Lai Sinh Vô Hẹn

Chương 4



Chương 4:

 

“Sư muội, Huyền Giang đã c.h.ế.t rồi. Chuyển thế thành ai, cũng không còn là hắn của kiếp trước nữa.”

 

Huyền Giang chính là tên đồ đệ ta khi xưa.

 

Ta thấy sư huynh không đồng tình việc ta tìm hậu thế của Huyền Giang, bèn hỏi ngược lại:

 

“Thế còn huynh? Vậy sao huynh vẫn ba lần bảy lượt đi tìm chuyển thế của Ninh Hi tiên tử?”

 

Sư huynh sững lại, cười khổ:

 

“Chính vì ta đã gặp phải, nên mới không tán thành muội đi vào con đường như ta.”

 

Đời này Ninh Hi tiên tử, chỉ là một phàm nhân không linh căn, không thể tu hành.

 

Khi xưa nàng còn sống, huynh ấy từng với nàng ta dây dưa không dứt.

 

Đợi nàng chuyển thế, rốt cuộc có cơ hội, huynh ấy lại buông tay.

 

Sư huynh nói:

 

“Sư muội ngươi biết không? Đời phàm nhân chỉ vỏn vẹn trăm năm, vốn không thể cùng ta trường trường cửu cửu.”

 

“Dù ta có dùng linh dược kéo dài thọ mệnh, nàng ấy cũng không thể cùng ta bạch đầu giai lão.”

 

Suy nghĩ của sư huynh không sai.

 

Phàm nhân thọ mệnh quả thực quá ngắn.

 

Dù ta và sư huynh có thể dùng bí pháp mà sư phụ truyền cho, tìm thấy từng lần chuyển thế của một người, nhưng đời đời kiếp kiếp, vẫn phải tận mắt chứng kiến họ c.h.ế.t trước mắt mình.

 

Vòng luân hồi vô tận ấy, huynh ấy không muốn ta bước vào, cũng là lẽ thường.

 

Nhưng ta lại khác.

 

Trong mắt ta, dù chỉ trăm năm cùng nhau, cũng là đáng giá.

 

Bởi vậy, khi Thẩm Ngọc Lâu hỏi ta có nguyện vọng gì, ta nhẹ nhàng mở lời:

 

“Nếu ta muốn gả cho ngươi làm vợ thì sao?”

 

Không cầu ngàn năm vạn năm, chỉ cần một cái trăm năm là đủ.

 

Ta chỉ muốn trả hết tình duyên kiếp trước, giải tỏa chấp niệm trong lòng.

 

Nhưng kết cục đã chứng minh, ý nghĩ ấy của ta đã sai lầm rồi.

 

Ta rốt cuộc cũng hiểu ra lỗi lầm của chính mình.

 

Lẽ ra ngay từ đầu, ta không nên đem Thẩm Ngọc Lâu coi thành Huyền Giang.

 

Với đời này của hắn, ta chỉ là một kẻ xa lạ, chưa từng quen biết.

 

Giữa chúng ta, vốn chẳng có lấy nửa phần tình cảm.

 

Đến khi ta muốn bồi dưỡng tình nghĩa, trong lòng hắn đã sớm sinh chán ghét, còn không nguyện nhìn ta thêm một cái.

 

Mọi việc ta làm đều hóa thành công dã tràng.

 

Cho nên chẳng thể có kết cục tốt đẹp.

 

Hiểu rõ điểm ấy, ta liền dứt khoát tiếp tục giấu mình, lưu lại phân thân hóa hành một phàm nhân, chờ đến ngày mối quan hệ giả dối này tự chấm dứt.

 

Không một ai biết, khi nghe hắn mở miệng muốn đoạn tuyệt tình nghĩa phu thê, thứ trong lòng ta nghĩ đến… lại là giải thoát.

 

Thật tốt quá.

 

Ta lại có thể trở về làm Trầm Quang của Thượng Thanh phái, mà không còn là Sầm Khê Chiêu đã c.h.ế.t lặng từ lâu kia nữa.

 

Sợi tơ tình quấn lấy tóc ta, cũng theo cái c.h.ế.t của thân phận phàm nhân kia mà tan biến.

 

Thời gian luân chuyển, hết thảy lại trở về quỹ đạo vốn có.

 

Sư huynh vẫn ngồi nơi bờ sông, do dự xem có nên tìm đến đời kế tiếp của Ninh Hi tiên tử hay không.

 

Mà ta trở về Thượng Thanh phái, bế quan tu luyện, lặng lẽ mà trôi qua thêm hai mươi năm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai mươi năm ấy, tu chân giới xảy ra bao biến cố.

 

Trong đó danh chấn thiên hạ nhất, chính là một trận quyết chiến giữa Thẩm Ngọc Lâu tông chủ của Tử Vân Tông và Tề Phong đại trưởng lão của Thiên Yêu Môn.

 

Hai người vì tranh đoạt dị bảo Tử Đằng Chi trong Tây Hải bí cảnh, mà c.h.é.m g.i.ế.c đến ngươi sống ta chết.

 

Trận đại chiến kéo dài suốt một ngày một đêm, cuối cùng Thẩm Ngọc Lâu thắng hiểm một chiêu, c.h.é.m c.h.ế.t Tề Phong, từ đó thanh danh vang dội.

 

Ta không ngờ, cây Tử Đằng Chi kia, lại được đưa đến trước mặt ta.

 

Trong khi ta nhìn vật nằm trong hộp gấm, thì đệ tử đến báo tin đã khom người nói:

 

“Trầm Quang chân nhân, Tử Vân Tông tông chủ có việc muốn cầu.”

 

Việc gì mà khiến hắn không tiếc lấy mạng đi giành dị bảo, rồi lại đem dâng lên ta?

 

Ta thản nhiên xoay người, đáp:

 

“Giúp không nổi, bào mang về đi.”

 

“Tuân mệnh.”

 

Đệ tử vừa định lui ra, một giọng ôn hòa chợt vang lên:

 

“Trầm Quang, chậm đã.”

 

Ta ngoảnh lại, thấy là chưởng môn xuất hiện, liền hành lễ:

 

“Chưởng môn.”

 

Chưởng môn cười tủm tỉm:

 

“Sư điệt, sư thúc có một thỉnh cầu.”

 

Nghe ông ta mở miệng xưng huynh gọi đệ, trong lòng ta đã đoán được bảy tám phần.

 

Chuyện này tất nhiên có liên quan đến Thẩm Ngọc Lâu.

 

Quả nhiên, chưởng môn nói tiếp:

 

“Lâm nhi sắp đột phá, ta định luyện một lò đan, giúp hắn thuận lợi vượt qua bình cảnh. Chẳng ngờ còn thiếu một vị thuốc chính là Tử Đằng Chi.”

 

“Thứ này vốn mọc trong bí cảnh, chuyến Tây Hải vừa rồi Lâm nhi bỏ lỡ, trong Thượng Thanh phải cũng không có dự trữ.”

 

“Sư thúc lần này mở miệng, mong ngươi thuận ý mà chấp nhận điều kiện của Thẩm tông chủ. Sau này ngươi muốn vật gì, cứ đến tàng khố của ta mà chọn.”

 

Lâm nhi trong miệng ông ta, chính là tiểu đồ đệ của ông ta, xét bối phận cũng là tiểu sư đệ của ta.

 

Đã liên quan đến tiểu sư đệ, ta đương nhiên cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn.

 

Huống hồ chưởng môn còn đưa ra hứa hẹn sẽ có hậu lễ.

 

Ta ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi:

 

“Chưởng môn, điều kiện của Thẩm tông chủ, ngài biết là gì không?”

 

Chưởng môn mỉm cười:

 

“Ngươi không cần lo, với ngươi thì dễ như trở bàn tay.”

 

“Thẩm tông chủ, là muốn tìm một người chuyển thế.”

 

Ta khẽ nhướng mày, có chút ngạc nhiên:

 

“Tìm người?”

 

Chuyện này cũng không lạ.

 

Trong mấy trăm năm qua, kẻ đến cầu ta tìm người, không một trăm thì cũng tám chục.

 

Không phải ai ta cũng gặp, mà cũng không phải ai ta cũng đồng ý.

 

Nhưng một khi đã đáp ứng, cho dù kẻ đó hóa thành chim muông, hoa cỏ, ta đều tìm ra.

 

Bởi vậy, thanh danh của ta đã lan khắp tu chân giới.

 

Thẩm Ngọc Lâu tìm đến ta cũng không khó đoán.

 

Chỉ là… hắn muốn tìm ai, mà lại đem cả bảo vật như Tử Đằng Chi ra đổi?