Lạc Sủng

Chương 1: 1



“Thái tử phi, đến giờ hành lễ rồi.”

Tiếng nhắc nhở khẽ khàng kéo ta khỏi dòng hồi tưởng miên man. Ta bừng tỉnh, tay nắm chặt dải lụa hồng cùng Thái tử bái đường thành thân.

Lễ nghi viên mãn, được đưa vào động phòng, ta liền cho gọi Như Đào tới.

“Thái tử phi, Người cho gọi nô tỳ có điều gì căn dặn ạ?”

Nhận thấy vẻ thấp thỏm trong đáy mắt nàng, ta khẽ mỉm cười, ôn tồn nói: “Ta nghe Vương ma ma khen hôm nay ngươi quán xuyến mọi việc đâu ra đó.”

“Kể từ ngày mai, ngươi sẽ được thăng làm thị tỳ cận thân của bổn cung.”

Như Đào vội vàng quỳ rạp xuống, miệng không ngớt lời cảm tạ, nhưng ta vẫn rành rọt nghe thấy tiếng lòng nàng đang gào thét: “Chết tiệt nhà ngươi, Cư Yên Đình. Ai thèm làm tay chân cho ngươi chứ? Không biết phận nữ phụ mà cứ xông pha đi đầu thì dễ toi mạng lắm hay sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một người biểu lộ sự “khẩu thị tâm phi” rõ ràng đến vậy. Thế mà, ta chẳng những không tức giận, ngược lại còn giữ nàng ở lại trò chuyện thêm một lúc, mãi cho đến khi trong tâm trí nàng chẳng còn moi móc ra được từ nào để thầm chửi rủa ta nữa, ta mới khoan thai phất tay cho lui.

Đúng lúc đó, Thái tử cũng vừa xong việc tiếp khách, liền bước vào. Khoảnh khắc hai người họ chạm mặt, ta lại nghe thấy tiếng gào thét cuồng nhiệt từ cõi lòng Như Đào.

“Trời ơi! Nam chính bằng xương bằng thịt đây rồi! Đẹp trai quá đi mất! Mà khoan đã, hình như tối nay chính là phân cảnh nam nữ chính định mệnh gặp gỡ thì phải? Ôi, ước gì được tận mắt chứng kiến trường đoạn kinh điển này!”

Ta khẽ nhíu mày. Cư gia ta đứng đầu hàng thế gia, việc gả đích trưởng nữ cho Thái tử đã là hạ mình lắm rồi. Vậy mà hắn lại cả gan bỏ rơi ta ngay trong đêm hợp cẩn. Rốt cuộc là nữ tử phương nào có ma lực lớn đến vậy?

Một thoáng hiếu kỳ chợt lóe lên trong đáy mắt ta.

Vừa hay, Thái tử tiến đến vén tấm khăn voan đỏ thắm che mặt. Bốn mắt giao nhau. Trong ánh nhìn của hắn thoáng nét kinh ngạc rồi nhanh chóng chuyển thành vẻ tán thưởng không giấu nổi, khẽ cất lời: “Thái tử phi quả thực là tuyệt sắc giai nhân.”

Tiếp đó, hắn chủ động nắm tay ta, cùng ta cạn chén hợp cẩn. Khi mọi lễ nghi đã xong xuôi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Thái tử ân cần mang ra một đĩa điểm tâm.

“Cả ngày hôm nay ngược xuôi vất vả, Thái tử phi hẳn đã thấm mệt. Nàng dùng chút gì đó lót dạ rồi hãy đi tắm gội, thân thể sẽ khoan khoái hơn nhiều.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com