Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất

Chương 64



Đầu ngón tay Tháp Liệt Nhân run rẩy, nhịp tim dồn dập khiến hắn tưởng chừng phải thốt lên thành tiếng.

Hình bóng trước đây chỉ cần khẽ chạm vào liền tan biến, giờ đây lại ôm chặt lấy hắn.

"Thẩm Việt..." Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng đưa tay ôm lấy bờ vai người kia từ từ siết chặt dường như sợ hãi chỉ cần dùng lực quá mạnh người thoáng qua này sẽ tan biến mất nhưng lại không thể kiềm chế muốn giữ chặt lấy hắn.

Thế giới chìm trong cơn hoảng loạn điên đảo niềm vui như trong mơ Tháp Liệt Nhân cảm giác linh hồn mình đang bị gió thổi bay lên thân thể không còn là của chính mình... Tinh thần hắn cũng theo đó phiêu đãng, phát cuồng.

"Tháp Liệt Nhân, anh đang làm gì vậy?" Trong gió vọng đến tiếng thở dài khe khẽ của người yêu, mang theo hơi thở quen thuộc.

"...Ưm?" Tháp Liệt Nhân đã thần hồn điên đảo ánh mắt hắn khát khao nhìn người kia căn bản không nghe rõ lời hắn nói.

Cảm giác cánh tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy có người vu.ốt ve chỗ lỗ kim trên cánh tay hắn.

Hắn nhìn khuôn mặt người trước mắt, dụi mặt mình vào mặt người kia, ngay khoảnh khắc chạm vào hơi ấm ngón tay hắn bỗng nhiên siết chặt hơi thở gấp gáp từ lồng ngực phả vào tai người kia.

"Thẩm Việt... Thẩm Việt!" Tiếng gọi của Tháp Liệt Nhân càng thêm trầm thấp, dồn dập dưới lớp găng tay trắng mu bàn tay nổi gân xanh vì nắm chặt lấy người kia. Không kịp nghĩ lại hắn chỉ lo tham luyến thế giới không chân thật này, đắm chìm trong thế giới khiến hắn phát cuồng.

"Tháp Liệt Nhân, là em." Thẩm Việt cũng đáp lại hắn,trán của Thẩm Việt tựa vào trán hắn.

Trong thế giới mê ảo của Tháp Liệt Nhân giọng nói này vừa như vang vọng bên tai lại như từ phương xa vọng lại.

Hắn rất sợ mình không giữ được rất sợ cảnh tượng này sẽ biến mất bất cứ lúc nào hắn muốn cố gắng sống trong cái vẻ ngoài giả dối này một tay mò mẫm trên tủ tìm thuốc run rẩy vội vàng nắm lấy một ống tiêm.

Nhưng ngay khoảnh khắc đầu kim sắp đâm vào cánh tay tay hắn bị người khác nắm lấy.

"Tháp Liệt Nhân, anh đang làm cái gì vậy?" Giọng nói không thể tin vang lên, nhưng Tháp Liệt Nhân chỉ có thể níu giữ hơi thở quen thuộc kia, hắn không thể hiểu được người kia đang nói gì hắn chỉ sợ người kia tức giận.

Hắn lo được lo mất điên điên khùng khùng.

"Đừng giận, đừng đi..." Ống tiêm rơi xuống đất, Tháp Liệt Nhân ôm chặt lấy người kia.

"Em nghe anh được không... Đừng đi." Đôi mắt tím giống hệt đôi mắt của hắn khi còn niên thiếu, đầy hoảng sợ và bất lực.

Một cánh môi mềm mại ấm áp áp sát vào đôi môi khô khốc của hắn, ngay khoảnh khắc chạm vào thân thể hắn kinh hãi run lên không hề do dự mở ra đôi môi để môi lưỡi răng càng thêm không kiêng nể gì mà quấn quýt lấy nhau.

Tháp Liệt Nhân ngẩng đầu lên, ôm lấy bờ vai người kia dùng lực kéo người kia ép sát vào thân mình ghế dựa ngả về phía sau, hai cánh tay của hai người nửa vòng ôm lấy nhau.

Gắn bó như môi với răng. Cơn mưa dịu dàng từ trên trời quét xuống cuốn trôi đê chắn kiên cố của dòng sông một lòng sông khô cạn bị dòng nước mạnh mẽ bao phủ.

Tháp Liệt Nhân run rẩy nhắm mắt trong cơn nửa tỉnh nửa mê mặc cho người kia kéo hắn xuống vực sâu đắm đuối trong hư ảo mê ly, hắn không thể nắm bắt được câu nói động lòng người nhất.

Hơi thở nóng bỏng hòa lẫn tiếng thở d.ốc trầm luân bao trùm lẫn nhau, một tiếng than nhẹ thoát ra từ đôi môi quyến luyến càng thêm khát vọng mà chạm vào dây dưa.

Cho đến khi một mảnh nước đan xen đã thấm ướt đôi môi cả hai.

Người trước mắt đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi theo đó rời khỏi môi hắn.

"Thẩm Việt... Thẩm Việt..." Tháp Liệt Nhân đã chìm vào trong cơn say, hai tay quấn chặt lấy cánh tay và cổ người kia không muốn để người kia rời đi.

Với hắn, nụ hôn này quá ngắn ngủi, còn xa mới đủ.

Tin tức tố của hắn theo đó trào ra, hơi thở lạnh lẽo kim loại từ khóe môi và cổ, từ những mạch máu tràn đầy sinh lực và nhịp đập đang nhảy múa của hắn cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

Mang theo hơi thở nồng nhiệt của tình yêu.

Phảng phất một con nai say không biết nhảy đến nơi nào, trong rừng rậm lá cây lay động mà gập ghềnh, hương rượu nồng hậu khiến cổ họng hắn khô khốc, khẩn thiết tìm kiếm nguồn suối có thể giải khát.

Hắn hôn lên cổ, hai tay lại ôm lấy cổ, đôi mắt tím run rẩy, trong tiếng lẩm bẩm tự nói chứa đựng khát khao cuồng nhiệt.

Bên môi vẫn không ngừng lặp lại tên người kia, cuối cùng chìm nghỉm trong một nụ hôn nóng bỏng hơn, Tháp Liệt Nhân khẽ rên một tiếng, không chút mệt mỏi mà hấp thụ thêm sự trấn an, đầu lưỡi tham lam luồn vào.

Mây mù mềm mại đã thổi qua đỉnh núi, hơi nước ẩm ướt mang đến hơi thở của mùa xuân, con nai say mê bước qua bụi thông nhỏ, tin tức tố Alpha càng ngày càng nồng liệt, đúng là biểu hiện của tình cảm đến độ sâu đậm.

Thẩm Việt cảm thấy cả người mình đều bị hơi thở Alpha khóa chặt mỗi một tế bào đều đang kích động vì hơi thở đã lâu này tin tức tố Enigma đã không thể áp chế được.

Hắn nhìn người kia không hề nghi ngờ, Tháp Liệt Nhân luôn luôn động lòng người và anh tuấn hắn là Alpha tuấn mỹ nhất, ngay cả đôi mắt tím khi mị hoặc lên cũng mang theo sức mạnh ngạo nghễ mọi thứ.

Không ai biết ai chạm vào thân thể dưới lớp quần áo của đối phương trước.

Hai dòng tin tức tố đến từ những không gian thời gian khác nhau quấn quýt lấy nhau, trong không gian không lớn này bất ngờ thân mật hòa quyện.

Phảng phất tia chớp và tầng mây cuộn trào trong sự dây dưa, cuối cùng tia chớp xé toạc tầng mây hỗn loạn.

Thẩm Việt không thể bỏ qua tiếng gọi từ nội tâm, thân thể bằng xương bằng thịt không cách nào chống lại sự lôi kéo của tin tức tố, càng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của linh hồn.

Tin tức tố Enigma đối với Alpha mà nói có sức hấp dẫn trí mạng Tháp Liệt Nhân bắt đầu rúc sâu vào lòng ngực cậu hai tay dồn hết trọng lực lên người Thẩm Việt áp sát cơ thể mình vào người đối phương hận không thể hòa tan vào lồng ngực hắn ,rất sợ Thẩm Việt đột nhiên biến mất.

Thẩm Việt giống như ôm hắn khi còn niên thiếu, ôm hắn vào lòng ngực mình, chôn mũi sâu vào cổ hắn hít hà tin tức tố lạnh lẽo kim loại, một cảm giác thỏa mãn tràn đầy nổ tung trong lòng.

Tin tức tố lẫn nhau thăm dò lẫn nhau quấn quanh lẫn nhau hòa quyện.

Thẩm Việt muốn ôm người kia đến phòng làm việc liền kề Tháp Liệt Nhân nắm chặt lấy cậu : "Không cần!"

Hắn sợ nhúc nhích, sợ rời khỏi nơi ảo giác này Thẩm Việt sẽ biến mất giống như con nai sợ hãi nơi xa lạ.

Bất quá, khi Thẩm Việt hôn lên môi Tháp Liệt Nhân không còn biết gì nữa tin tức tố Enigma mang theo hơi thở của rừng rậm hoàn toàn chinh phục con nai say rượu này của hắn.

Chiếc giường trong phòng vẫn là chiếc giường khi Thẩm Việt rời đi lần trước ngay cả chiếc đèn trên đỉnh đầu cũng vẫn như cũ ánh sáng lờ mờ phía trên thích hợp cho sự trữ tình.

Khi lưng chạm vào giường khi càng nhiều tin tức tố tiết lộ ra khi bên tai truyền đến tiếng thở nóng rực.

Tháp Liệt Nhân đã hoàn toàn lạc lối trong thế giới hư ảo này.

Dưới ánh đèn, trên xương bả vai có dấu vết cánh bướm vỗ.

Nếu tiếng vỗ cánh sẽ mang đến cơn lốc dữ dội, thì cơn lốc này cũng là thứ trời sinh khiến người ta cam tâm đắm chìm.

Tháp Liệt Nhân hiện tại đang nằm dưới bóng con bướm ôm chặt bờ vai người kia thấy một con nai bay đi đột nhiên đâm vào đáy lòng hắn.

Nó xông vào con hẻm ngoằn ngoèo, mang theo hơi men nồng nặc sừng trên đầu nghiêng ngả lảo đảo giẫm đạp lên mặt đất sủi bọt quấy nhiễu vô số loài chim đang sống lông chim rơi xuống mang theo những gợn sóng sâu sắc biến thành một chuỗi tia lửa kéo dài.

Đầu hắn ngẩng cao, yết hầu nhấp nhô như lá cây sau cơn mưa, mang đến tiếng tí tách của mùa xuân.

Độ dày tin tức tố sắp vượt ngưỡng, thiết bị cảnh báo tin tức tố trên tường bắt đầu kêu tích tích.

Đương nhiên không ai để ý đến nó.

Ngày hôm đó Tháp Liệt Nhân không biết mình đã gọi tên người kia bao nhiêu lần gần như ngay cả hai chữ đó cũng trở nên xa lạ những lời nói vụn vặt phía sau cũng không thể kết nối một chữ cũng không thốt ra được.

Khi trời sắp sáng, hắn cuối cùng cũng gục đầu nằm trên vai người kia, mồ hôi thấm ướt mái tóc mai.

Thẩm Việt kéo chiếc chăn bị vò nhàu thành một cục, đắp lên người trong lòng, bỗng nhiên vai đau nhói Tháp Liệt Nhân cắn cậu để lại một dấu răng nhợt nhạt.

Nhìn lại hắn, đã mơ màng ngủ thiếp đi trong lòng ngực mình Thẩm Việt có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ cắn cậu cũng là một loại bản năng của Tháp Liệt Nhân sao?

Sau khi ngủ, hai tay Tháp Liệt Nhân vẫn ôm chặt lấy Thẩm Việt

Thẩm Việt nghiêng người, chủ động ôm lấy Tháp Liệt Nhân. Trằn trọc không ngủ được cảm nhận thân hình gầy gò của người kia trong lòng ngực. Bả vai Tháp Liệt Nhân chỉ được bao phủ bởi một lớp da thịt mỏng manh chạm vào khiến tim Thẩm Việt nhói đau.

Thẩm Việt nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc vàng hoe đã dài đến ngang vai của Tháp Liệt Nhân. Mái tóc ấy giống hệt như khi người kia còn là thiếu niên chỉ khác là những ngọn tóc khô xơ trông không giống như bị cắt mà như bị tinh thần lực mạnh mẽ xé rách.

Thẩm Việt im lặng ôm lấy Tháp Liệt Nhân. Người trong lòng dụi mặt vào vai cậu chỉ khi ngủ say vẻ mặt mới giãn ra.

Tháp Liệt Nhân mơ thấy mình đang nằm trong căn nhà nhỏ giữa rừng rậm. Người đàn ông đeo mặt nạ bảo hộ ôm lấy hắn. Hắn vẫn là dáng vẻ của thiếu niên, thân hình chưa nảy nở, nép mình trong lòng người kia mang đến một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Hắn đưa tay lên, muốn vén chiếc mặt nạ bảo hộ của người đàn ông, nhưng sau một vệt sáng đột ngột xuyên qua mắt, tất cả đều tan biến.

"Thẩm Việt!" Tim Tháp Liệt Nhân thắt lại, hắn đột ngột mở mắt, hai tay nắm chặt không khí, hoảng loạn nhìn quanh, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không có gì cả.

Vậy ra, tất cả tối qua thật sự chỉ là ảo ảnh sao...?

Một bàn tay đặt lên gò má hắn những ngón tay hư ảo xé tan ánh mắt u ám khủng khiếp tại sao cứ phải như vậy...?

Một tiếng nghẹn ngào khô khốc vỡ ra từ cổ họng hắn tinh thần lực cuồng bạo bao trùm cả căn phòng.

"Tháp Liệt Nhân... Anh sao vậy?" Một đôi tay nắm lấy vai hắn.

Tháp Liệt Nhân sững sờ tại chỗ, từ từ buông tay khỏi trán. Một đôi đồng tử màu tím kinh ngạc nhìn người trước mắt.

"Sao vậy?" Thẩm Việt buồn cười nhìn hắn, đôi mắt kia mở to con ngươi màu tím lấp lánh ánh sáng kỳ lạ thật giống một con mèo ngốc nghếch vậy.

Con mèo ngốc nghếch này bỗng nhiên trở nên hung dữ, đè hắn xuống giường, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống hắn.

Nhưng con mèo lớn vừa nãy còn hung hăng bỗng nhiên cả người run lên.

Một nơi kỳ lạ chưa từng bị ai chạm vào đang khiến hắn đau đến phát run, eo cũng rất đau,cả người vô lực mềm nhũn nằm rạp trên người Thẩm Việt.

Thẩm Việt ôm lấy thân hình mềm mại của hắn: "Đừng lộn xộn."

Tháp Liệt Nhân ngã vào lòng ngực Thẩm Việt đồng tử kinh hãi vẻ mặt không thể tin nổi: "Không thể nào..."

"Sao vậy?"

Hắn dụi đầu vào ngực Thẩm Việt, giọng nói nặng nề khàn khàn, nghiến răng nói: "Không thể nào, đáng lẽ anh phải là người trên."

Một Alpha cấp 3S vậy mà lại bị một Beta đè

Nói ra thật sự xấu hổ!

Thẩm Việt khựng lại một chút, với lấy cốc nước đã chuẩn bị sẵn bên cạnh: "Uống nước trước đi."

Tháp Liệt Nhân không chịu buông Thẩm Việt ra để nhận cốc, chỉ có thể giống như một con mèo cúi đầu mổ nước từ mép cốc trong tay Thẩm Việt uống xong còn dụi đầu vào người cậu

Thẩm Việt đặt cốc xuống, nhìn vẻ dính người làm nũng kia của Tháp Liệt Nhân cảm thấy buồn cười: "Cái tên vừa thích dính người vừa hay làm nũng lại chỉ biết gọi người ta như anh thì không bao giờ ở trên được đâu."

Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng nhớ ra chuyện tối qua, cả người cứng đờ.

Thẩm Việt tiếp tục nói: "Đêm qua cũng là anh cứ bám chặt lấy em không chịu xuống, anh còn nhớ rõ tư thế đó sao?"

Vẻ mặt Tháp Liệt Nhân lập tức trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi muốn nói nhưng lại thôi: "Ai mà biết em có thật là..."

Đến đây, giọng Thẩm Việt có chút lạnh đi: "Mỗi ngày dùng thuốc gây ảo giác tinh thần nên mới xuất hiện ảo giác đúng không?"

Thẩm Việt vừa mới ra ngoài, chính là muốn xem Tháp Liệt Nhân rốt cuộc vẫn luôn dùng loại thuốc gì, không ngờ vừa nhìn thấy, lòng cậu tức khắc chìm xuống một nửa.

Người trong lòng không nói lời nào giống một con mèo nhỏ làm sai chuyện thở khẽ khẽ dụi vào ngực cậu.

"Vậy không tốt..." Thẩm Việt thấy hắn như vậy cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.

Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Không như vậy anh sẽ không nhìn thấy em! Không nhìn thấy em thì anh sẽ phát điên mất! Em không biết sao?"

Trong mắt Tháp Liệt Nhân không hề báo trước mà trào ra nước mắt: "anh cho rằng em đã chết... em đã chết..."

Những giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống mặt, Thẩm Việt cả người chấn động, ôm chặt lấy hắn: "Xin lỗi..."

"Đồ khốn..." Tháp Liệt Nhân cúi đầu, thân mình run rẩy.

Tuy rằng không biết ngọn nguồn sự việc, nhưng vừa thấy anh khóc Thẩm Việt cũng không kịp nghĩ đến những nghi hoặc trong lòng, chỉ có thể trấn an: "em vẫn luôn khỏe, Tháp Liệt Nhân... em không biết lại thành ra thế này."

Người được ôm không đáp lại cậu mãi đến khi Thẩm Việt dỗ dành thuận theo, người kia mới chịu khẽ đáp một tiếng.

Thẩm Việt chống tay ngồi dậy dựa vào mép giường người trong lòng vẫn thờ ơ gắt gao bám lấy quần áo Thẩm Việt giống như một con mèo lười biếng treo trên người cậu,cổ áo cũng bị Tháp Liệt Nhân kéo lỏng lẻo.

"Buông em ra trước Tháp Liệt Nhân, nên ăn cơm thôi." Hai người lẫn lộn một đêm lại ngủ một ngày, bụng sớm đã đói meo rồi.

"Không cần..." Giọng nói quật cường y hệt khi còn bé.

Lòng Thẩm Việt mềm nhũn, cũng giống như khi còn nhỏ dỗ dành anh: "Ngoan, ăn xong em sẽ buộc tóc cho anh,được không."

Tháp Liệt Nhân ngơ ngác nhìn cậu.