Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất

Chương 78



Một bài đăng với tiêu đề 【Thẩm Việt, đừng bám víu Thiên Kiều nhân!】 đã gây sốt trên mạng Tinh Võng chỉ sau một đêm.

Chủ bài đăng thẳng thừng chỉ trích Thẩm Việt luôn cố tình dựa hơi Thiên Kiều nhân để tẩy trắng hình ảnh của mình.

Mặc dù bản thân Thẩm Việt không có điều gì đáng bị chỉ trích, nhưng việc anh ta, một beta bình thường, kết hôn với Tháp Liệt Nhân chính là "điểm đen" lớn nhất trong mắt nhiều người.

Chủ bài đăng đưa ra những bằng chứng có vẻ rất thuyết phục:

Tuổi tác không phù hợp: Nếu Thẩm Việt thực sự đã ôm Tháp Liệt Nhân khi còn bé, thì tuổi của anh ta ít nhất phải hơn Tháp Liệt Nhân mười tuổi, chắc chắn không thể là một học sinh.

Băng ghi hình đáng ngờ: Chiếc áo hoodie mà Thiên Kiều nhân mặc trong đoạn băng ghi hình ở trung tâm thương mại, nhà thiết kế của kiểu dáng đó vào thời điểm ghi hình thậm chí còn chưa ra đời. Vậy làm sao một chiếc áo như vậy có thể xuất hiện ở trung tâm thương mại cách đó hàng chục năm?
Hai điểm mâu thuẫn này đã đủ khiến người ta nghi ngờ.

Chủ bài đăng nhấn mạnh: 【Quan trọng nhất là: Tôi đã xem hết tất cả tư liệu video về Thẩm Việt từ nhỏ đến lớn. Chưa bàn đến tinh thần lực, khí chất của một người là không thể giả tạo được. Hỏi thật, cái loại khí chất hèn mọn, thấp kém đó thì có chút nào giống với Thiên Kiều nhân?】

Có người phản bác: 【Nhưng tay của người ta đã được chuyên gia hàng đầu chứng thực rồi mà?】

Chủ bài đáp trả: 【Thôi đi, mấy vụ giả mạo Thiên Kiều nhân bị vạch trần trước đây đều là chỉnh sửa vân tay và xương cốt. Với khoa học kỹ thuật hiện tại thì làm gì không được.】

Một bình luận khác đồng tình: 【Thật ra chủ bài nói có lý. Cái áo của Thiên Kiều nhân trong đoạn ghi hình tôi cũng thấy không ổn, nhưng mà mọi người trên mạng cứ kích động quá nên tôi không dám nói. 233】

【 Việc Thẩm Việt bám víu Thiên Kiều nhân thì tôi hiểu, nhưng Tháp Liệt Nhân thì sao? Cậu ấy có đáng không?】

【Ha ha, ai mà biết được?】

【Làm ơn đi, Tháp Liệt Nhân chưa từng nhắc đến ba chữ Thiên Kiều nhân. Fan CP tự mình ảo tưởng thôi.】

【Dù sao, tôi vẫn luôn cảm thấy Thẩm Việt cũng chẳng hơn gì cái tên De Jess kia, đều là trà xanh.Rốt cuộc Tháp Liệt Nhân bị làm sao vậy a a a a a】

【Vậy bây giờ là thế nào, tâm trạng không tốt, đi vào trang của De Jess chửi một trận.】

【Thêm tôi một vé, dù sao trà xanh thì thích hợp để phun (chửi).】

Làn sóng tấn công De Jess:

Thế là, một làn sóng chỉ trích nữa lại tràn đến trang cá nhân của De Jess.

Không biết có phải bị chửi đến mức không chịu nổi nữa không, Đề Jess cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại cư dân mạng, bày tỏ rằng mình chưa từng nói bất cứ điều gì về việc bị hủy hôn, và cũng sẽ không để người khác tung tin đồn bẩn thỉu. Từ đầu đến cuối chỉ là do cư dân mạng suy đoán quá mức.

Thái độ này lập tức vấp phải sự phản công của cư dân mạng:

【Đúng, anh chẳng nói gì cả. Lúc Thẩm Việt bị chửi ba ngày ba đêm, anh đúng là im thin thít.】

【Dao nhỏ không cứa vào người thì không biết đau, giờ biết đau rồi mới giả vờ vô tội? Đúng là trà xanh!】

【Dẫn dắt dư luận đứng về phía mình, anh còn không bằng Thẩm Việt đâu!】

【Nói đi phải nói lại, cái tên kia đến giờ còn chưa xin lỗi Khắc Lai Khách kia kìa.】

【Làm ơn, người ta là quý tộc, hiện tại vẫn là thượng giáo của bộ cơ giáp kiêm nhiệm cấp trên của bộ Thần Liệu, nói cái gì vậy?】

【Tung tin đồn bẩn thỉu về nguyên soái mà không bị quân đoàn đệ nhất khai trừ quân tịch, phải nói Tháp Liệt Nhân vẫn là người công tư phân minh.】

Văn phòng thiếu tướng bộ cơ giáp quân đoàn đệ nhất:

Trong văn phòng của thiếu tướng bộ cơ giáp quân đoàn đệ nhất.

Nhìn những dòng tin nhắn kia, những lời công kích cá nhân liên tục mấy ngày nay gần như muốn khiến De Jess suy sụp. Mắt hắn đỏ hoe ánh mắt dại đi đột nhiên nghiến răng, cuối cùng gục xuống bàn khóc nức nở.

Một giọng nói tối tăm vang lên: "Thật thảm hại..."

De Jess đột ngột ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Lại là ngươi."

Giọng nói âm u từ bóng đen trên màn hình quang não: "chậc chậc, thiếu gia nhà Nhã Đế An cũng phải chịu cái thứ khí này sao."

"Ngươi lại đến làm gì?"

"Đến thăm một người bạn cũ."

"Đủ rồi! Tất cả đều tại ngươi, khiến ta thảm hại ngược lại làm Thẩm Việt nổi bật."

"Ồ, là chuyện của Thiên Kiều nhân sao? Đúng thật, lần trước là ta không hiểu rõ thực lực của hắn tính sai phương án rồi."

"Hừ......"

"Thật ra bây giờ vẫn chưa muộn, ta cần ngươi giúp đỡ."

"Cút đi!" De Jess giận dữ liếc xéo hắn.

"đừng quên, rất nhiều bí mật của ngươi chỉ có ta biết rõ."

De Jess cười lạnh: "Không sao cả, dù sao bây giờ tôi cũng đã là đối tượng bị chế giễu trên toàn mạng rồi."

"Ồ? Chỉ là ông già Nhã Đế An e rằng không chịu nổi sự mất mặt như vậy đâu."

De Jess lập tức giận tím mặt, nắm chặt tay.

Bóng đen đó cười: "Chỉ là để đối phó kẻ thù chung thôi. Nếu ngươi nghe lời ta đảm bảo chúng ta sẽ là bạn."

De Jess nghiến răng: "muốn ta làm gì?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Tại trang viên Khắc Lai Khách, ánh nắng mặt trời tươi tắn chiếu vào phòng khách.

Lúc này còn một tuần nữa là đến đám cưới của Tháp Liệt Nhân và Thẩm Việt.

Bên bàn ăn sáng, cả hai vẫn chưa xuống.

"Ba... Ngài chắc chắn muốn làm như vậy sao?" Hạ Tá lo lắng hỏi.

Người lớn tuổi ngồi ở vị trí chủ trì trầm giọng nói: "Đây là vì danh dự và trách nhiệm của người Hẹ tộc Khắc Lai Khách ."

Sắt Mễ Tư nheo mắt nhìn.

Hạ Tá cau mày: "Họ còn chưa kết hôn mà đã suốt ngày ở trong phòng tình cảm như vậy có đáng dùng đến loại thuốc này không?"

"Đừng thấy họ ngày nào cũng dính lấy nhau. Nói thật, dù Alpha có mạnh mẽ đến đâu làm với Beta cả nghìn lần cũng khó mà có thai được một lần."

Hạ Tá nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Xin đừng nghiêm túc nói những chuyện như vậy."

Thấy hai người sắp đến, Ngang Khoa Lạp sốt ruột ra hiệu cho Hạ Tá nhanh lên.

Hạ Tá giơ tay lên rồi lại hạ xuống lưỡng lự.

"Không dùng thuốc thì dùng cái gì? Cứ thế này Thẩm Việt bao giờ mới có thai? Ta bao giờ mới được ôm chắt? Chẳng lẽ phải trông chờ vào cái đồ độc thân nhà con sao?" Ngang Khoa Lạp cuối cùng mất kiên nhẫn, quát lên.

Hạ Tá nhìn viên thuốc "một lần là dính" trong tay, thầm nghĩ: "Chỉ sợ đến lúc đó người có thai lại là cháu trai của ngài..."

Hắn đi đến chỗ ngồi của Tháp Liệt Nhân và Thẩm Việt. Dù chưa chính thức kết hôn, nhưng cuộc sống của họ không khác gì vợ chồng.

Chỗ ngồi và đồ dùng của Thẩm Việt cũng giống hệt của Tháp Liệt Nhân.

Do dự một chút giữa hai chiếc cốc, Hạ Tá cắn răng, cuối cùng vẫn bỏ viên thuốc vào cốc của Thẩm Việt.

Dù sao trong lòng hắn vẫn hướng về cháu trai mình, không muốn thừa nhận Tháp Liệt Nhân là người "nằm dưới" trong mối quan hệ.

Hạ Tá chỉ hơi nghi ngờ liệu Thẩm Việt có phải là Enigma hay không.

Vả lại, loại thuốc "một lần là dính" này, ngay cả Omega và Beta còn dùng được, huống chi Enigma có thể chất mạnh nhất, chắc là... cũng dùng được thôi?

Nhưng Hạ Tá đã đánh giá thấp sự quấn quýt của Tháp Liệt Nhân với Thẩm Việt, đặc biệt là khi Tháp Liệt Nhân đang trong giai đoạn hậu quả của việc "thành kết"

Ngồi bên cạnh, Sắt Mễ Tư cạn lời

Sau vụ tàu xuyên không gặp nạn lần trước, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày hai người cùng gia đình ăn sáng.

Thẩm Việt vừa xuất hiện, Ngang Khoa Lạp đã tinh ý nheo mắt. Dù Thẩm Việt đã cố gắng che giấu tin tức tố đến mức không còn chút nào, nhưng sự thay đổi khí chất của một người vẫn sẽ lộ ra, đặc biệt không thể qua mắt được tộc trưởng Khắc Lai Khách với đôi mắt sắc bén.

Đôi mắt của Sắt Mễ Tư như rắn độc nhìn chằm chằm hai người khóe miệng hơi nhếch lên.

Nếu không phải Thẩm Việt vừa dỗ dành vừa kéo Tháp Liệt Nhân ra khỏi lòng thì cái "gấu túi" này có lẽ đã nằm lì trên giường ngủ cả ngày.

Ngồi bên bàn ăn đôi mắt tím của Tháp Liệt Nhân vẫn dán chặt vào người bên cạnh. Nếu không phải ghế ăn riêng lẻ có lẽ hắn đã dựa hẳn vào đùi Thẩm Việt rồi.

Một bàn tay dưới gầm bàn nhẹ nhàng xoa eo Thẩm Việt. Cơ thể Thẩm Việt vừa mới "thành kết" nên rất yếu, đêm qua lại quá kích động.

"Sao trên người anh lại có gì đó khác lạ... Giống như không còn tin tức tố nữa vậy." Sắt Mễ Tư nói trúng điểm yếu, đồng thời khiến Ngang Khoa Lạp cảnh giác.

Ánh mắt Tháp Liệt Nhân sắc như dao: "Phải không? Dọn dẹp cậu vẫn là chuyện dễ dàng."

"Đương nhiên rồi anh trai vì người ngoài mà có thể đẩy em trai vào chỗ chết còn có gì mà không dám làm chứ?"

Ngang Khoa Lạp lạnh lùng quát: "Được rồi, ăn cơm đi."

Dưới ánh mắt chăm chú của cả ba người Tháp Liệt Nhân ăn xong bữa sáng. Thẩm Việt cảm thấy hôm nay cả ba ông cháu đều có vẻ kỳ lạ.

Đúng lúc này, Tháp Liệt Nhân cầm lấy cốc sữa của Thẩm Việt.

"Từ từ!" Hạ Tá và Ngang Khoa Lạp đồng loạt giơ tay ngăn lại.

Tháp Liệt Nhân khựng lại, nhìn hai người đang căng thẳng.

Hạ Tá khẽ hắng giọng: "Đó là cốc của Thẩm Việt..."

"Cũng là của tôi!" Tháp Liệt Nhân nhướng mày tỏ vẻ đã biết rồi uống cạn cốc sữa.

Tháp Liệt Nhân thích chiếm giữ mọi thứ của Thẩm Việt chỉ cần là của Thẩm Việt, hắn đều muốn chạm vào, muốn "dính" lấy.

Thẩm Việt khẽ mỉm cười, tỏ ra rất bình thường.

"Cái thứ đáng khinh đó biến khuất mắt tôi ngay!" Sắt Mễ Tư nghĩ

Hạ Tá nhìn với ánh mắt kỳ lạ còn Ngang Khoa Lạp thì hoàn toàn bình tĩnh nhắm mắt lại.

Tháp Liệt Nhân đã đứng dậy Thẩm Việt cũng vội vàng lo lắng đứng lên theo cả hai rời khỏi bàn ăn.

"Ba, cái thứ này Alpha uống vào sẽ thế nào?"

Ngang Khoa Lạp giữ vẻ mặt kín như bưng: "Con tự nói xem."

Hạ Tá cạn lời: "Khỏi giả vờ, chính ngài cũng không biết đúng không."

Trong phòng, mùi tin tức tố kim loại lạnh lẽo nồng nặc gần như tràn ngập, nhưng bây giờ loại tin tức tố này chỉ có Thẩm Việt ngửi thấy được.

"Thẩm Việt..." Tháp Liệt Nhân ôm chặt hai cánh tay đang run rẩy của mình sắc mặt cũng khác thường, cứ lẩm bẩm một mình.

"Sao vậy?" Thẩm Việt sờ trán anh, cau mày, không sốt, nhìn cũng không giống như là di chứng bệnh.

Tháp Liệt Nhân lắc đầu, không nói được một lời.

"Để em giúp anh xem xét tinh thần hải được không?" Lòng Thẩm Việt trùng xuống, nghi ngờ là do độc tố quấy phá.

Tháp Liệt Nhân im lặng, chỉ dựa vào vai cậu hơi thở ngày càng nặng nề.

Thẩm Việt hôn lên trán anh thăm dò tinh thần hải nhưng chẳng phát hiện ra gì xem ra không liên quan đến độc tố.

Vừa rời khỏi tinh thần hải, Thẩm Việt thấy người trong lòng đuôi mắt ửng hồng đến bỏng rát, đôi mắt sáng long lanh như ngọc đang chăm chú nhìn cậu vẻ đẹp thuần khiết hòa lẫn dục vọng mạnh mẽ đánh thẳng vào thị giác Thẩm Việt

Trời ơi, thế này ai mà chịu nổi...

Dù sắp bị tin tức tố của Tháp Liệt Nhân bao phủ Thẩm Việt vẫn cố gắng kiềm chế sợi dây lý trí mong manh gần như đứt tung.

Cậu nhắm mắt lại, muốn "mắt không thấy tâm không phiền", cảm giác khóe môi bị ai đó chạm vào mở mắt ra cả người cậu run lên, Tháp Liệt Nhân gần như khóc.

"Khó chịu, muốn Thẩm Việt..."

"Khó chịu ở đâu?" Tim Thẩm Việt như bị treo lơ lửng.

"Toàn thân..." Tháp Liệt Nhân nhìn chằm chằm Thẩm Việt

Dù là di chứng mè nheo bám người, cũng không nên xuất hiện tình huống cực đoan thế này, Thẩm Việt bắt đầu lo lắng liệu có vấn đề gì khi đánh dấu không: "Tháp Liệt Nhân, để em gọi bác sĩ đến khám cho anh được không?"

Tháp Liệt Nhân lắc đầu mạnh, mái tóc vàng lay động ánh sáng mềm mại: "Không cần... anh chỉ cần Thẩm Việt, chỉ cần Thẩm Việt..."

Tay hắn ôm lấy cổ Thẩm Việt, hơi thở nặng nề phả từng vòng bên tai Thẩm Việt sắp phát điên rồi.

"Không được Tháp Liệt Nhân thật sự sẽ làm anh đau." Chuyện ngày hôm qua đã khiến cậu rất hối hận nhưng giọng khàn khàn đã bán đứng chút lý trí còn sót lại của Thẩm Việt

Tin tức tố Enigma tràn ra mạnh mẽ, như đã chờ đợi từ lâu tin tức tố kim loại lạnh lẽo lập tức quấn lấy nó một cách vội vã.

Tháp Liệt Nhân nắm lấy tay Tham Việt kéo đến một nơi nào đó: "Sinh em bé..."

Ánh mắt Thẩm Việt thay đổi.

Tháp Liệt Nhân quỳ gối giữa hai bên hông cậu hai cúc áo quân phục trên cùng đã bung ra, ngay cả cúc áo sơ mi cũng đã bị cởi, vươn tay ôm lấy đầu Thẩm Việt: "Xin em..."

Thẩm Việt bị anh ôm chặt vào ngực con ngươi giãn lớn sợi dây lý trí cuối cùng hoàn toàn đứt lìa.