Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất

Chương 86



Hạ Tá nhìn xuống Sắt Mễ Tư nằm trên đất, không tin vào mắt mình: "Chuyện này... thật sao?"

Sắt Mễ Tư lúc này chỉ còn cái cổ là cử động được. Chín phần mười xương cốt trên người hắn đã gãy nát, nội tạng bị chèn ép đến mức tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng hắn vẫn chưa chết!

Sắt Mễ Tư cố ngẩng đầu lên. Dưới sức ép khủng khiếp, đôi mắt hắn gần như lòi ra khỏi hốc, chẳng còn nhìn rõ xung quanh. Máu me bê bết khắp mặt, hắn lại bật cười ha hả: "Ha ha... ha... Có kẻ muốn hại anh trai ta..."

Vẻ điên dại của hắn thật đáng sợ. Máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt và tai. Chỉ cần hắn cử động một chút, những mảnh xương vỡ sẽ gây ra cơn đau thấu trời, khiến mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

Sau khi Sắt Mễ Tư đã thừa nhận mọi chuyện, đương nhiên tộc trưởng Ngang Khoa Lạp phải là người đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngang Khoa Lạp cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lẽo, các đường nét trên khuôn mặt cứng đờ như tượng đá: "Nhìn vào việc cha ngươi đã khuất, ta sẽ cho người đưa ngươi đến bệnh viện. Ta sẽ công bố trên toàn liên bang, trục xuất ngươi khỏi gia tộc. Từ nay về sau, ngươi không được phép tự nhận mình là người Hẹ tộc Khắc Lai Khách nữa."

Sắt Mễ Tư suy sụp ngã đầu xuống, chẳng khác nào một cái xác không hồn bị quản gia đưa vào thiết bị điều trị khẩn cấp.

Tháp Liệt Nhân đứng trong bóng râm nghiêng ngả dưới ánh mặt trời. Anh cúi đầu, từ đầu đến cuối không nói một lời. Cái bóng nặng nề che phủ đôi mắt, khuôn mặt Tháp Liệt Nhân trắng bệch như tờ giấy, đến cả đôi môi cũng gần như hòa tan vào ánh nắng trong suốt.

Khi thiết bị điều trị đi ngang qua chỗ Tháp Liệt Nhân, Sắt Mễ Tư dường như cảm nhận được điều gì, lẩm bẩm: "Anh hai... chúc mừng anh... anh hai sắp có con rồi... chắc chắn sẽ là một đứa bé đáng yêu như Victor..."

Victor là người em trai yểu mệnh của họ.

Ngang Khoa Lạp đột ngột đứng dậy, những lời đó đối với mỗi người tộc Hẹ tộc chẳng khác nào bị nướng trên than lửa.

Giống như một quả bom nổ tung, khiến cơ thể Tháp Liệt Nhân run lên dữ dội.

Thẩm Việt nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, cảm nhận được tinh thần lực hỗn loạn của anh, ké vào lòng. Cái lạnh lẽo từ cơ thể anh thấm qua da thịt, lan tỏa khắp người Thẩm Việt, khiến anh kinh hãi.

Tháp Liệt Nhân gắt gao ôm lấy Thẩm Việt, sức mạnh kinh người.

"Tháp Liệt Nhân..."

Tháp Liệt Nhân đột nhiên siết chặt lấy cậu dường như muốn kéo cậu đi đâu đó.

Thẩm Việt sợ anh lại rơi vào trạng thái mất hết cảm giác, ngoan ngoãn để anh kéo đi. Nhìn bóng lưng, Thẩm Việt vừa đi vừa cố gắng trấn an nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trong rừng rậm vắng vẻ, hai người ướt đẫm sương đêm rơi từ những tán lá xanh.

Căn phòng nhỏ trong túi không gian vẫn nguyên vẹn. Tháp Liệt Nhân ngơ ngác ngồi bên giường, nơi này dường như có ma lực có thể khiến lòng người bình tĩnh trở lại.

Vẻ trầm mặc của anh khiến lòng Thẩm Việt đau như cắt. Thẩm Việt bước đến trước mặt anh, nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc Tháp Liệt Nhân hy vọng có thể mang đến cho anh chút an ủi.

Tháp Liệt Nhân dựa nửa người trên vào lòng Thẩm Việt, giống như một đứa trẻ rúc vào vòng tay cậu.

Tháp Liệt Nhân đột nhiên nói: "Anh thấy rồi... Sắt Mễ Tư và mẹ, còn cả Victor nữa..."

Thẩm Việt nhíu mày: "Anh thấy rồi, Tháp Liệt Nhân, đó không phải lỗi của anh."

Hơi thở Tháp Liệt Nhân run rẩy, giọng nói cuối câu dồn dập, hoảng loạn: "Anh không thể tưởng tượng được, sau này... Thẩm Việt... anh có phải là không có năng lực không?... anh sợ..."

Thẩm Việt hỏi anh: "Anh sợ gì? Tháp Liệt Nhân, nói cho em biết có chuyện gì vậy?"

Đồng tử Tháp Liệt Nhân co rút lại: "Anh sợ sẽ giống mẹ... anh hoàn toàn không ổn, anh và Sắt Mễ Tư nhất định... đều di truyền bệnh của mẹ..."

Nhìn vẻ điên cuồng của Sắt Mễ Tư, Tháp Liệt Nhân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Anh nhận ra một sự thật khủng khiếp, anh và Sắt Mễ Tư đều không bình thường họ giống nhau ở sự cố chấp vặn vẹo, sự nóng nảy điên cuồng.

Thẩm Việt sững người.

"Đúng vậy, nhất định là di truyền bệnh của mẹ, Thẩm Việt... anh sẽ giống mẹ, anh sẽ hại bọn họ!" Đôi mắt Tháp Liệt Nhân vô hồn.

"Bọn họ" chỉ những đứa con trong bụng Tháp Liệt Nhân

Thẩm Việt đau lòng vô cùng: "Không, không phải như vậy, Tháp Liệt Nhân, anh và họ không giống nhau."

Tháp Liệt Nhân đột nhiên cười nhạt, đầy vẻ tự giễu: "Vì sao lại không giống? Nếu không có em có lẽ một ngày nào đó anh cũng sẽ giống mẹ thôi... anh càng ngày càng sợ..."

Thẩm Việt ngồi xổm xuống, ngước nhìn anh: "Không giống, Tháp Liệt Nhân, sự khác biệt lớn nhất là anh có trách nhiệm. Ngay cả khi bị độc tố xâm nhập, khi anh đau khổ và khó khăn nhất anh cũng chưa bao giờ từ bỏ trách nhiệm của mình. Anh luôn bảo vệ Liên Bang, sự kiên cường đó chính là lý do ban đầu em bị anh thu hút."

Giọng nói Thẩm Việt kiên định không lay chuyển.

Tháp Liệt Nhân khó hiểu nhìn cậu : "Nhưng anh là Nguyên soái mà..."

Thẩm Việt mỉm cười: "Anh xem, anh đương nhiên là như vậy rồi. Chính vì anh có trách nhiệm như vậy, em hoàn toàn không lo lắng về việc anh làm cha sau này."

Tháp Liệt Nhân nhìn đôi mắt sáng ngời của Thẩm Việt, trong lòng như được lấp đầy một thứ gì đó ấm áp, đột nhiên nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"

"Hả?"

Đôi mắt tím của Tháp Liệt Nhân nhìn thẳng vào cậu suýt chút nữa xuyên thủng cả khuôn mặt Thẩm Việt

Thấy vẻ khó xử của Thẩm Việt, Tháp Liệt Nhân vội vàng nói: "Nếu không nghĩ ra được, thì không cần cố."

Thẩm Việt biết anh đang nóng nảy, vội nói: "Quá nhiều, em không biết bắt đầu từ đâu nữa. Vừa đẹp lại còn hoang dã nữa. Lúc quấn người thì đáng yêu như mèo con quả thực là món ăn ngon nhất vũ trụ. Kỳ lạ nhất là..."

Tim Tháp Liệt Nhân đập nhanh hơn, sắc mặt cuối cùng cũng ửng hồng trở lại. Anh tròn mắt nhìn cậu : "Là gì?"

"Để em nói cho anh nghe."

Tháp Liệt Nhân ghé sát lại, nghe thấy Thẩm Việt nói bên tai anh: "Ngay khi em nhìn thấy anh, tâm trạng em đã rất tốt chỉ muốn ôm anh vào lòng, muốn hôn anh, muốn trấn an anh..."

Tháp Liệt Nhân ngơ ngác bị cậu hôn một cái, vẫn chưa hoàn hồn.

Thẩm Việt dịu dàng nhìn anh: "Tình yêu em dành cho anh quá đong đầy... khiến em tìm được sự nương tựa tinh thần ở thế giới xa lạ này."

Ngày hôm đó, Tháp Liệt Nhân cứ như vậy được Thẩm Việt ôm trọn trong lòng, cho đến khi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, gia tộc Khắc Lai Khách công bố đoạn tuyệt quan hệ với Sắt Mễ Tư.

Sắt Mễ Tư với thân phận là một đại pháp quan trong lòng người dân liên bang luôn là một kẻ tham quan đáng khinh. Hắn hoàn toàn không xứng làm anh em với Tháp Liệt Nhân. Vì vậy sau khi đoạn tuyệt quan hệ trên Tinh Võng tràn ngập những lời chỉ trích và những tiếng vỗ tay hoan nghênh.

Vào ngày kết hôn, Nora đổ trận tuyết đầu mùa. Mỗi khi nhìn thấy tuyết Nora, tâm trạng Tháp Liệt Nhân lại trở nên bực bội khác thường.

Bởi vì Victor đã chết non vào đúng ngày tuyết rơi. Anh sẽ nhớ đến đôi mắt đầy oán độc của mẹ. Vì thế, vào mùa đông anh rất bài xích việc trở lại Nora.

Một đôi tay thon dài khẽ vuốt mái tóc vàng óng của anh, kéo anh ra khỏi những ký ức đen tối.

Tháp Liệt Nhân lập tức xoay người ôm lấy Thẩm Ư. Ngón tay Thẩm Việt luồn vào mái tóc anh, vu.ốt ve nhẹ nhàng, thầm nghĩ lát nữa nên chải kiểu tóc gì cho người trong lòng.

Thẩm Việt hào hứng nói: "Tóc dài thế này, có thể tết những bím tóc đẹp hơn nữa."

Tháp Liệt Nhân chợt nhận ra bộ lễ phục cưới thử lần trước, giờ mặc lại đã rộng hơn ở eo, bụng cũng hơi nhô ra.

Anh giật mình nhìn mình trong gương ngắm cái bụng có chút xa lạ. Hôm qua đáng lẽ anh nên thử lại lễ phục mới đúng.

Thẩm Việt cho rằng anh sợ bị người khác nhìn thấy: "Tháp Liệt Nhân, dùng đai nịt bụng đi, xong nghi lễ là có thể tháo ra ngay."

"Không cần."

Thẩm Việt lại sợ anh có gánh nặng tâm lý, nói: "Hay là đợi đến khi con sinh ra rồi mình kết hôn."

"Không." Tháp Liệt Nhân nới lỏng dây lưng một chút, vẻ mặt kiên quyết như trên chiến trường.

Giống như bị một dòng nước ấm áp xoáy trào bao phủ, lòng Thẩm Việt khẽ rung động muốn theo sau nắm lấy tay anh. Nhưng theo nghi lễ kết hôn, cậu vẫn chưa thể ra ngoài.

Đây là hôn lễ của Đệ nhất Nguyên soái, chắc chắn sẽ có vô số người theo dõi trực tuyến.

Phi thuyền lượn vòng trên bầu trời, tuyết vẫn rơi. Một tòa lâu đài cổ kính sừng sững trong tuyết.

Phía trước lâu đài là một đình hoa màu trắng, đỉnh vòm theo phong cách cổ điển treo những dải lụa biển cả xinh đẹp khổng lồ. Tám cổng vòm tròn cao rộng đều có phù điêu thần thánh. Sân lớn phía trước đủ sức chứa hơn một vạn người.

Khách khứa dự hôn lễ ngồi đầy đình hoa, các sĩ quan cấp cao của Đệ nhất Quân đoàn và thành viên ban nhạc hoàng gia, cùng với người thân của gia tộc . Bên phía Thẩm Việt thì ít đáng thương, ngoài Kiều Tê và Cyril ra, cơ bản không còn ai khác.

Nhưng vô số người hâm mộ Thiên Kiều Nhân trên toàn liên bang đã chen chúc trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người đều đang chờ Thẩm Việt.

Tháp Liệt Nhân đứng giữa đình hoa nhìn về phía hành lang xa xăm.

Bộ lễ phục Nguyên soái với những hoa văn xa hoa phức tạp, những huân chương lấp lánh uy vũ, cùng với mái tóc vàng rực rỡ đôi mắt tím nhìn xa về phía sắc trắng của tuyết tựa như một ngọn thương sắc lạnh hiên ngang lạnh lùng.

Màn bình luận nổ tung:

【Anh ấy thực sự lớn lên trên gu của tôi (gào thét vặn vẹo)】

【A a, vì hôm nay là kết hôn, nên mới tết một bím tóc trang trọng như vậy sao?】

【Tưởng tượng đến đôi tay quyến rũ của Thiên Kiều Nhân tết tóc cho anh ấy, á á á, tôi đói khát quá!】

【Nguyên soái thật đẹp trai, thật xinh đẹp, nhất thời không biết nên ngưỡng mộ ai hơn...】

【Chúc mừng tân hôn, hai ông xã của tôi... ô ô ô...】

【Mơ một giấc mơ táo bạo, tối nay ngủ tôi có thể nằm giữa hai người không?】

【Phụt... Anh sẽ bị Nguyên soái bắn chết!】

Cuối cùng, những cư dân mạng tinh mắt đã phát hiện ra cái bụng hơi nhô ra của Đệ nhất Nguyên soái.

Vốn dĩ lúc này không nên lộ rõ bụng bầu như vậy, nhưng vì là song thai hơn nữa Thẩm Việt luôn chăm sóc cho anh ăn uống cẩn thận, sắc mặt Tháp Liệt Nhân hồng hào, đến cả khí chất âm trầm thường ngày lúc này cũng tan biến hết.

Không ít khách khứa ở đây cũng chú ý đến điểm này, chẳng qua đa số mọi người chỉ coi như Nguyên soái phát tướng sau khi được tình yêu vỗ về.

Màn bình luận của cư dân mạng không chịu bỏ qua:

【Kia tuyệt đối không phải béo, phải không?】

【Nếu không biết Tháp Liệt Nhân là Alpha, suýt chút nữa tôi đã nghĩ anh ấy mang thai rồi, hắc hắc.】

【Người phía trước nói Thiên Kiều Nhân mang thai, sao tôi lại cảm thấy như Tháp Liệt Nhân mang thai vậy?】

【Một Alpha sao có thể mang thai được chứ? Anh điên rồi sao?】

【Cái bụng giống hệt như bụng vợ Omega của tôi khi mang thai song thai.】

【Mã Lí Ân, anh dám vũ nhục Nguyên soái của Đệ nhất Quân đoàn.】

【Hả? Tôi chỉ nói thật thôi, có gì mà vũ nhục hay không vũ nhục, chẳng lẽ Alpha lại cao hơn Omega một bậc sao?】

【Tôi cũng nói tuyệt đối không thể, lát nữa xem Thẩm Việt tiến vào sẽ biết, chắc chắn là anh ấy mang thai!】

【Cần gì phải tranh cãi với đám ngốc này? Thật buồn cười!】

【Tháp Liệt Nhân là Alpha mạnh nhất của Hẹ tộc Khắc Lai Khách, các người đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?】

Trong Đệ nhất Quân đoàn cũng có không ít sĩ quan khẽ nói nhỏ, vẻ mặt khó xử.

Ngang Khoa Lạp mặt âm trầm, Hạ Tá sắc mặt cũng khó coi.

Tháp Liệt Nhân đứng ở tâm điểm dư luận cho dù mọi người nói nhỏ đến đâu đôi tai nhạy bén của anh vẫn có thể nghe thấy những suy đoán kinh ngạc và nghi ngờ đó.

Lần đầu tiên anh cảm thấy nội tâm mình không mạnh mẽ như tưởng tượng, cuồng phong táp đá cuốn bùn từ bốn phương tám hướng nện vào người anh.

Tuyết từ cổng vòm lớn bên ngoài bay lả tả vào, bóng dáng Thẩm Việt cuối cùng cũng xuất hiện bên ngoài.

Tất cả các sĩ quan của Đệ nhất Quân đoàn đều nhìn chằm chằm ra ngoài cổng vòm, trong không gian trắng xóa bóng hình màu đen ngày càng đến gần.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

【Ha ha! Tôi đã bảo rồi mà, sao có thể là Nguyên soái mang thai được!】

【Mấy kẻ tiểu nhân kia có thể câm miệng!】

Tháp Liệt Nhân kinh ngạc nhìn Thẩm Việt thấy dưới bộ lễ phục đen của anh cũng có cái bụng hơi nhô ra giống mình.

Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhận ra, nhưng vì ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bụng anh, giờ phút này lại vô cùng rõ ràng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi vốn dĩ rất do dự có nên viết cái cốt truyện cuối cùng này hay không, cảm giác có lẽ sẽ có người không thích, nhưng tôi nghĩ với tính cách của Thẩm Việt, anh ấy sẽ làm như vậy.

Bất quá, thân phận E sẽ rất nhanh bị lộ...