Tháp Liệt Nhân mơ một giấc mơ, trong mơ Thẩm Việt chỉ im lặng nhìn hắn, mặc kệ hắn nói gì, đối phương cũng không trả lời.
Cậu hôn mình một cái, rồi xoay người đi. Tháp Liệt Nhân vươn tay muốn giữ lại, nhưng chân lại không thể nhấc lên, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia biến mất dưới một dải ngân hà mờ ảo.
Khi Tháp Liệt Nhân giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, không thấy bóng dáng người trong mơ đâu, lòng hắn hoảng loạn tột độ. Thần kinh hắn căng thẳng đến bờ vực tan vỡ, hắn chạy khắp mọi ngóc ngách, từng hàng ghế, từng hành lang, mỗi phòng hậu trường. Mỗi lần tìm kiếm thất bại ở một nơi, thần kinh hắn lại thêm một phần căng chặt.
Hắn thậm chí quên mất thiết bị định vị não bộ của Thẩm Việt vẫn còn ở chỗ mình.
Trong hậu trường, Mễ Đặc Lan đã sốt ruột chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng thấy Thẩm Việt đẩy cửa bước vào.
"Thẩm tiên sinh, cuối cùng tôi cũng đợi được cậu !" Vừa vào cửa, Mễ Đặc Lan đã chăm chú nhìn vào bản nhạc trên tay Thẩm Việt, kích động đến giọng nói cũng run rẩy.
Thẩm Việt không đưa bản nhạc cho cô ngay.
"Cô Mễ Đặc Lan, tôi đã nói trước rồi, tôi có một yêu cầu."
"Đương nhiên, cậu cứ nói."
"Bản nhạc này cần phải được biểu diễn bằng tinh thần lực, hơn nữa lúc biểu diễn không thể thiếu hơn hai trăm nhạc công, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả."
Mễ Đặc Lan sững sờ: "Hai trăm người, đồng thời dùng tinh thần lực biểu diễn... Điều này quá khó khăn."
"Tôi hiểu, nhưng mục đích tôi sáng tác bản nhạc này là để giúp một người rất quan trọng với tôi chữa trị tổn thương tinh thần. Nếu cô không thể làm được, tôi chỉ có thể tìm đội ngũ khác."
Mễ Đặc Lan vừa nghe, vội vàng nói: "Tôi nhất định có thể! Thẩm tiên sinh, đây không phải là chuyện không thể khắc phục, hãy tin tôi!"
Thẩm Việt biết rõ thực lực của cô, trên thực tế, nhìn khắp giới âm nhạc tinh tế, cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Mễ Đặc Lan cẩn nhận lấy bản nhạc,cô còn cố ý rửa tay trước đó.
Khi cô mở bản nhạc ra, cô sững sờ rất lâu, sau đó thốt lên một tiếng kinh ngạc đầy cảm thán, ánh mắt mê đắm lướt trên những nốt nhạc sáng lấp lánh, như thể linh hồn đã bị hút vào trong đó.
Thẩm Việt sợ Tháp Liệt Nhân tỉnh lại trên đường, không dám ở lại lâu, dặn dò vài câu rồi vội vã rời đi như lần trước.
Mễ Đặc Lan lúc này mới luyến tiếc hoàn hồn từ bản nhạc, nói: "Không, từ từ đã! Đừng vội đi! Tôi còn muốn nghe cậu nói thêm vài câu... Thẩm tiên sinh."
"Những chuyện tiếp theo, tôi sẽ lại đến tìm cô, cô dù sao cũng cần phải luyện tập trước đã."
"Đương nhiên... Không, không, tôi không chờ được! Tôi còn chưa kịp nói chuyện tử tế với cậu rốt cuộc cậu đã làm thế nào mà..." Mễ Đặc Lan thậm chí kích động đến nói năng lộn xộn.
"..." Thẩm Việt hiểu sự theo đuổi âm nhạc của cô, nhưng như vậy thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm họ đang làm chuyện mờ ám.
Lúc mở cửa, lòng Thẩm Việt trùng xuống khi thấy Tháp Liệt Nhân đứng ngay bên ngoài.
"Xin đợi thêm một lát nữa..." Mễ Đặc Lan đuổi theo ra ngoài, cũng thấy Tháp Liệt Nhân ở cửa, ngay lập tức bị đôi mắt đáng sợ kia dọa choáng váng, ngây người đứng đó.
Cô chưa từng thấy đôi mắt nào đen tối và lạnh lẽo đến vậy, khiến người ta kinh hãi, lạnh lùng tàn nhẫn, giống như hai vực sâu không đáy của ác quỷ, hút lấy linh hồn cô, lưỡi hái xuyên thủng trái tim cô. Mễ Đặc Lan không kìm được muốn hét lên.
Nhưng cô lại cảm thấy toàn thân cứng đờ, căn bản không thể phát ra tiếng.
Tháp Liệt Nhân nhìn chằm chằm vào bản nhạc trong tay cô, niềm vui vừa mới tìm thấy Thẩm Việt thoáng qua trong lòng, lại lập tức bị một nỗi đau khổ bao trùm, cảm xúc điên cuồng xông thẳng lên não hắn.
Hắn nhìn bản nhạc dày cộp kia, sao có thể không nhận ra chứ? Hắn đã bao nhiêu lần thấy Thẩm Việt sửa chữa trên đó, vì thứ này mà đêm khuya trằn trọc suy tư.
Thứ mà Thẩm Việt ngày đêm tâm huyết nghiên cứu chế tạo ra, ngay cả ngủ cũng không rời bút, hóa ra là vì cô ta sao?
Hóa ra món quà mà rất lâu trước đây Thẩm Việt nói muốn tặng cho cô ta chính là cái này...
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tháp Liệt Nhân học được sự ghen tị.
"Tháp Liệt Nhân, anh sao vậy?" Lòng Thẩm Việt chùng xuống, trực giác mách bảo Tháp Liệt Nhân đã rơi vào trạng thái tự giam cầm đáng sợ kia.
Tháp Liệt Nhân chưa bao giờ có cảm giác này, thứ mà hắn luôn điên cuồng yêu mến, cẩn thận nâng niu nhưng vĩnh viễn không chiếm được lại bị người khác dễ dàng lấy đi, giống như giẫm mạnh một chân vào tim hắn.
Mễ Đặc Lan tuy rằng bị vẻ lạnh lùng của hắn làm cho kinh sợ, nhưng thấy đôi mắt tàn nhẫn của hắn nhìn chằm chằm vào bản nhạc trong tay mình, lập tức ôm chặt lấy nó. Đây là bảo vật vô giá trong lòng cô, cô sợ hãi bị cướp mất, giọng nói run rẩy, bản năng gọi một tiếng: "Thẩm Việt..."
Điều này không nghi ngờ gì đã kí.ch thí.ch nốt thần kinh lý trí cuối cùng của Tháp Liệt Nhân. Tất cả bối cảnh xung quanh đều trở nên mờ ảo, chỉ còn lại Mễ Đặc Lan và bản nhạc trong tay cô đang chế nhạo hắn.
Ngay cả tiếng gọi của Thẩm Việt cũng bị hắn bỏ ngoài tai.
Mễ Đặc Lan tái mặt, trốn sau lưng Thẩm Việt.
Cô không hiểu, Thẩm Việt vậy mà lại sống chung với loại người này. Chẳng lẽ điều này có nghĩa là Thẩm Việt có cách nào đó khiến hắn bình tĩnh lại? Vì vậy, đây chỉ là hành động cầu sinh bản năng của cô, nhưng hành động tìm kiếm sự bảo vệ từ Thẩm Việt này chỉ càng k.ích th.ích Tháp Liệt Nhân hơn.
Tinh thần lực trong nháy mắt bùng nổ, tạo thành một cơn lốc dữ dội trên hành lang.
"Tháp Liệt Nhân! Anh bình tĩnh lại đi, đưa bản nhạc cho Mễ Đặc Lan là để giúp anh!" Thẩm Việt lo lắng nhìn hắn.
Nhưng Tháp Liệt Nhân đã rơi vào trạng thái tự giam cầm, căn bản không nghe thấy lời cậu nói.
Mễ Đặc Lan đột nhiên hét lên một tiếng, như thể nhìn thấy một con sư tử khát máu lao về phía mình, ngay sau đó ngã xuống đất bất tỉnh.
Thẩm Việt bị tiếng thét chói tai này làm cho kinh hãi. Phải biết rằng Mễ Đặc Lan là một bậc thầy thanh nhạc được cả tinh tế công nhận, tiếng hét cao vút này gần như muốn làm anh điếc đặc, những chiếc đèn sứ trên hành lang lập tức vỡ tan.
Từ lúc mở cửa đến khi Mễ Đặc Lan ngã xuống, tất cả diễn ra trong chớp mắt, khiến người ta không kịp phản ứng.
Sau này Thẩm Việt nhớ lại, nếu cậu có thể nói rõ mọi chuyện với hắn trước, thì tất cả chuyện này đã không xảy ra.
Nhưng Thẩm Việt không ngờ Tháp Liệt Nhân lại để ý đến một chuyện nhỏ nhặt mà theo cau là không đáng kể như vậy.
"Tháp Liệt Nhân, anh điên rồi sao?"
Thẩm Việt không rảnh lo chuyện khác, vội vàng kiểm tra Mễ Đặc Lan, chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch đáng sợ, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi.
Mạch và tim vẫn còn đập, nhưng rõ ràng cô đã bị thương không nhẹ, cần phải đưa đến bệnh viện.
Đây vẫn còn là may mắn vì cậu đã kịp thời dùng tinh thần lực tạo một lớp phòng hộ cho cô, nếu không với tinh thần lực của Mễ Đặc Lan, khi bị tinh thần lực mất kiểm soát của Tháp Liệt Nhân tấn công, thì không chỉ đơn giản là bị thương như vậy.
Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng hồi phục tinh thần nhìn Thẩm Việt ôm người rời đi, trong nháy mắt như bị rút hết sức lực. Nhưng không phải vì hình ảnh Thẩm Việt ôm Mễ Đặc Lan, mà là vì đôi mắt lạnh nhạt của Thẩm Việt.
Trên đời này vũ khí lợi hại nhất cũng không thể sánh bằng đôi mắt lạnh nhạt kia của cậu
Tháp Liệt Nhân run rẩy đưa hai tay che lên trán, trong khoảnh khắc linh hồn như bị xé làm đôi.
Thẩm Việt đưa người đến bệnh viện, may mắn hôm nay bệnh viện có khoang điều trị phù hợp, việc chữa trị không khó, nhưng bác sĩ nói có khả năng thanh quản bị tổn thương.
Lòng Thẩm Việt chùng xuống: "Có thể hồi phục không?"
"Chắc là có thể, nhưng cần thời gian khá lâu. Đối với một nhạc sĩ như cô Mễ Đặc Lan, có lẽ trong lòng sẽ rất khó chịu."
Thẩm Việt ngồi ở hành lang, cau mày, cảm giác áy náy và bất lực xâm chiếm tâm trí.
Tháp Liệt Nhân đứng ở đó, hai người cách nhau mười mét.
Nhìn vẻ mặt thất vọng, buồn bã của Thẩm Việt, Tháp Liệt Nhân lần đầu tiên cảm thấy bối rối, không chịu thua, vừa ghen ghét tức giận, vừa đau đớn đến phát điên, lại vừa sợ hãi vừa căm hận.
"Em để ý cô ta đến vậy sao?"
"Em còn dùng cả sức mạnh tinh thần để bảo vệ cô ta, cô ta không chết được đâu."
"Sao không nhìn anh dù chỉ một lần?"
"Có phải em đối với ai cũng tốt như vậy không?"
"Không thể chỉ tốt với một mình anh thôi sao?"
Tim Tháp Liệt Nhân thắt lại đau đớn, hai mắt gần như đỏ ngầu, hai tay siết chặt. Hắn để ý người này đến vậy, mà sao chẳng thể nào giữ được?
Thẩm Việt đột ngột đứng dậy. Tháp Liệt Nhân lo sợ trong lòng chờ đợi cậu đến gần. Hắn sợ hãi phải nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt kia, nó sẽ khiến hắn phát điên.
"Thẩm Việt..." Thấy cậu sắp lướt qua mình, Tháp Liệt Nhân theo bản năng nắm lấy cánh tay Thẩm Việt.
"Tháp Liệt Nhân, chúng ta ra ngoài một lát đi, em có chuyện muốn nói với anh." Thẩm Việt không nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng.
Tháp Liệt Nhân cảm thấy tim mình như rớt xuống. Đây là lần thứ hai Thẩm Việt coi thường hắn, chỉ trong hôm nay thôi, Tháp Liệt Nhân đã cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết.
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài vẫn mưa, mưa mỗi lúc một lớn.
Khu vườn phía sau cũng được che chắn bằng một mái vòm lớn, chỉ là những hạt mưa nặng nề rơi xuống, mỗi giọt âm thanh khuếch đại đè nặng lên lòng người.
"Em nghĩ chúng ta nên thử xa nhau một thời gian." Cuối cùng Thẩm Việt cũng lên tiếng.
Dù thế nào đi nữa, mình nhất định sẽ rời đi, nhân cơ hội này nói rõ ràng thôi.
"...Thẩm Việt, không, không phải như vậy... Tại sao nhất định phải tách ra?"
"Tháp Liệt Nhân, anh không nhận ra khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa sao?"
Tháp Liệt Nhân nghiến chặt răng, rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Quả nhiên, em vẫn sẽ biến mất..." Giọng hắn trầm uất.
Thẩm Việt rùng mình trong lòng, xoay người nhìn hắn.
"Chỉ vì anh làm cô ta bị thương sao?" Tháp Liệt Nhân ngẩng đầu, ánh mắt đã khôi phục vẻ lạnh lùng, chết lặng và u ám.
"Tháp Liệt Nhân, không phải chỉ vì chuyện này."
"Không đủ sao? Vậy thì vẫn là vì cô ta, đúng không?"
Tháp Liệt Nhân cười lạnh ngoài miệng, nhưng trong lòng đột nhiên có một tảng đá nặng nề rơi xuống cầu xin em đừng dùng ánh mắt lạnh nhạt đó nhìn anh nữa.
Thẩm Việt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của hắn: "Xin lỗi Tháp Liệt Nhân chuyện này không liên quan đến ai cả, rất nhanh em sẽ rời khỏi đây."
Cơn gió lạnh buốt ập đến, phủ lên đôi mắt Tháp Liệt Nhân một bóng tối mịt mùng, giọng hắn như tơ: "Nhưng em đã nói em sẽ không bao giờ trốn tránh nữa,em lừa anh sao?"
Sức mạnh tinh thần đã bắt đầu dao động, Thẩm Việt nhíu mày: "Vậy thì anh vĩnh viễn không thể bình tĩnh sao?"
Tháp Liệt Nhân lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi Thẩm Việt: "em biết mà, từ khi gặp em,anh chưa bao giờ bình tĩnh được,chưa từng..."
Hắn chậm rãi tiến lại gần Thẩm Việt, nhẹ nhàng áp mặt mình lên má cậu : "Thẩm Việt, em mới là thứ độc dược đáng sợ nhất."
Thẩm Việt nhắm mắt cảm nhận sức mạnh tinh thần mênh mông của hắn bao quanh mình.
"Cho nên không được bỏ rơi anh."
"Tháp Liệt Nhân anh vẫn coi em là vật sở hữu của anh sao?" Thẩm Việt nhẹ nhàng thở dài.
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Việt như một chiếc roi, trong nháy mắt quất trúng linh hồn Tháp Liệt Nhân.
Khiến hắn cứng đờ tại chỗ, hắn muốn nói: Không, không phải vậy... Hắn chưa bao giờ coi Thẩm Việt là vật sở hữu.
Hắn chỉ là quá để ý, đến mức phát điên. Hắn không thể chịu đựng thêm một lần mất mát đau khổ nữa...
Nhưng hắn mím chặt môi, không nói nên lời.
"Xin lỗi Tháp Liệt Nhân anh cứ coi em là một kẻ thất tín." Khi Thẩm Việt xoay người, mang theo một làn gió lạnh lẽo thấu tim, lướt qua mặt Tháp Liệt Nhân.
Tháp Liệt Nhân trơ mắt nhìn cảnh tượng trong giấc mơ tái hiện, trong khoảnh khắc dường như toàn bộ máu dồn lên não, cả người tay chân lạnh buốt.
Không... Xin em đừng đi, cầu xin em...
"Thẩm Việt, em có thể đi, vậy Mễ Đặc Lan thì sao? Còn Cyril, Kiều Tê... em cũng không cần họ sao?"
Thẩm Việt kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh mắt Tháp Liệt Nhân gần như chết lặng thốt ra những lời này: "Ở lại đi nếu không họ sẽ chết."
Tháp Liệt Nhân không biết mình đã nói ra những lời này như thế nào, hắn rõ ràng biết rằng một khi những lời này thốt ra, tất cả sẽ sụp đổ, hắn sẽ phá hủy tất cả tình yêu mà Thẩm Việt dành cho mình.
Chỉ là thay vì để Thẩm Việt cứ như vậy rời đi thay vì bản thân sẽ không bao giờ còn được gặp lại cậu chi bằng khiến Thẩm Việt mang theo hận thù ở lại bên cạnh mình thì tốt hơn.
【Sẽ không có ai yêu ngươi, Tháp Liệt Nhân!】
【Sẽ không có ai thích ngươi, con quái vật này, Tháp Liệt Nhân!】
Lời nguyền thời thơ ấu dường như đã ứng nghiệm rồi.
Tháp Liệt Nhân khẽ mỉm cười, hái xuống một đóa hoa bên cạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người hỏi vì sao không giải thích, giải thích hướng đi cốt truyện cũng như vậy thôi, mâu thuẫn của hai người đã tồn tại từ lâu. Thẩm Việt ngay từ đầu còn chưa kịp giải thích, sau đó đã quyết định phải đi, vậy thì, giải thích cũng chỉ khiến Tháp Liệt Nhân thêm rối rắm mà thôi...