Lạc Sủng

Chương 14



Nhưng giờ, kẻ vốn dĩ nên tan biến từ lâu lại trở về. Điều duy nhất đáng an ủi là khuôn mặt của hắn đã bị hủy hoại, nhưng hắn vẫn là một mối nguy. Đặc biệt, Thái tử còn mang ơn cứu mạng đối với hắn…

Ta nhắm mắt, suy nghĩ đối sách, nhưng ngay lúc đó, từ ngoài xa vọng vào những tiếng chuông trầm buồn, vang lên chín lần, không nhiều không ít. Toàn thân ta như bừng tỉnh, nhiệt huyết sôi trào. Đây là tin Hoàng thượng băng hà.

Lập tức, cả Đông Cung vang lên tiếng khóc ai oán, nhưng đầu óc ta lại xoay chuyển rất nhanh. Ta hiểu rõ thời cơ mà mình chờ đợi đã đến. 

Theo lời mẫu thân và cả những gì Như Đào từng kể, Cư Yên Đình ta vốn là kẻ đoản mệnh. Trong truyện, vào ngày thứ hai sau khi Thái tử đăng cơ, ta sẽ bị hắn sắp đặt cho người dìm c.h.ế.t dưới hồ, trở thành kẻ hi sinh.

Ta biết, từ góc nhìn của Thái tử, đây là hành động hợp lý để cảnh cáo nhà họ Cư với quyền thế chấn động triều đình. Còn ta, chẳng qua chỉ là vật tế thần bị đẩy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta hoàn toàn phù hợp với hai điều kiện khiến ta trở thành kẻ thí mạng hoàn hảo: vừa là một nữ nhân không quan trọng, sống nhờ chút sủng ái thoáng qua, lại đồng thời là Hoàng hậu quyền lực của Đại Ngụy. Ta c.h.ế.t đi, không ai thiệt hại gì, ngược lại còn dọn đường cho nữ chính lên ngôi Hoàng hậu và giúp nhà vua răn đe nhà họ Cư. Một thương vụ quá tốt đẹp.

Vì vậy, dù ta có thực sự làm điều gì để chèn ép nữ chính hay không, dù ta có động chạm đến Hoàng tôn hay không, thì chỉ cần mang họ Cư, và chỉ cần Thái tử nắm quyền, cái c.h.ế.t của ta là điều không tránh khỏi.

Nhưng ta thực sự không muốn chết. Ánh sáng lóe lên trong mắt ta, suy nghĩ dần trở nên sắc bén. Ta nhanh chóng đẩy cửa, bước ra sân, châm một chùm pháo hiệu.

Khi ngọn lửa xanh biếc lay động giữa trời đêm, ta nghe thấy từng đợt tiếng gió rít phá tan màn đêm. Ta biết rằng mọi thứ sẽ được kết thúc trong đêm nay.

“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng, Thái tử Vệ Như Phong đức tài vẹn toàn, có chí sĩ mưu lược, nay truyền ngôi cho hắn.” Giọng nói sắc nhọn của thái giám vang lên bên tai, nhưng ta không rời mắt khỏi Thái tử và người nam nhân đeo mặt nạ đứng bên cạnh hắn.

Bất chợt, Thái tử cất tiếng: “Cư thị, ngươi đến hầu trẫm thay y phục.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com