Lá Ngọc Cành Vàng

Chương 8



Ta và Lục Hoàng tử không dám lên tiếng, trong lòng lại càng lo lắng cho sự an toàn của Thái tử.

Đó là chiến trường, đao kiếm vô tình.

Đêm ấy, ta mơ một giấc mộng kinh hoàng: Nhị Hoàng tử bị chôn vùi dưới núi tuyết, còn Thái tử thì toàn thân nhuốm máu.

Ta bật tỉnh dậy khóc nức nở, được Mã ma ma ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Giấc mộng đều trái ngược với hiện thực, hai vị Điện hạ nhất định sẽ khải hoàn trở về.”

Ngày hôm sau, ta xin Hoàng hậu nương nương một quyển kinh Phật, mỗi ngày ở tiểu Phật đường chép kinh và tụng kinh cùng bà.

Lục Hoàng tử cũng thường đến bầu bạn với ta, nhưng chỉ đọc được vài câu là lại gục xuống đầu gối ta ngủ say.

Chúng ta cứ chờ đợi, mãi đến gần Tết, Nhị Hoàng tử cuối cùng cũng trở về.

Hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt trắng trẻo trước đây giờ bị lạnh đến khô đỏ.

Hoàng thượng và Hiền phi nương nương đều rất vui mừng, ta cũng vậy.

“Xem này, ta mang về cho ngươi thứ này.” Nhị Hoàng tử ở bên Hiền phi hai ngày, sáng ngày thứ ba đã đến tìm ta.

Trong tay hắn là một viên tinh thạch trong suốt.

“Thật đẹp! Ngươi lấy được nó ở đâu vậy?”

“Ở phía Bắc có một mỏ khoáng thạch. Tuyết rơi dày quá nhưng bọn họ vẫn khai thác. Một hôm, tuyết lở chôn sống rất nhiều người.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nghe đến đây, ta giật mình kinh hãi.

“Ta đến cứu người, nhưng cũng bị vùi dưới tuyết nửa ngày. Lúc lạnh đến mê man, tay quờ bừa được viên đá này.”

Mũi ta cay xè, không ngờ hắn đã trải qua nguy hiểm đến thế.

“Đừng khóc.” Nhị Hoàng tử nhẹ giọng nói: “Ta không phải đã bình an trở về sao? Với cả, chuyện này là bí mật, đừng nói với ai.”

Ta biết hắn sợ Hiền phi nương nương lo lắng, sau này sẽ không cho hắn ra ngoài nữa.

“Ừ.” Ta đưa viên tinh thạch lại cho hắn: “Thứ này quan trọng lắm, ngươi giữ làm kỷ niệm đi.”

Nhưng Nhị Hoàng tử lại đưa lại cho ta:

“Đúng, rất quan trọng, nên nhờ ngươi giữ giúp. Sau này hãy trả lại ta.”

Ta tìm một chiếc hộp lót vải nhung, cẩn thận cất viên tinh thạch vào đó.

Nhưng đến ngày Tết, Thái tử vẫn chưa trở về. Ta tạm chuyển đến Khôn Ninh cung ở với Hoàng hậu nương nương.

Năm nay dù có tin thắng trận từ phương Bắc truyền về, mọi người ai cũng vui mừng, nhưng Tết của chúng ta vẫn lạnh lẽo và đượm buồn.

Đến ngày Tết Nguyên Tiêu, khi ta đang cùng Mã ma ma làm bánh trôi trong bếp, Lục Hoàng tử bất ngờ chạy vào.

“A Thư!”

Mắt hắn đỏ hoe, trên gương mặt còn lưu lại vệt nước mắt đã khô.

“Sao vậy?” Ta nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đại ca, Thái… Thái tử…” Hắn đột nhiên òa khóc, gào lên: “Đại ca mất tích rồi, đã tìm hơn mười ngày mà vẫn không thấy!”

Trước mắt ta tối sầm, cả người ngã ngồi xuống ghế.

Ta gắng gượng đi đến Khôn Ninh cung.

Ở đó, ta nghe người đến báo cáo kể lại chi tiết sự việc.

Thái tử đóng quân tại huyện Đông An, nơi cũng là trọng điểm giao tranh. Hắn đã đánh lui quân địch, nhưng không ngờ chúng lại vòng qua, tiến công đến huyện Đông Ninh, cách đó ba trăm dặm.

Hôm ấy, Thái tử đang chuẩn bị hồi kinh thì nhận được quân tình báo. Hắn lập tức dẫn binh đi.

Lần này, trong huyện Đông Ninh có nội gián, kẻ đó đã tiết lộ lộ tuyến hành quân của Thái tử.

Quân đội của Thái tử bị quân Bắc Mạc tấn công, đội hình tan rã, trong hỗn loạn Thái tử cũng mất tích.

Bọn họ lùng sục khắp nơi, nhưng không thấy người sống, cũng không tìm được xác.

Hoàng hậu nương nương nghe tin, ngất đi vài lần.

Ta lại chuyển về Khôn Ninh cung ở bên bà.

Hoàng thượng phái rất nhiều người đi tìm kiếm.

Buổi tối, ta cùng mấy vị Hoàng tử ngồi trong sân ở Khôn Ninh cung, lặng lẽ ngẩn người.

Ngũ Hoàng tử nóng nảy đòi đi tìm, nhưng Lục Hoàng tử nói: “Nhị ca đã xin phụ hoàng cho phép đi tìm, nhưng phụ hoàng không đồng ý.”

Ngũ Hoàng tử tức giận đến mức đá đổ lò sưởi dưới chân.

Hoàng hậu nương nương gầy đi rất nhiều, thời gian niệm Phật cũng ngày một nhiều hơn.

Ta cũng chẳng còn tâm trạng làm gì, mỗi ngày chỉ biết chép và tụng kinh.

“A Thư, sinh thần mười tuổi của ngươi sắp đến rồi, ngươi thích quà gì?” Lục Hoàng tử đến tìm ta sau giờ học.

Ta lắc đầu, nằm úp mặt xuống bàn, nhìn hắn.

“Thiếu một người, ta cũng không muốn tổ chức.” Ta thở dài nói.

Lục Hoàng tử cũng thở dài, nằm xuống bàn cùng ta, cả hai cùng ngẩn ngơ nhìn những cành non mới nhú ngoài cửa sổ.

Nhị Hoàng tử bận rộn hơn trước, thế lực của Hiền phi nương nương trong hậu cung ngày càng áp đảo Hoàng hậu nương nương.

Nhưng Hoàng hậu chẳng hề bận tâm, mỗi ngày chỉ ôm bộ y phục của Thái tử, quỳ trước Phật đường cầu nguyện.

“Ngũ Điện hạ lại đến võ trường luyện tập à?”

“Ừ, Ngũ ca nói muốn làm Đại Tướng quân bảo vệ quốc gia và trấn giữ biên cương.” Lục Hoàng tử thở dài, nói: “A Thư, bọn họ đều có điều muốn làm, vì sao ta lại chẳng có gì?”

Ta cũng thở dài: “Ta cũng không có.”

Nguyện vọng của ta rất đơn giản, chỉ mong bảy người chúng ta luôn đầy đủ, bình an vô sự.

Luôn luôn ở bên nhau.

Trước sinh thần mười tuổi của ta, phụ thân vào cung thăm ta.