Lạc Thanh Hứa Tỉnh Ngộ Rồi!

Chương 22



Anh ta nhớ lần đầu tiên cô gái nhỏ trồng nó, cô kéo tay anh ta, mắt lấp lánh ánh sáng, nhấn nhá từng chữ: "Tặng chàng hoa nhài, nguyện chàng đừng rời xa."



"Từ nay về sau, Triệu Ngôn Đình, anh không được phép rời xa em đâu đấy."



Giây phút ấy, dường như anh ta lại nhìn thấy Lạc Thanh Hứa ngây thơ trong sáng của năm nào, anh ta ngẩn ngơ đưa tay ra.



Nhưng lại chẳng nắm bắt được gì cả.



Mùa đông năm đó ở Kinh Bắc, cô gái của anh ta đã đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa.



Cô chúc anh ta năm mới vui vẻ, trong mắt chỉ toàn là sự bình lặng và thanh thản.



Mùa đông năm thứ hai, Triệu Ngôn Đình sắp rời khỏi đội.



Sau khi Lạc Thanh Hứa đi, căn phòng của cô, Triệu Ngôn Đình vẫn luôn không nỡ động vào.



Những lúc rảnh rỗi, anh ta lại đến đó xem, chạm vào những đồ trang trí trong phòng, dường như lại một lần nữa nhìn thấy Lạc Thanh Hứa.



Anh ta cũng muốn quên đi, nhưng mọi thứ ở Kinh Bắc đều đang nhắc nhở anh ta rằng, anh ta đã đánh mất một cô gái từng chỉ có hình bóng anh ta trong mắt.



Anh ta thường xuyên ngẩn người nhìn ra khung cửa sổ lá sách, căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình anh ta.



Hôm đó, Triệu Ngôn Đình ngồi một mình trên ghế sofa suy nghĩ rất lâu.



Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, dưới lầu đèn xe nối đuôi nhau thành vệt dài.



Đây đã là mùa đông năm thứ hai kể từ khi Lạc Thanh Hứa lấy chồng, cảm giác như đã cách cả một đời.



Anh ta đột nhiên nhớ ra, ngày này 7 năm trước, cũng có tuyết rơi.



Lạc Thanh Hứa đứng ngây người trong phòng khách.



Khoảnh khắc anh ta vì Cố Bạch Chỉ mà mắng cô, trong mắt cô là sự hỗn loạn không sao tả xiết.



Sau này, anh ta đã vô số lần mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó.



Cũng vô số lần đưa ra lựa chọn khác trong mơ.



Anh ta xóa số điện thoại của Cố Bạch Chỉ, sau đó, Cố Bạch Chỉ không đến tìm anh ta, họ không gặp nhau ở đội.



Hoặc là lần đầu tiên cô vì anh ta mà đau lòng, anh ta đã không mắng cô phiền phức, không nói cô hay ghen tuông.



Mà ôm cô vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành cô.



Có phải như vậy thì giữa họ vẫn còn tương lai không.



Có phải như vậy thì cô đã không gả cho người khác không.



Có phải như vậy thì họ đã có một mái ấm không.



Có phải như vậy thì họ đã cùng nhau bạc đầu giai lão không.



Nhưng tất cả đều không có câu trả lời.



Thời gian cũng không thể quay lại,



Mỗi lần tỉnh dậy từ giấc mơ, anh ta cô đơn nằm trên giường, nửa bên giường trống trải lạnh lẽo, hết lần này đến lần khác lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc trên tường trôi đi.



Anh ta mới lại một lần nữa nhớ ra.



Thời gian vẫn đang tiến về phía trước.



Lạc Thanh Hứa của anh ta đã mãi mãi ở lại trong quá khứ rồi.



Anh ta đã làm tổn thương cô, nên cô đã rời đi.



Lần đó, không có tiếng gào thét điên cuồng, cũng không có sự tức giận oán hận, chỉ một câu nói bình thản đến cực điểm "Triệu Ngôn Đình, mọi chuyện qua rồi." lại như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m anh ta đến biến dạng.



Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng Triệu Ngôn Đình cũng không thể thuận lợi kết hôn.



Vì một tai nạn bất ngờ, cuối cùng anh ta phải cắt bỏ chi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Cô Phương hàng xóm nghe tin xong, vội vàng tránh né không kịp, ngay sau đó liền từ hôn.



Bởi vì không ai thích một người què, cũng không ai muốn gắn bó cả đời với một người què.



Kiếp này của anh ta, đã định sẵn chỉ có một mình.



Sắp đến Tết rồi...



Mẹ Triệu lo vỡ cả tim, cũng không thể tìm cho anh ta một mối hôn sự tốt đẹp nào.



"Mẹ, sắp Tết rồi, để cả nhà chúng ta đoàn tụ vui vẻ đi ạ."



"Con không muốn kết hôn nữa."



Đầu ngón tay anh ta vuốt ve tấm ảnh của họ, đáy mắt là nỗi buồn không thể tan biến.





"Tương lai sau này, tôi chỉ là một kẻ tàn phế."



Anh ta cúi đầu, cười tự giễu.



"Tôi từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng tôi hối hận rồi."



"Tôi sẽ đến chùa Phổ Độ, từ nay về sau, sẽ cầu phúc cho gia đình, cầu phúc cho Thanh Hứa."



...



Đêm đó.



Hai người bận rộn cả ngày cuối cùng cũng yên tĩnh nằm trên giường.



Ngoài cửa sổ, một vầng trăng khuyết.



Lạc Thanh Hứa nhớ lại cảnh tượng trong đám cưới hôm nay, không khỏi bật cười trêu chọc Tống Thời Ngôn.



"Anh là đàn ông con trai mà sao dễ khóc thế, không giống em, nữ tử mạnh mẽ không bao giờ rơi lệ."



Ánh mắt anh dừng trên gò má cô, trong mắt nhuốm vài phần nguy hiểm, anh cười khẽ rồi tiến lại gần cô.



Đầu ngón tay thô ráp lướt qua xương quai xanh của cô.



"Vậy sao, Hứa Hứa của chúng ta không thích khóc à?"



Giây tiếp theo, anh cắn nhẹ vành tai Lạc Thanh Hứa, nụ hôn mãnh liệt như vũ bão bao trùm lấy cô.



Không biết qua bao lâu.



Anh mới tựa vào hõm cổ cô, thì thầm bằng giọng khàn khàn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



"Chúng ta... phải mãi mãi ở bên nhau."



Ngoài cửa sổ, ánh trăng đang độ đậm nhất.



Bóng hình họ trên sàn nhà...



Quấn quýt vào nhau...



Lạc Thanh Hứa luôn có một nguyện ước, đó là mong thế gian này nhiều niềm vui, bớt đi u sầu, tất cả mọi người sẽ đều hướng đến hạnh phúc mà thôi



(Hết truyện)