Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất

Chương 75



Hạ Tá và Ngang Khoa Lạp đã đợi nửa tiếng ở bàn ăn.

Nghe quản gia nói, từ đêm qua đến chiều nay Tháp Liệt Nhân vẫn chưa ra khỏi phòng.

"Nghe nói Thẩm Việt tỉnh rồi?" Ngang Khoa Lạp hỏi.

"Nhìn tình hình này chắc là tỉnh rồi. Tin tức hôn lễ đều do quân đoàn số một phát chắc không sai được."

"Khụ, không đợi nữa ăn trước đi." Ngang Khoa Lạp khụ khụ đầy ẩn ý lúc này có phải cuối cùng cũng có thể bế cháu trai rồi không?

Hạ Tá thì tỏ vẻ nghi ngờ về khả năng làm người khác có thai của cháu mình.

Vốn dĩ hôn lễ đã hoãn vô thời hạn, trong vòng một ngày lại đột ngột thay đổi thông báo vừa mới được quân đoàn số một phát ra lại một lần nữa khiến cư dân mạng hồi hộp.

Những người hóng chuyện đều có chút kích động: Chẳng lẽ Tháp Liệt Nhân thật sự muốn kết hôn với một beta sao?

Các sĩ quan quân đoàn số một nhìn chung đều không đánh giá cao cuộc hôn nhân này.

Mãi đến tối hôm sau Tháp Liệt Nhân mới xuất hiện trong cuộc họp quân sự của quân đoàn.

Sắc mặt nguyên soái của họ trước sau như một mà lạnh lùng âm trầm cúc áo quân phục chỉnh tề vẫn cài đến chiếc trên cùng vành mũ sụp xuống che đi đôi mắt màu tím tuyệt đẹp hắn hầu như không nói gì.

Thỉnh thoảng khi đề cập đến vấn đề quan trọng anh chỉ gọi tên sĩ quan nào đó phát biểu, còn mình thì im lặng.

Bất quá ngày thường nguyên soái ít nói thậm chí không nói mọi người cũng đã quen không nghĩ gì khác.

Sau cuộc họp căng thẳng, Tháp Liệt Nhân cả người như miếng bọt biển thấm nước nặng trĩu mềm nhũn ngay sau đó liền vùi vào lòng ngực Thẩm Việt đôi mắt tím quyến rũ như có nước chỉ là không còn chút sức lực nào.

Ai có thể ngờ được nguyên soái của họ lúc này lại rúc vào lòng người khác nũng nịu như một đứa trẻ.

Thẩm Việt gỡ mũ của Tháp Liệt Nhân xuống lộ ra đôi mắt màu tím lười biếng.

"Để em xem tinh thần hải của anh thế nào." Cậu vẫn luôn lo lắng về chuyện này, lần trước cái tình huống đó cậu không muốn trải qua lần thứ hai.

Tháp Liệt Nhân yếu ớt dựa vào người Thẩm Việt nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay quen thuộc của cậu đặt lên trán mình ngay sau đó một luồng tinh thần lực quen thuộc thăm dò vào tinh thần hải của anh mở ra nội vực tinh thần hơi thở cổ xưa của rừng rậm khiến hắn gần như say mê.

Vẫn giống như trước đây độc tố lại che phủ lên hoặc là nói là tiến hóa...

Hoàn toàn nhắm vào Tháp Liệt Nhân thứ mà người khác căn bản không thể đoán ra chỉ có người cực kỳ hiểu biết về Tháp Liệt Nhân mới có thể làm được chẳng lẽ "Sao Trời Hiến Tế" vẫn chưa đủ sao?

Thẩm Việt cau mày, hoặc là tinh thần huyễn tề đã gia tăng loại độc tố này.

"Thẩm Việt..." Tháp Liệt Nhân đột nhiên mở miệng, giọng nói kìm nén một cảm xúc nào đó.

"Sao vậy?"

"Thật ra anh nghĩ, là bởi vì thuốc gây ảo giác tinh thần.." Rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng mở lời ép mình lấy hết can đảm chờ đợi Thẩm Việt hoặc tức giận hoặc thở dài buồn bã với mình.

"Anh không xứng... em như vậy..." Tháp Liệt Nhân đặt lòng bàn tay lên trán mình. Một tháng Thẩm Việt hôn mê, mỗi khi hắn nhận ra điều này, liền rơi vào vòng xoáy đau khổ chính hắn đã hại Thẩm Việt thành ra như vậy hắn căn bản không xứng với những tâm huyết và sự trả giá mà cậu đã dành cho hắn trước đây.

Thẩm Việt thoải mái nói: "Nếu thật là như vậy, thì đó cũng là lỗi của em huống chi..." Cậu mỉm cười đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa.

Huống chi, nếu không phải vì chuyện này thật sự không biết đến năm nào tháng nào Thẩm Việt mới có thể thuận lợi phân hóa.

Tháp Liệt Nhân ngơ ngác nhìn cậu, không hiểu vì sao cậu luôn tha thứ cho mình. Nghĩ đến khoảng thời gian say sưa trong thuốc gây ảo giác, ngay cả chính anh cũng ghét bản thân.

Tháp Liệt Nhân chưa bao giờ coi trọng cơ thể mình luôn buông thả làm tổn thương và tự ghét bỏ nó.

Ngược lại, Thẩm Việt lại coi đó là điều đương nhiên và luôn cố gắng hết sức bảo vệ cơ thể tàn tạ này.

Giống như bây giờ, cậu chỉ sờ nhẹ lên mặt anh, xoa dịu bầu không khí tệ hại này: "Đói bụng không? Bảo Tất Weiss mang bữa tối lên đây đi."

Tháp Liệt Nhân dụi đầu vào lòng ngực cậu: "Không... Không đói..." Cổ họng hắn khô khốc nghẹn lại, giọng khàn đặc và trầm thấp, lại có chút gợi cảm. Anh vừa uống một cốc nước lớn nên đã đỡ hơn một chút, sáng nay căn bản không hứng thú.

Đối với Tháp Liệt Nhân đồ ăn không có chút hấp dẫn nào chỉ có mùi hương trên người Thẩm Việt mới khiến hắn mê muội  chỉ muốn ở mãi chỗ này thôi.

Thẩm Việt cố ý trêu anh: "Nhưng em đói bụng mà, nãy giờ toàn em vận động, anh có động đậy gì đâu."

Cảnh tượng điên cuồng đêm qua ùa về trong đầu, Tháp Liệt Nhân hít mạnh một hơi tim đập thình thịch như thể bị bắt gặp đang làm chuyện xấu: "... em cố ý!"

Là hắn không muốn động sao? Là Thẩm Việt không cho cơ hội, ngay cả cơ hội đáp lại cũng không có.

Tháp Liệt Nhân căn bản không có khoảng trống để chiều theo cậu, hoàn toàn bị cậu đè ép đến mức cơ thể mềm nhũn.

Nghĩ đến đây, Tháp Liệt Nhân lại bắt đầu khó chịu nhận ra mình không ổn hắn sắp phát điên rồi.

Thậm chí Tháp Liệt Nhân bắt đầu sợ hãi, anh chỉ có thể khàn giọng cầu cứu: "Thẩm Việt... Thẩm Việt, em làm sao vậy?"

Thẩm Việt rất rõ ràng, chỉ là vì trước đây bị đánh dấu tạm thời vài lần, Tháp Liệt Nhân đã sinh ra sự phụ thuộc vào mùi hương trên người cậu.

Cậu trấn an anh: "Không sao đâu, đừng lại gần em là được."

Trước đây cậu đã phát hiện độ phù hợp pheromone của hai người rất cao, hiện tại bản thân vừa mới phân hóa thành Enigma, loại ảnh hưởng này tăng lên cũng là chuyện bình thường.

Tháp Liệt Nhân giận dữ liếc xéo cậu một cái, dường như cảm thấy những lời Thẩm Việt nói thật khó tin thật không thể hiểu nổi.

Thẩm Việt giải thích: "Rời khỏi em một lát, đừng dựa vào quá gần lập tức sẽ trở lại bình thường thôi."

"Không cần... Chết cũng không cần." Tháp Liệt Nhân nghiến răng giống như hồi còn trẻ cố chấp ôm chặt vai Thẩm Việt chỉ vừa động đậy liền cứng đờ cảm giác trên đùi ướt dính.

Sao lại dính người như vậy? Thẩm Việt ôm eo anh, cười nói: "Giống hệt một đứa trẻ."

Dù Thẩm Việt đã cố gắng hết sức để kiểm soát pheromone của mình, nhưng mùi hương của Tháp Liệt Nhân lại tỏa ra mạnh mẽ, không hề kiêng nể gì cả. Vì thế, Thẩm Việt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi mùi hương đó.

Người kia nép vào ngực Thẩm Việt, ngước mắt nhìn cậu.Tháp Liệt Nhân có đôi mắt màu tím rất đặc biệt và quyến rũ làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh. Sự đối lập này thường tạo ra một ấn tượng rất mạnh mẽ khi nhìn vào.

Lúc lạnh lùng giống như một khối băng, nhưng khi nồng nhiệt thì lại nóng bỏng như lửa đốt. Mỗi khi Tháp Liệt Nhân chìm đắm trong vòng tay Thẩm Việt đôi mắt ấy lại càng trở nên cuốn hút lạ thường.

Bây giờ, đôi mắt ấy chứa đầy khát vọng rõ ràng nhưng lại có vẻ mơ màng ngây thơ giống như một vầng mặt trời màu tím. Ánh mắt Thẩm Việt hoàn toàn bị đôi mắt ấy hút lấy.

"Càng rời xa em,anh càng khó chịu." Tháp Liệt Nhân dụi đầu vào ngực Thẩm Việt, lẩm bẩm như người đang mơ màng.

Thẩm Việt ngồi thẳng người dậy, nâng eo Tháp Liệt Nhân lên ôm anh ngồi lên đùi mình.

Tháp Liệt Nhân cũng thẳng lưng theo, chịu đựng cảm giác ẩm ướt dính dáp ôm lấy đầu cậu. Chiếc nút áo lạnh lẽo ở cổ cọ nhẹ qua chóp mũi Thẩm Việt, cái cảm giác ấy giống như mùi hương đặc trưng của Tháp Liệt Nhân.

Một tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên. Thẩm Việt cắn đứt chiếc khuy nam châm trên cổ áo Tháp Liệt Nhân, cái khuy tượng trưng cho quyền lực quân sự của anh. Lập tức trên cổ Tháp Liệt Nhân hiện lên những vệt đỏ mờ. Thẩm Việt cúi xuống hơi thở dừng lại ngay trên đó.

Nơi này rất gần tuyến thể có thể ngửi được hơi thở thuần khiết nhất của một Alpha.

"Thẩm Việt..." Điều này thật là giày vò. Hơi thở Tháp Liệt Nhân run rẩy đột nhiên nắm lấy tóc Thẩm Việt muốn cậu rời xa nơi này một chút, nhưng lại không nỡ. Cái mùi hương kia khiến hắn rùng mình, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lấy tóc cậu

"Nguyên soái, anh có muốn em đánh dấu anh suốt đời không?" Thẩm Việt nhắm mắt lại dụi vào cổ Tháp Liệt Nhân cảm nhận mạch đập nóng rực của anh.

"Ừ?" Đôi mắt màu tím của Tháp Liệt Nhân vẫn còn mơ màng hơi thở ấm áp khẽ run rẩy thoát ra từ giữa đôi môi một lúc sau mới nhận ra câu hỏi: "Anh...muốn sao?"

Thẩm Việt bật cười vì sự đáng yêu này.

Tháp Liệt Nhân khó chịu ngẩng đầu lên: "Xin em đừng hỏi... Dù sao em biết anh không thể từ chối em."

Những lời này khiến Thẩm Việt có chút khó chịu. Lẽ nào Tháp Liệt Nhân không thể từ chối mình chỉ vì bị mùi hương mê hoặc sao? Chỉ dựa vào lợi thế giới tính bẩm sinh thôi sao?

"Anh đương nhiên có thể từ chối, chuyện này rất quan trọng..." Thẩm Việt cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng hơi thở cậu nóng rực dù rằng Thẩm Việt cũng sắp phát điên vì mùi hương kia.

Tháp Liệt Nhân áp trán mình lên trán Thẩm Việt những giọt mồ hôi nhỏ khiến vài sợi tóc của anh quấn quanh vành tai. Tầm nhìn của cả hai trở nên mơ hồ hơi thở dần trở nên nặng nề cố gắng níu kéo chút lý trí mong manh giữa cơn cuồng nhiệt.

"Thẩm Việt, anh yêu em chỉ cần không rời bỏ anh, em muốn gì anh cũng cho..."

Tim Thẩm Việt run lên cậu hôn nhẹ lên tai Tháp Liệt Nhân: "Xin lỗi."

Một người thuộc nhóm Alpha sao lại mong muốn bị người khác đánh dấu suốt đời chứ? Huống chi người đó lại là Tháp Liệt Nhân. Chỉ vì để ý đến Thẩm Việt hắn mới bằng lòng nhượng bộ như vậy.

Việc một Enigma đánh dấu suốt đời sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời một Alpha. Ít nhất, cuộc đời Tháp Liệt Nhân không nên dễ dàng bị quyết định như thế.

Tháp Liệt Nhân không hiểu lời xin lỗi của Thẩm Việt từ đâu mà ra chìm đắm trong mùi hương của Enigma khiến anh không thể tập trung suy nghĩ về ý nghĩa của những lời đó.

Đến ngày thứ ba sau đó, Thẩm Việt cuối cùng cũng cảm thấy Tháp Liệt Nhân có gì đó không ổn.

Dù hắn vẫn quấn quýt lấy Thẩm Việt như trước nhưng vẻ cẩn trọng lo lắng thấp thỏm lại bắt đầu xuất hiện.

Đến khi đi ngủ vào ban đêm, dù đã nhắm mắt, Thẩm Việt vẫn cảm nhận được sự bất an dưới mí mắt anh. Ngay cả khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, hai tay Tháp Liệt Nhân vẫn nắm chặt vạt áo Thẩm Việt.

Trong mỗi lần ân ái nồng nhiệt, trong mỗi khoảnh khắc ý thức tan rã trong mỗi lần gọi tên Thẩm Việt dường như luôn có một cảm xúc khó tả nghẹn lại trong cổ họng Tháp Liệt Nhân. Nhưng khi Thẩm Việt cố gắng lắng nghe anh lại bất mãn cắn môi, tựa vào vai Thẩm Việt, trút giận bằng cách cào những vệt xước trên cánh tay cậu.

Tháp Liệt Nhân thực ra không nghĩ phức tạp như vậy anh chỉ đang rất muốn biết, tại sao Thẩm Việt vẫn chưa đánh dấu mình suốt đời.

Vì chuyện này hắn sắp phát điên rồi!