Lâm Cao Đài

Chương 5



Hắn e ngại ta sẽ trở thành trợ lực cho Yến vương, hơn ai hết, hắn biết rõ hòa hoãn với ta mới là thượng sách.

 

"Sau này, trong cuộc chiến giữa ngươi và Yến vương, ta sẽ không giúp hắn."

 

Vừa nghe ta nói vậy, nỗi lo lắng trong mắt hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự an tâm.

 

"Có được lời hứa này của nàng, ta mới yên lòng."

 

Hắn đích thân đến đây, chính là để nghe từ miệng ta câu này—ta sẽ không giúp Yến vương, chỉ đứng ngoài quan sát.

 

Năm ngày sau, thánh chỉ được ban xuống.

 

Hoàng thất quyết định ban hôn Quận chúa Vĩnh Gia cho thế tử Yến vương.

 

Hoàng thượng đích thân ban hôn, Yến quốc không có lý do nào để từ chối.

 

Chuyện cầu hôn Ông chủ Việt quốc vốn còn chưa được quyết định, nay đã không còn cần phải nhắc đến nữa.

 

Cục diện rối ren đã được hóa giải.

 

Tạ Chước đến Việt quốc, nhưng từ trước đó, hắn đã chuẩn bị sẵn thánh chỉ này.

 

Yến quốc và Việt quốc tuyệt đối không thể kết thân, nếu không, bao nhiêu kế hoạch trong ba năm qua của hắn đều trở thành công cốc.

 

Kiếp trước, ta gả cho hắn, phụ vương vì bảo vệ hoàng thất chính thống mà giúp triều đình bình định nghịch vương.

 

Nhưng kiếp này, nhân duyên giữa ta và hắn đã đứt đoạn, khi loạn thế kéo đến, lập trường của phụ vương ra sao, vẫn là một ẩn số.

 

Bề ngoài, hắn trách mắng vị quan đề nghị bãi bỏ phiên vương, nhưng sau lưng lại âm thầm chuẩn bị.

 

Hắn củng cố cấm quân, thiết lập Vũ Lâm Vệ cùng mười tám Giáo Úy bảo vệ kinh đô, mở rộng quân đội Nam, Bắc, không câu nệ xuất thân mà chiêu mộ binh sĩ, đề bạt tướng tài.

Hồng Trần Vô Định

 

Ngoài ra, hắn còn bổ nhiệm Tuần Sát Thứ sử tại các châu, danh nghĩa là thiên ân, nhưng thực chất là giám sát, theo dõi hành động của các châu mục và phiên vương.

 

Trong kinh thành, hắn lập ra Giám Sát ty, chuyên điều tra quan viên, ngăn chặn họ cấu kết với chư hầu.

 

Từng bước một, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Hắn lưu lại Việt quốc mười ngày, nhưng ngày nào cũng đến tìm ta đánh cờ.

 

Cách hắn đánh cờ không còn như kiếp trước, không còn do dự, mà tràn đầy sát khí và quyết đoán.

 

Cờ như người.

 

Hắn cũng đã đánh mất vẻ ôn hòa nhân hậu của kiếp trước, thay vào đó là sự sắc bén bộc lộ rõ ràng.

 

Bàn cờ của hắn, bày ra chính là thế cục thiên hạ.

 

Ta nhìn hắn ung dung bàn luận chiến lược, cứ ngỡ như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

 

Ban đầu ta định nhắc nhở hắn, nhưng cuối cùng vẫn chọn không nói.

 

Chỉ khi thực sự ra trận, hắn mới biết được mình là tính toán chu toàn hay chỉ là tự tin mù quáng.

 

Ta chậm rãi hạ một quân cờ, hắn khẽ mỉm cười:

 

"Gặp được kỳ phùng địch thủ, thật là hạnh phúc của đời người."

 

Nhưng rồi, sắc mặt hắn dần trầm xuống, giọng nói đầy nặng nề:

 

"Đáng tiếc, thái tử phi không hiểu điều đó. Nàng ấy không nhìn thấy thế cục trên bàn cờ này, không biết rằng tương lai sẽ là chiến loạn liên miên, m.á.u chảy thành sông. Nàng ấy chỉ biết ngắm hoa, xem tuyết, chải chuốt trước gương..."

 

Trong giọng nói của hắn, có một tia chán nản khó nhận ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta không đáp lời.

 

Đông Cung của hắn, từ lâu đã không còn chỉ có một mình Giang Chiếu Ảnh.

 

Để giữ thế cân bằng trong triều, thu phục thế gia, hắn đã nạp thêm nhiều Lương đệ, Như tử.

 

Kiếp trước, giữa hắn và Giang Chiếu Ảnh chỉ có hoa dưới trăng, không có giang sơn thiên hạ.

 

Nàng ta là phi tần thời thái bình, là người hắn có thể ân sủng khi đất nước vững vàng.

 

Nhưng nàng ta không phải người có thể cùng hắn đồng cam cộng khổ, giữ vững giang sơn khi phong ba bão táp kéo đến.

 

Hắn chọn nàng ta, nghĩa là khi công văn chất chồng, khi quốc sự bức bách, hắn chỉ có thể một mình gánh vác.

 

Nàng ta lặp lại những thủ đoạn đã từng dùng với ta, diễn lại những vở kịch tranh đấu trong hậu cung.

 

Ta không biết, liệu hắn có nhận ra hay không.

 

Một kiếp nữa, hắn lại nếm trải những chuyện từng trải qua.

 

Nhưng lần này, điều đó không còn liên quan đến ta nữa.

 

Trước khi rời khỏi Việt quốc, hắn nhìn về phía Phong Triệt đang đứng sau ta.

 

Sau đó, hắn thấp giọng nói:

 

"Kiếp trước, khi nàng bệnh nặng, hắn từng xông vào hoàng thành, cầm thanh kiếm ba thước, ép ta phải trả mạng cho nàng."

 

Ta thoáng sững người.

 

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt ta, hắn bật cười tự giễu:

 

"Thì ra, nàng thực sự không biết tâm ý của hắn từ kiếp trước..."

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp:

 

"Mong rằng kiếp này, ta và nàng có thể là bạn, chứ không phải kẻ thù."

 

Ta không trả lời.

 

Tương lai là bạn hay thù, điều đó, ta không dám hứa với hắn.

 

7

 

Tạ Chước lần này cải trang vi hành, không ai biết ý đồ của hắn.

 

Phụ vương nghi hoặc, nhưng cũng hiểu rằng chuyện này không thể không liên quan đến ta.

 

Ta không giải thích với ông về đầu đuôi sự việc, chỉ hỏi:

 

"Giông bão sắp đến, tương lai của Việt quốc, phụ vương đã có quyết định chưa?"

 

Ánh mắt phụ vương thoáng hiện vẻ do dự và mệt mỏi, giọng nói trầm xuống:

 

"Phụ vương đã già rồi, không còn chí lớn như thời niên thiếu. Từ khi mẫu thân và huynh trưởng con qua đời, ta chỉ muốn giữ gìn bách tính Việt quốc, sống một đời bình an. Trăm năm sau, ta chỉ mong có thể yên giấc bên mẫu thân con. Những chuyện khác, ta không muốn dính vào nữa."

 

Năm xưa, ông chỉ muốn làm một trung thần tận tụy với nhà họ Tạ, chưa từng nghĩ đến điều gì khác.

 

Nay đã đến tuổi xế chiều, lại càng không còn dũng khí và quyết đoán như thuở thanh xuân.

 

Ông chỉ muốn bình yên giữ vững một góc trời, không tranh quyền đoạt lợi.

 

Nhưng thời thế hiện tại, không còn để cho ông có suy nghĩ như vậy nữa.

 

Triều đình đang rầm rộ chuẩn bị đại thọ cho hoàng đế, các quan lại, chư hầu cũng tất bật dâng tặng lễ vật quý giá.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com