“Ừm…” Tôi vừa ngồi xuống thì bị khung ảnh trên bàn trà thu hút sự chú ý: “Ơ? Bùi Thanh Hoài, đây là ảnh gia đình anh à?”
Trong ảnh có bốn người.
Bùi Thanh Hoài lúc đó còn nhỏ, đeo khăn quàng đỏ.
Ngoài bố mẹ anh, còn có một cậu bé cười lên có lúm đồng tiền.
“Ừ.” Bùi Thanh Hoài đặt cốc nước xuống, co một chân dài, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Là em trai tôi.”
“Anh có em trai sao?”
“Nhỏ hơn anh mấy tuổi, tim yếu, hồi nhỏ phải điều trị ở nước ngoài. Về nước ở mấy năm, đến mười sáu tuổi lại đi, sang Stanford học tiếp.”
“…”
Bùi Thanh Hoài không biểu lộ cảm xúc gì, xoay người lại có vẻ vô tình hỏi:
“Em chưa từng gặp nó à?”
“Hả?” Tôi khá bất ngờ: “Tôi nên gặp rồi à?”
“…”
Lần này đến lượt Bùi Thanh Hoài im bặt.
Anh ấy dừng một chút, dời mắt đi: “Đúng là không nên.”
“Chẳng lẽ lúc tụi mình đăng ký kết hôn, cậu ta có gửi quà?” Tôi không chắc về thái độ của Bùi Thanh Hoài: “Nếu tôi quên mất thì cho tôi xin lỗi một tiếng nhé…”
“Không, không có. Không cần.” Anh ấy bình tĩnh chuyển chủ đề: “Chiều em muốn đi đâu chơi?”
Ngoài trời nắng chang chang.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, lại liếc nhìn anh.
Người đàn ông này lúc ở nhà có thói quen mở nút áo sơ mi tới tận xương quai xanh.
Vừa lười nhác vừa phóng túng.
Dụ dỗ tôi.
Tôi buột miệng: “Muốn chơi anh.”
Bùi Thanh Hoài: “?”
“Tôi… tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra, lần trước làm rách áo sơ mi của anh, vẫn chưa kịp đem đi sửa…” Tôi nói năng lộn xộn: “Chiều nếu không có gì, tôi… tôi có thể vá lại cho anh.”
“…”
Bùi Thanh Hoài nhìn tôi, im lặng hai giây: “Được.”
Anh ấy nói: “Nếu em không có việc gì, tôi làm việc một lát.”
Tôi: “?”
10
Rồi, thật sự, tôi chỉ có thể… nhìn anh ấy.
Lôi máy tính ra.
Bắt đầu đọc tài liệu học thuật.
Tôi: “…”
[Bạn hiểu không, hồi cấp ba tôi luôn mơ, sau này nếu được ở bên người mình thích, ngày nào cũng sẽ đại chiến ba trăm hiệp.]
[Nhưng mà Bùi Thanh Hoài, anh ấy bị gì vậy.]
[Không đúng, tôi bị gì mới đúng chứ? Tôi nên nhào vào anh ấy mới phải, nhưng tôi không dám, hu hu hu hu…]
[Anh ấy giống y như giáo viên hướng dẫn của tôi, cảm giác như sắp mắng luận văn tôi là rác học thuật đến nơi rồi.]
……
Tôi tức điên, gửi liền một mạch mười tin nhắn cho Vu Miễu.
Vu Miễu rep ngay: [TD.]
Tôi: “…”
Tôi: [Cậu sao mà lạnh lùng dữ vậy!]
Vu Miễu: [Tớ lạnh lùng? Tớ lạnh bằng chồng cậu sao?]
Vu Miễu: [Cái tốc độ này thì đến năm con khỉ cậu mới ngủ được với Bùi Thanh Hoài à? Cậu chắc đời này còn có cơ hội không đấy?]
Tay tôi run lên, vô tình ấn phát vào nút phát giọng nói.
Giọng của Vu Miễu vang dội trong căn phòng ngủ tĩnh lặng đến chấn động cả màng nhĩ.
Tôi: “…”
Bùi Thanh Hoài quay lưng về phía tôi, sống lưng thẳng tắp, cả người rõ ràng cứng đờ.
Tôi nuốt nước miếng, cố gắng vớt vát:
“Bác sĩ Bùi, tôi có thể giải thích…”
Bùi Thanh Hoài khẽ thở dài, gập laptop lại: “Hình như em có chuyện muốn nói với tôi.”
Anh ấy nói: “Tôi cũng không bận đến mức đó, chúng ta có thể nói chuyện.”
Anh ấy quay người lại, tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của anh.
Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ.
Như thể rơi vào một đại dương màu nâu nhạt.
Tim tôi đập thình thịch.
Nín thở.
Ánh mắt người mình yêu đúng là như đại dương sâu thẳm.
“Tôi…”
Nhưng phải nói gì đây?