Lạc Sủng

Chương 16



Khi chạm vào hắn, ta nghe thấy tiếng thở dài khẽ: “Cư thị, kiếp này trẫm đã phụ ngươi.”

Ta khẽ mỉm cười, thì thầm: “Nếu vậy, Hoàng thượng hãy lấy cái c.h.ế.t để chuộc tội.”

Ngay lập tức, ta rút con d.a.o nhỏ giấu trong tay áo, đ.â.m thẳng vào tim hắn. 

Máu tươi trào ra, và ta bị hắn đá văng ra, tiếng động lớn làm các thị vệ bên ngoài chú ý, lập tức hỏi vọng vào: “Hoàng thượng, có gì cần dặn dò chăng?”

Vệ Như Phong nằm trên sàn, mắt mở to, bàng hoàng nhìn lên.

Ta nghe thấy tiếng nói bên ngoài: “Các ngươi chờ ở đây, để ta vào xem Hoàng thượng thế nào.” Cửa phòng vừa bật mở, ta lập tức cảnh giác, lòng biết có thể sắp phải đối diện với một trận chiến sinh tử.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, ta ngỡ ngàng đến sững sờ, vì người bước vào lại là Lục Hành Chi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn không hề tỏ ra ngạc nhiên trước cảnh tượng trong phòng, chỉ thản nhiên đóng cửa lại, rồi nói vọng ra ngoài: “Hoàng thượng và nương nương có việc cần bàn, không được phép quấy rầy.”

Vệ Như Phong nằm trên đất, mắt mở to, ánh nhìn đầy kinh ngạc và hoảng hốt khi chứng kiến tất cả.

Vệ Như Phong bất chợt phun ra một ngụm m.á.u tươi, trong khi Lục Hành Chi lại không hề tỏ ra bận tâm, đỡ ta đứng lên: “Thảo dân đã nói, nếu nương nương cần, cứ việc phân phó.”

Ta nhìn hắn thật sâu, rồi hất tay hắn ra, bước về phía Vệ Như Phong. Không hổ danh là cú đánh ta đã luyện tập ngàn lần, nhát đ.â.m trúng ngay chỗ hiểm, lại thêm lưỡi d.a.o tẩm độc. Lúc này, Vệ Như Phong chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt, nhưng khi thấy ta tiến lại gần, hắn cố gắng nói đứt quãng: “Con ta… sẽ không tha cho ngươi.”

Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn, bình thản đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ không để con của ngươi kế vị. Gia Mẫn mới là người ta chọn để làm quân chủ Đại Ngụy.”

Sau khi chắc chắn rằng Vệ Như Phong đã không còn thở, ta mở cửa sổ, châm một chùm pháo hiệu tím báo hiệu mọi việc đã hoàn tất. Cảm giác khẩn trương trong lòng dần dần tan biến, ta kéo một chiếc ghế ngồi xuống thoải mái.

Lúc này, Lục Hành Chi tiến đến, vẻ mặt đầy lo lắng: “Nương nương có ý định để tiểu Quận chúa lên ngôi sao? Dù tiểu Quận chúa thông minh, nhưng nàng còn nhỏ và lại là nữ nhi. Hơn nữa, trên nàng vẫn còn một vị hoàng tử, e rằng các đại thần sẽ không đồng ý.”

Nói đến đây, mắt hắn bỗng sáng lên, tiếp lời: “Hay là như vậy, thảo dân sẽ xuất cung ngay để trừ khử đứa trẻ ấy. Thảo dân biết rõ các bố trí phòng vệ tại nơi hắn đang ở.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com