốc ho nhưng trước đó phải đút cho Tháp Liệt Nhân ăn chút thức ăn lỏng để lót dạ.
Trong lúc đó Tháp Liệt Nhân mở mắt ra, đôi mắt màu tím vô lực nhìn cậu. Khi đút cháo cho anh, Thẩm Việt thấy chiếc áo khoác bị đè dưới người Tháp Liệt Nhân – đó là chiếc áo của cậu đã để quên trên xe Tháp Liệt Nhân trước đó. Chẳng phải đã nói là vứt đi rồi sao?
Thẩm Việt sững sờ một chút, vậy là anh đã hiểu theo nghĩa đó?
Sau khi uống cháo và uống thuốc xong, người bệnh ngoan ngoãn nằm xuống ngủ lại. Đôi môi tái nhợt trông có vẻ nửa tỉnh nửa mê, chỉ là thích bám người. Điều này khiến Thẩm Việt mềm lòng. Cứ như vậy hai người vật lộn mãi đến trưa, Thẩm Việt mới có thể nằm xuống lại, ôm lấy anh ngủ.
Cả hai chiếc điện thoại trên bàn đều đã tắt chuông.
Những bông tuyết nhẹ nhàng phủ kín mặt đất, cành cây khô khẽ cọ vào mái nhà trong gió lạnh tạo nên một vũ điệu nhẹ nhàng. Tuyết rơi càng dày, mọi người ngủ càng sâu.
Trời tối rất nhanh vào mùa đông. Tháp Liệt Nhân tỉnh dậy với một thân đầy mồ hôi. Khi mở mắt, căn phòng chìm trong ánh hoàng hôn nửa sáng nửa tối.
Một bàn tay đang đặt trên eo Thẩm Việt . Con ngươi màu tím của Tháp Liệt Nhân đột nhiên co lại, đầu óc hỗn độn của anh ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
Mái tóc đen và hàng lông mày sắc sảo của người kia hiện rõ trong tầm mắt. Đầu gối của anh vô tình đặt lên người đối phương, cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng.
Tháp Liệt Nhân đưa tay sờ so.ạng lấy chiếc áo khoác đáng lẽ đã bị "vứt bỏ" đang cấn dưới eo mình khi ngủ.
Trong giấc ngủ, Thẩm Việt cảm thấy một ánh mắt nóng rực gần như xuyên thấu khuôn mặt mình, khiến từng tế bào cũng nóng ran, làm cậu không thể không tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu.
Thẩm Việt mở to mắt, màu tím nguy hiểm ấy lập tức xộc thẳng vào đầu cậu với một cảm giác va chạm mạnh mẽ.
Tháp Liệt Nhân đang nhìn thẳng vào Thẩm Việt. Hơi thở của cả hai dồn dập và quyện chặt vào nhau. Trời tối rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai đôi mắt sáng rực nhìn nhau.
Ngón tay Tháp Liệt Nhân run rẩy chạm vào môi Thẩm Việt. Khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn lại một centimet. Thẩm Việt bất giác nín thở.
Đột nhiên, mặt Tháp Liệt Nhân đỏ bừng: "Khụ khụ..."
Tiếng ho ngay lập tức phá tan bầu không khí lãng mạn.
"..." Thẩm Việt nhắm mắt quay đầu đi cảm nhận được hơi thở anh ho ra phả mạnh vào mặt mình.
Tháp Liệt Nhân càng ho nhanh hơn. Thẩm Việt ngồi dậy, vỗ lưng Tháp Liệt Nhân: "Để tôi đưa anh đến bệnh viện khám."
"Không cần!" Tháp Liệt Nhân tức đến hộc máu, rõ ràng là tức giận vì cái cổ họng không chịu nghe lời của mình.
Rõ ràng là sắp có thể hôn nhau rồi... Kết quả là vào thời khắc quan trọng lại không nhịn được ho. Tháp Liệt Nhân lúc này đang rất bực bội, tức đến nghiến răng.
Thẩm Việt dường như đã nhìn thấu tâm tư của anh, cậu bật đèn đầu giường, xuống giường mặc áo khoác vào: "Đi thôi, Tổng giám đốc."
Tháp Liệt Nhân nằm lì trên giường nhìn đường cong phía sau cổ Thẩm Việt khi anh cúi đầu cài cúc áo, trong lòng trỗi dậy những ý nghĩ điên rồ: "Không cần..."
Trong giọng nói có sự lạnh lẽo và bướng bỉnh.
Thẩm Việt không để tâm: "Nếu không chữa khỏi, hôn nhau sẽ lây nhiễm vi khuẩn đấy."
Tháp Liệt Nhân ngây người tại chỗ, sau đó bật dậy: "Bệnh viện gần nhất ở đâu?" Khi rời giường, còn không quên nhét chiếc áo khoác vào trong chăn.
Thẩm Việt cúi đầu quàng khăn choàng cổ, nhìn thấy hành động nhỏ của anh, khóe mắt hiện lên ý cười.
Bác sĩ khám bệnh cảm thấy rất lạ, một chút cảm cúm nhỏ như vậy cũng cần phải khám cấp cứu sao? Phải biết rằng phí khám cấp cứu ở nước A đắt một cách thái quá.
Thật ra, trong thời tiết kỳ lạ này cũng chẳng có mấy người đến bệnh viện khám bệnh, chứ đừng nói là khám cấp cứu.
Tháp Liệt Nhân rất vội vàng.
Câu nói của Thẩm Việt như một cái móc, kéo Tháp Liệt Nhân quay trở lại biệt thự. Anh uống thuốc, tắm rửa, và chỉ ăn một chút đồ ăn lót dạ theo yêu cầu của Thẩm Việt.
Là một người cuồng công việc, Tháp Liệt Nhân còn phải giải quyết một số tình huống khẩn cấp trong công việc, bận rộn đến tận đêm khuya.
Không biết có phải do tâm lý hay không, có lẽ sự an ủi tinh thần của người khác thực sự có tác dụng lớn trong việc chữa bệnh. Kể từ khi Thẩm Việt nói câu nói đó, cơ bản không còn nghe thấy tiếng ho của Tháp Liệt Nhân nữa.
Hai người ở cùng nhau như bình thường, dường như cả hai đều đã quên câu nói không rõ ràng đó, nhưng họ biết rằng mình không thể quên, thậm chí trong vòng 24 giờ sau, mọi hành động đều bị ảnh hưởng bởi câu nói đó.
Vì bị chậm trễ một ngày, lịch trình sau đó càng dày đặc hơn.
Hôm nay không có tuyết rơi. Hai người đang từ chỗ nhà cung cấp ký hợp đồng đi ra. Chuyến đi chính ở nước A lần này đã kết thúc.
Tiếp theo là thuận tiện đến khảo sát nhà máy dược phẩm của chi nhánh.
Trước đó đối tác đã mời họ đến một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương để ăn cơm.
Vị giám đốc bên kia hiển nhiên là một người rất tinh ý, đã nhìn ra thái độ của Tháp Liệt Nhân đối với Ôn Toa, nên lần này đoàn đại biểu không có bóng dáng của Ôn Toa.
Quả nhiên trên bàn ăn sắc mặt Tháp Liệt Nhân rõ ràng tốt hơn nhiều so với lần trước.
Thật ra mọi người đều là những người lăn lộn trên thương trường, ít nhiều đều đoán được mối quan hệ này và cũng nhìn ra địa vị của Thẩm Việt trước mặt Tháp Liệt Nhân. Bởi vậy, bữa cơm này ngược lại là Thẩm Việt được ca ngợi.
"Thẩm tiên sinh tôi biết khi ngài du học ở đây vẫn thích ăn đồ ăn nước Z nhất, nên tôi đã đặc biệt đặt đầu bếp giỏi nhất trong lĩnh vực này để làm bàn đồ ăn này."
Thẩm Việt có chút ngạc nhiên: "Cảm ơn."
Một bữa cơm khiến Thẩm Việt không hiểu sao lại cứ phải đối phó với những lời xã giao ngược lại Tháp Liệt Nhân với tư cách là tổng giám đốc lại âm thầm ăn không ít.
Mấy ngày ở nước A, thấy Tháp Liệt Nhân hiếm khi ăn một bữa cơm tử tế như vậy, Thẩm Việt cảm thấy bữa cơm này của mình cũng coi như có thành quả.
Ăn tối xong, Tháp Liệt Nhân bảo tài xế đi vòng qua trung tâm thương mại.
Thông thường đi công tác đến trung tâm thương mại là để mua quà cho người thân, bạn bè. Thẩm Việt không nghĩ Tháp Liệt Nhân lại là người có thời gian rảnh rỗi như vậy, nhưng càng không ngờ Tháp Liệt Nhân đi đường vòng đến trung tâm thương mại chỉ để mua cho cậu một đôi găng tay.
Tháp Liệt Nhân đeo đôi găng tay mà Thẩm Việt tặng cho mình, còn mua cho đối phương một đôi găng tay da cao cấp nhất.
Khi giúp Thẩm Việt đeo găng tay, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Việt, giọng nói đầy ưu thế: "Cậu thực sự không thích găng tay da sao?"
Thẩm Việt ngẩn người một chút.
Lời nói của Tháp Liệt Nhân mang theo sự chiếm hữu: "Chỉ cần là tôi tặng, cậu phải thích."
Người khác tặng thì không được.
Thẩm Việt cảm thấy trái tim mình bị đôi mắt sắc bén, xinh đẹp của anh chọc trúng, tim cậu đập nhanh.
Thẩm Việt khẽ mỉm cười.