Biết đâu đang ôm tấm ảnh của sư muội mà tăng ca.
Không có điện thoại, tôi cứ như thể bị cách ly khỏi thế giới, thê thảm làm việc suốt bảy ngày.
Tới ngày thứ tám, một nữ diễn viên trong đoàn rủ tôi livestream cùng.
Tôi chống cằm, uể oải trả lời bình luận:
“Chồng à? Không biết nữa, lâu lắm rồi không gặp.
“Tôi vào hay không vào đoàn thì cũng không gặp được anh ấy… anh ấy bận lắm luôn ấy.
“Kim cương Hồng? Đúng là do anh ấy mua, nhưng mà…”
Hình như không phải mua cho tôi.
Nhà tân hôn và nhẫn cưới, vốn dĩ, có lẽ đều là chuẩn bị cho sư muội kia.
“Haizz…” Tôi thở dài một hơi: “Giá mà tôi có hai ông chồng thì tốt rồi, như vậy anh ấy cũng đỡ vất vả.”
Hơn nữa, nếu như có hai người…
Thì ít nhất cũng sẽ có một người yêu tôi.
Tới lượt tôi được yêu rồi.
Bình luận điên cuồng đồng tình:
[Chuẩn luôn, tình yêu là cảm giác mình thiếu nợ mà!]
[Quả nhiên, phụ nữ chúng ta luôn là người mềm lòng hơn!]
Tôi rất hài lòng.
Livestream xong, tôi ngã người xuống giường rồi ngủ luôn.
Tiểu Dương hấp tấp chạy vào:
“Chị Tiểu Duy! Có một số lạ gọi tới, nói là học trò của bác sĩ Bùi, có chuyện gấp muốn tìm chị!”
Tôi ngẩn người, nhận lấy điện thoại.
Bên kia vang lên tiếng hét the thé của một nam sinh:
“Sư mẫu! Sư mẫu! Nguy rồi!”
Tôi: “…… Cậu nói cho đàng hoàng.”
“Chị mau đến bệnh viện xem đi, thầy Bùi xảy ra chuyện lớn rồi!”
13
Mười hai giờ đêm, tôi đến bệnh viện đúng giờ.
Trông thấy Bùi Thanh Hoài đang truyền nước trong phòng cấp cứu.
Tôi: “……”
Tôi quay lại:
“Đây là chuyện nghiêm trọng mà cậu nói à?”
“Ờ… thầy ấy…” Cậu nam sinh gãi đầu ngượng ngùng, “Thật sự là chuyện lớn đó, em chưa từng thấy thầy Bùi uống rượu đến xuất huyết dạ dày… à không, trước đây thầy ấy chưa từng uống rượu luôn!”
Tôi liếc nhìn một cái:
“Vậy bây giờ anh ấy không sao rồi chứ? Cậu chăm sóc cho tốt nhé, tôi đi đây.”
Nói xong tôi xoay người rời đi.
Cậu ta vội vã đưa tay chặn lại:
“Khoan đã! Sư mẫu! Chị… chị không ở lại với thầy Bùi một lúc sao? Dạo này thầy ấy trông rất khó chịu, ngày nào cũng mắng người, mắng xong thì lại ngẩn ra, rồi uống nhiều quá bắt đầu gọi tên chị…”
Tôi nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.
“Thầy… thầy ấy gọi tên chị rồi em mới biết, thì ra chị chính là sư mẫu.” Giọng cậu nhỏ dần, lí nhí nói: “Chị xinh thật đấy, ngoài đời còn đẹp hơn trong phim… à không… em muốn nói là…”
Cậu ta nói:
“Chị ở lại với thầy một chút đi, em sợ lát nữa thầy nghĩ quẩn… rồi chết mất.”
“……”
Tôi quay người vào trong.
Phòng cấp cứu trong bệnh viện không nhiều.
Căn phòng nghỉ nhỏ này là bác sĩ trực nhường lại, không gian cực kỳ chật hẹp.
Bùi Thanh Hoài nghiêng đầu nằm trên ghế công thái học, sắc mặt không có chút máu, đôi chân dài hơi co lại, trông có phần lúng túng, chẳng biết đặt đâu cho vừa.
Tôi ngồi xuống bên cạnh.
Bùi Thanh Hoài lập tức chậm rãi tỉnh lại, giọng khàn khàn: “Thịnh Duy?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Anh ấy im lặng một lúc, rồi quay mặt đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Chúng ta chia tay được mấy năm rồi nhỉ?”
Tôi: “……”