Do sự cố bất ngờ, chính phủ Liên Bang đã cắt ngang buổi phát sóng trực tiếp.
Thẩm Việt tiến hành giai đoạn cuối cùng của liệu pháp tinh thần cho Tháp Liệt Nhân.
Sau cơn sóng dữ kinh hoàng kia, cậu ép mình một lần nữa nhìn sâu vào vết thương lòng của Tháp Liệt Nhân, cậu muốn khắc ghi thật kỹ những tổn thương mà người kia phải chịu đựng.
Độc tố khủng khiếp gây ra phản ứng dữ dội trong tinh thần hải mặt biển hung bạo cuốn theo lốc xoáy.
"Thẩm Việt..." Tháp Liệt Nhân đột nhiên nắm lấy tay cậu vì dùng sức, khóe miệng rỉ máu.
Lòng Thẩm Việt căng thẳng, tinh thần lực cường hãn xâm nhập vào tinh thần hải của hắn, mặt biển dữ dội mang theo hơi thở quỷ dị bao trùm lấy hắn, tinh thần lực 3S không thể xem thường.
Nhưng cũng may hiện tại Tháp Liệt Nhân vẫn chưa mất đi lý trí, hắ'có thể gọi tên cậu nắm tay cậu.
Điều này cho thấy liệu pháp của Thẩm Việt đã có tác dụng.
"Tháp Liệt Nhân, em tin anh ." Thẩm Việt đan mười ngón tay vào tay người kia. Trán cậu chạm trán người kia.
Hơi thở tinh thần lực dịu dàng như rừng cây bao phủ trên mặt biển.
Cuối cùng, mặt biển hung bạo dần trở lại bình lặng, bọt biển tan vỡ hoàn toàn.
Độc tố hoàn toàn biến mất.
Tim Thẩm Việt run lên, dường như quá kích động suýt chút nữa không khống chế được tinh thần lực tấm màn dày nặng bị tinh thần lực tác động mà cuộn trào.
Lúc này, trời đã sáng.
Quá trình trị liệu dài dằng dặc khiến Tháp Liệt Nhân rơi vào hôn mê. Ý thức hắn mơ màng như đang ở trong một thế giới rừng rậm chìm nổi lá xanh như sóng biển ập đến, sương mù kéo dài quấn quanh trước mắt.
Thật nặng, thật nặng, cơ thể nặng nề như muốn mục rữa côn trùng và bùn lầy bám vào thân thể hắn muốn hòa tan hắn vào lòng đất lục phủ ngũ tạng bị đè ép toàn diện, sắp không thở nổi.
Cứ tan rã như vậy đi Tháp Liệt Nhân tuyệt vọng nghĩ.
Nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng này hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thẩm Việt xuyên qua tầng mây dày đặc. Tháp Liệt Nhân vất vả vươn tay cảm giác da thịt và gân cốt dính chặt vào bùn đất, mỗi một tấc nhấc lên đều kéo theo đau đớn nhẹ nhàng.
Cuối cùng, Thẩm Việt kéo tay hắn lại, mang linh hồn hắn vào trong sương mù.
Hơi nước dày đặc mang theo hơi thở của rừng rậm thấm qua phổi hắn, hắn đột nhiên thở ra một ngụm trọc khí, vươn đôi tay gấp gáp ôm chặt lấy.
Nhưng lại hụt hẫng, Tháp Liệt Nhân kinh ngạc nhìn khoảng không trống rỗng trước mắt cảm giác linh hồn theo đó rơi xuống bụi đất.
Đôi mắt tím đột nhiên mở ra.
Ánh mặt trời dịu dàng từ bên ngoài chiếu vào, mô hình cơ giáp lặng lẽ đặt trên tủ cổ.
Hắn nằm trong phòng mình, Thẩm Việt không ở bên cạnh.
Vì sao sau khi trị liệu tinh thần, không có ai gọi hắn?
"Thẩm Việt... Thẩm Việt!"
Không có giọng nói quen thuộc nào đáp lại hắn.
Tháp Liệt Nhân nén sự kinh hoàng trong lòng, vén chăn bước xuống giường.
Ngang Khoa Lạp đã ở bên ngoài phòng khách chờ hắn.
"Thẩm Việt đâu?" Tiếng bước chân mang ủng quân bước vào phòng khách mang theo sự tức giận nặng nề và hỗn loạn giọng nói trầm thấp ẩn chứa áp lực khủng khiếp.
Ngang Khoa Lạp nhướng đôi mày sắc lạnh vốn còn muốn trách cứ thái độ vô lễ của hắn nghĩ lại tên này còn có chỗ để nổi giận tiếp theo nên cũng lười so đo với hắn.
"Bị chính phủ Liên Bang mang đi."
Tháp Liệt Nhân nghe vậy, mặt tối sầm lại, hỏi: "Ý ông là gì?"
Ngang Khoa Lạp đáp: "cậu ta luôn giấu một sức mạnh tinh thần đáng sợ như vậy. Nếu chính phủ phát hiện, con nghĩ Liên Bang có thể bỏ qua sao?"
Đôi mắt Tháp Liệt Nhân lóe lên vẻ lạnh lùng sát khí tỏa ra gió lạnh nổi lên quanh người.định quay người bước đi.
"Tháp Liệt Nhân."
Tháp Liệt Nhân khựng lại.
"Trước mặt Thẩm Việt, với tư cách là nguyên soái quân đoàn số một, con nên báo cáo trước về vụ tập kích của Hắc Ám quân đoàn đêm qua và thương vong của binh lính dưới quyền."
Tháp Liệt Nhân giận dữ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mọi vật, hắn im lặng bước ra ngoài.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua đã được Genna ghi chép tỉ mỉ thành một tập tài liệu và gửi đến quang não của anh.
Việc Hắc Ám quân đoàn lợi dụng trạm truyền tin ngay lập tức thu hút sự chú ý của Liên Bang, gây ra làn sóng phẫn nộ trên toàn mạng.
Sự an toàn của người dân Liên Bang bị tổn hại nghiêm trọng dẫn đến sự khủng hoảng niềm tin đối với chính phủ và quân đoàn số một.
Mặc dù Tháp Liệt Nhân lúc đó đang trong quá trình điều trị tinh thần nhưng hắn không thể trốn tránh trách nhiệm trong vụ việc này.
Cũng may mắn là cư dân gần đó đã sơ tán hết, nếu không hậu quả sẽ khôn lường.
Và rốt cuộc ai đã mở hai trạm truyền tin bỏ hoang kia, tạo điều kiện cho Hắc Ám quân đoàn phát ra tia đóng băng thành công? Phạm vi nghi ngờ đã thu hẹp lại còn vài sĩ quan, hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra.
Trong đoạn ghi hình, từng chiếc chiến hạm bị phá hủy một cách âm thầm binh lính trên mặt đất thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng.
Xem đi xem lại những hình ảnh đó, Tháp Liệt Nhân cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng nhắm mắt lại cảm giác như có một tảng đá nặng nề đè lên ngực khiến hắn khó thở.
Đây thực sự là một sự sỉ nhục đối với quân đoàn số một.
Mặc dù có vô số chuyện đau đầu đang chờ hắn xử lý, nhưng tâm trí Tháp Liệt Nhân vẫn không thể ngừng lo lắng cho Thẩm Việt.
Vị trí của Thẩm Việt trong lòng Tháp Liệt Nhân đã vượt xa sức chứa của trái tim. Không có Thẩm Việt bên cạnh sẽ cảm thấy bất an mọi tế bào trong cơ thể đều như phát cuồng.
"Thẩm Việt đâu?"
Genna đã sớm chuẩn bị câu trả lời: "Lúc đó cậu ấy ở nhà hát theo lời của cục điều tra, là để tiến hành điều tra thông thường đối với phu nhân nguyên soái tương lai."
"Các ngươi cứ như vậy nhìn em ấy bị mang đi?" Ánh mắt Tháp Liệt Nhân lạnh lẽo nhìn chằm chằm Genna, giọng nói sắc bén khiến người ta rùng mình.
"Là thuộc hạ tắc trách. Lúc đó Thẩm Việt tự nguyện đi cậu ấy bảo tôi sau khi nguyên soái tỉnh lại hãy chuyển lời này đến ngài."
"Lời gì?"
"Cậu ấy nói, xin ngài đừng nóng vội."
Nhìn Tháp Liệt Nhân đang bị bao phủ bởi bầu không khí u ám, Genna cảm thấy lời của Thẩm Việt có vẻ vô ích, nguyên soái không nóng nảy là điều không thể.
"Tôi hỏi cậu hiện tại em ấy ở đâu." Tháp Liệt Nhân nghiến răng, sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn.
"Ở trân châu hào trên không gian cảng Kate đệ nhị thuộc về phân cục điều tra."
Tháp Liệt Nhân đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh: Tốt lắm đám người Liên Bang kia thừa lúc hắn không tỉnh táo, lại dám động đến cả Thẩm Việt.
Genna thấy nụ cười đáng sợ của nguyên soái nhà mình, âm thầm thương xót cho những người bên cục điều tra ba giây.
Tháp Liệt Nhân hiểu rõ, chuyện này một phần là do hắn đã không nghĩ chu toàn. Dù sớm biết Thẩm Việt có sức mạnh tinh thần rất lớn,việc cậu ấy thu hút sự chú ý của Liên Bang chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên, dựa vào quyền lực quân sự trong tay hắn căn bản không coi đám người Liên Bang ra gì.
Nhưng Tháp Liệt Nhân không ngờ sức mạnh tinh thần của Thẩm Việt lại đạt đến mức độ như vậy, và việc Hắc Ám quân đoàn sử dụng tia đóng băng cũng nằm ngoài dự đoán của hắn
Hạm đội Ái Thần đang đóng quân tại cảng quân sự đã xuất động. Vô số tuần dương hạm hùng vĩ xếp thành đội hình bao quanh chiếc tàu sân bay khổng lồ. Trên mỗi chiến hạm, huy hiệu quân đội sáng rực như những ngôi sao lấp lánh trong vũ trụ.
Một bầy sư tử điên cuồng đang di chuyển trong không gian.
Việc hạm đội quy mô lớn của quân đoàn số một lao thẳng đến cục điều tra đã trở thành một chủ đề nóng hổi trong ngày. Tháp Liệt Nhân định làm gì?
Cư dân mạng hóng chuyện nhanh chóng có được "tin nội bộ", biết được cục điều tra không biết sống chết mà "mời" Thẩm Việt đi "uống trà".
【Hắc hắc, hắn nổi nóng rồi, hắn nổi nóng rồi.】
【Vợ vừa mạnh vừa đẹp như vậy bị người ta bắt đi, là tôi cũng phát điên.】
【Haha, cục điều tra có phải hơi thừa hơi không? Người ta là vợ tương lai của nguyên soái rồi, còn điều tra cái quái gì nữa?】
【Mấy người trong chính phủ và quân đoàn số một mặt ngoài thì hòa thuận, trong lòng thì khác, ai cũng hiểu mà không nói ra thôi.】
【Cược một món đồ Thẩm Việt tự làm, hôm nay cục điều tra chắc chắn xong đời.】
【Lầu trên lạc hậu rồi, giờ toàn bán mẫu mới đồ Thẩm Việt làm!】
Trong khi cư dân mạng sôi nổi thảo luận, hạm đội Ái Thần đã tiến gần đến trạm không gian.
Mặc dù vẫn còn một khoảng cách nhất định, nhưng dưới thân hình đồ sộ của Ái Thần, tòa nhà cục điều tra phía dưới trông thật nhỏ bé.
Pháo laser siêu cấp trên hạm đã nhắm thẳng vào cục điều tra. Chỉ cần một phát, trạm không gian có thể bị xóa sổ hoàn toàn.
Cục điều tra ban đầu còn nghĩ Tháp Liệt Nhân dù sao cũng là nguyên soái Liên Bang, mọi người đều là đồng minh, ít nhất cũng phải làm theo quy trình, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện. Ai ngờ vừa thấy, người ta căn bản không muốn nói lý mà là đến để oanh tạc.
Cục trưởng phân cục là một ông lão trầm ổn, đến lúc này vẫn còn muốn ra mặt giải thích.
Tháp Liệt Nhân rõ ràng không có kiên nhẫn đó. Một chiếc chiến hạm màu lam đã bay ra khỏi đội hình hạ xuống phía trên trạm không gian. Một loạt đạn hạt nhân điên cuồng nã vào phá hủy tất cả những gì có thể oanh tạc ở phía trước cục điều tra.
Nhân viên cục điều tra đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc chiến hạm màu lam điên cuồng kia. Tia laser từ trên hạm b.ắn ra chính xác cắt vào nền móng tòa nhà. Những người được gọi là tinh anh của họ cũng không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
Toàn bộ tòa nhà rung chuyển sắp đổ.
"...... Chẳng lẽ hắn muốn đào cả tòa cục điều tra về sao?"
Chỉ có Thẩm Việt, người đang ngồi trong cục điều tra bình tĩnh nói một câu kỳ lạ: "Nếu không thả tôi ra nhanh hậu quả thực sự rất nghiêm trọng đấy."
Lúc này cổ họng Tháp Liệt Nhân nghẹn lại mắt đỏ ngầu tim đập và hơi thở lúc nhanh lúc chậm lục phủ ngũ tạng đều khó chịu.
Nếu không gặp lại Thẩm Việt hắn thật sự không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.
Cuối cùng, khi nền móng sắp bị cắt rời cục điều tra phát ra tín hiệu xin tạm dừng.
Khoang nối tiếp chậm rãi mở ra một chiếc phi thuyền nhỏ tách ra từ giữa hạm đội bay nhanh về phía chiến hạm của Tháp Liệt Nhân.
Sau đó, hai người cùng nhau tiến vào khoang nối tiếp của Ái Thần.
Về phía cục điều tra, tất cả thành viên vừa mới lái phi cơ chạy ra khỏi tòa nhà thì cả tòa cao ốc ầm ầm sập xuống đất.
Thẩm Việt vừa bước ra khỏi thang máy của khoang nối tiếp liền bị một lực mạnh mẽ ép vào tường.
Mái tóc vàng đã vùi vào người cậu, đôi tay ôm chặt cổ cậu.
Thẩm Việt mỉm cười ôm lấy hắn . Với độ dính người của tên này, hai ngày không gặp cậu chắc chắn là rất khó khăn.
Tháp Liệt Nhân tham lam hít lấy hơi thở trên người cậu như thể vừa được cứu vớt ngay lập tức đầu óc trở nên tỉnh táo cơ thể lại mềm nhũn dựa vào người cậu.
Thẩm Việt cọ cọ mặt Tháp Liệt Nhân vòng tay ôm lấy hắn tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Không chỉ Tháp Liệt Nhân nhớ cậu, mà cậu cũng vậy.
Mới xa nhau hai ngày mà dường như dài đằng đẵng như hai năm.
"Tại sao lại để bọn họ mang em đi?" Vừa nhớ đến lúc tỉnh lại không thấy bóng dáng đám người kia Tháp Liệt Nhân đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận bực bội.
"Dù sao cũng bị phát hiện rồi cũng phải cho người ta một lý do để yên tâm chứ."
"Bọn họ đã làm gì em?" Tháp Liệt Nhân đột nhiên cảnh giác.
"Không có gì cả chỉ hỏi vài câu thôi. Hơn nữa, có anh ở đây ai dám động vào em chứ." Thẩm Việt cười dỗ dành anh.
Lời này khiến Tháp Liệt Nhân yên tâm, đồng thời thỏa mãn lòng tự tôn của một Alpha. Tháp Liệt Nhân cảm thấy người trong lòng khẽ giật mình.
"Tháp Liệt Nhân..." Thẩm Việt nhớ lại tất cả những gì đã thấy trong dòng chảy tinh thần của hắn trong lòng mềm nhũn không nhịn được gọi tên.
Đôi mắt tím của Tháp Liệt Nhân liếc nhìn cậu rồi lại quay đầu dựa vào vai giống như một chú mèo nhỏ.
Thẩm Việt vốn có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Tháp Liệt Nhân lại tái phát thói quen cũ, chui vào trong quần áo cậu, trốn bên trong hít lấy hơi thở của cậu, giọng nói buồn bã: "Tin tức tố của em..."
Thẩm Việt thả ra một chút tin tức tố, người trong lòng lập tức run rẩy hít vào đôi tay siết chặt eo cậu.
Tháp Liệt Nhân lại nói: "Mau ôm ang đi."
Thẩm Việt đỡ lấy đầu gối đang cong, nhấc bổng hắn lên.
Tháp Liệt Nhân khẽ ưỡn người chiếc áo của Thẩm Việt bị con mèo lớn này làm cho căng phồng lên.
"Ngoan nào, chỗ đó gặm chẳng ra gì đâu."