Khu vực làm việc của xưởng Sửa chữa tuy rằng vắng vẻ, nhưng khu tập thể gia đình, dãy nhà tập thể bên kia lại vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, nhà nhà đều dán câu đối mới.
Còn thỉnh cả Thần Môn mới.
Ký túc xá nữ công lúc này không còn mấy người, buổi tối, dì Trương đi lên thống kê những người ở lại ký túc xá ăn Tết.
“Tiểu Đỗ, cô không về nhà ăn Tết sao?” Dì Trương hơi ngạc nhiên, Đỗ Tư Khổ chẳng phải là người thành phố này sao?
Nhà gần như vậy, cũng không về ăn Tết à?
“Người trong nhà đông, ở không hết chỗ.” Đỗ Tư Khổ nói, “Tôi sẽ về vào chiều tối Giao thừa.”
Sáng mùng Một có lẽ cũng phải ở lại nhà họ Đỗ.
Dì Trương hiểu ra, cô ấy ghi tên Đỗ Tư Khổ lại.
Đỗ Tư Khổ đến xem: “Dì Trương, ký túc xá mình có mấy người ở lại ăn Tết ạ?”
Dì Trương nói: “Trừ cô ra, còn có ba người, có hai cô là gái tỉnh ngoài,” nghĩ đến hai cô gái này, dì Trương thở dài nhưng không nói nhiều, “Còn một cô là Trần Uyển Phương, ký túc xá 208.” Cô Trần này Đỗ Tư Khổ hẳn đã từng gặp.
Đỗ Tư Khổ nhớ ra rồi.
Lần trước có tìm cô mua len sợi, là Trần Uyển Phương.
Dì Trương nói: “Phòng bảo vệ Tết này sẽ trực ban, bên này vẫn rất an toàn.” Cô ấy đăng ký xong danh sách, rồi đi xuống lầu. Chờ ngày mai, các nữ công đi gần hết, cô ấy còn phải kiểm tra lại cửa sổ của từng phòng ký túc xá.
Căng tin bên kia Tết cũng nghỉ, những cô gái ở lại phải có cơm ăn, phòng đun nước của dì Trương có bếp lò, đến lúc đó sẽ xào thêm vài món ăn, mọi người cùng nhau ăn.
Cũng cho có không khí.
Đỗ Tư Khổ trở lại ký túc xá, thấy Dư Phượng Mẫn vẫn chưa đi, “Cô không lãnh lương rồi sao? Sao còn chưa về nhà?” Lãnh lương xong là chính thức nghỉ Tết.
Dư Phượng Mẫn làm ở thư viện, bên đó thật sự rất nhàn hạ, dù có đến muộn vài ngày sau Tết cũng không sao.
Dư Phượng Mẫn nhìn Đỗ Tư Khổ, “Cô nghĩ thế nào, thật sự muốn ở lại đây ăn Tết à?”
Lại nói, “Cô nhìn xem, vắng vẻ biết bao nhiêu chứ.”
Ở nhà chẳng phải ấm áp hơn sao.
Đỗ Tư Khổ: “Cô không hiểu đâu, tôi về nhà, có lẽ sẽ phải giặt quần áo nấu cơm, cả đống việc nhà đó, ở đây còn thoải mái hơn chút.” Người nhà họ Đỗ đương nhiên cho rằng cô về nhà thì nên lo việc nhà, không muốn làm thì phải cãi nhau với họ.
Cái Tết này, Đỗ Tư Khổ không muốn cả ngày phải tranh cãi.
Đặc biệt là lần trước bố Đỗ và bà nội Đỗ đều muốn cô thôi việc về nhà, nếu lần này trở về lại nhắc chuyện cũ, lại phải cãi nhau.
Cô nghĩ đến những điều đó liền thấy mệt mỏi.
Dư Phượng Mẫn thở dài, cũng không khuyên nữa.
Cô ấy móc ra chìa khóa căn nhà ngang, đưa cho Đỗ Tư Khổ: “Bên đó đồ gỗ đều đã lắp xong, giường cũng đóng xong rồi, nhưng không có chăn đệm, nếu cô muốn qua ở, thì mang chăn đệm qua đi.”
Lại nói, “Bên trong có một cái bếp lò, còn có nồi, tôi và Chu An đã dùng vài lần, rất tiện, chỉ là than đá không còn nhiều lắm.”
Ý là Đỗ Tư Khổ có thể qua bên đó nấu cơm, nhưng vấn đề than đá thì cô phải tự giải quyết.
Đỗ Tư Khổ nhận lấy chìa khóa.
Cô không định qua ở, đó là nhà mới của Dư Phượng Mẫn mà.
Cô hỏi: “Chờ ngày mai cô đi, mang hộ tôi thùng đồ hộp và sữa mạch nha về đi, coi như là tôi biếu Tết gia đình cô.”
Đỗ Tư Khổ lấy hàng Tết từ kho hàng, đều để ở nhà mới của Dư Phượng Mẫn, bằng không không có chỗ để.
Để ở ký túc xá này quá chói mắt.
Dư Phượng Mẫn: “Được, vậy tôi không khách sáo với cô, trong phòng tôi còn có hai gói lạp xưởng, tôi để lại cho cô ăn.” Cô ấy nhớ ra, “Trước cô chẳng phải có mua mười cân lạp xưởng nhà Chu An sao, cũng đang treo ở trong phòng tôi đó.”
Phần của Dư Phượng Mẫn đã sớm đem về nhà rồi.
“Viên Tú Hồng hình như cũng mua hai mươi cân.” Đỗ Tư Khổ hỏi, “Phần của cô ấy cũng ở phòng cô?”
“Phần lạp xưởng của cô ấy hôm qua Chu An đã đem đi rồi.”
Viên Tú Hồng đã đi rồi.
Về quê.
Hôm qua Viên Tú Hồng lãnh lương xong, liền mang hành lý và một đống đồ đạc đi ga xe lửa, cô ấy muốn bắt tàu, Chu An trực tiếp đưa lạp xưởng đến ga xe lửa.
Đúng rồi, hôm qua là Nguyễn Tử Bách đưa Viên Tú Hồng đi ga xe lửa.
Chu An nói với Dư Phượng Mẫn, ở ga xe lửa thấy Nguyễn Tử Bách, một tay xách đầy hành lý, còn đưa Viên Tú Hồng lên tàu rồi mới xuống.
Đương nhiên, Chu An cũng giúp đưa đồ qua cửa sổ lên tàu.
Đỗ Tư Khổ hỏi Dư Phượng Mẫn: “Họ thật sự ở bên nhau rồi à?” Mấy ngày nay cô theo ông Chu bận rộn trước sau, căn bản không để ý những chuyện này xung quanh.
Dư Phượng Mẫn: “Có ý đó, phỏng chừng còn chưa thành.”
Cô ấy thì thầm với Đỗ Tư Khổ, “Tôi cảm thấy lần này Viên Tú Hồng về phải hỏi ý kiến người lớn.” Nói đến Viên Tú Hồng, Dư Phượng Mẫn chỉ vào tủ của Đỗ Tư Khổ, “Viên Tú Hồng trước khi đi, để một ít đồ trong tủ cô, mùi t.h.u.ố.c rất nặng.”
Dư Phượng Mẫn cũng có, là t.h.u.ố.c trị sẹo.
Vết sẹo trên tay cô ấy giờ đã mờ đi gần như không thấy.
Đồ vật có mùi thuốc?
Cao dán sao.
Đỗ Tư Khổ cảm thấy Viên Tú Hồng thật là một người cẩn thận chu đáo.
________________________________________
Ngày hôm sau, Dư Phượng Mẫn sáng sớm đã dậy về nhà.
Đỗ Tư Khổ cầm chìa khóa Dư Phượng Mẫn đưa, đi đến dãy nhà tập thể thuộc xưởng Sửa chữa, hôm nay là 28 tháng Chạp, sang năm là Giao thừa, tam ca trước đó có nhắc, nhị ca sẽ về.
Cô phải mang một ít lạp xưởng này về nhà.
Đỗ Tư Khổ khi đến còn cố ý cầm theo một cái kéo.
Mở cửa.
Trong phòng có một mùi gỗ, thợ mộc Lôi đã lắp đặt hết đồ gỗ, đều là gỗ đặc nguyên chất, đều sơn màu đen, một loạt nội thất gỗ, nhìn rất ổn.
Đồ nội thất ngăn cách ở giữa có kích cỡ vừa vặn, phía dưới là ngăn tủ, ở giữa để trống một khoảng, tiện cho việc lấy ánh sáng. Cạnh cửa còn có tủ giày.
Lạp xưởng treo ở cạnh cửa sổ, phía dưới lót màng plastic, sợ lạp xưởng chảy dầu.
Ngoài lạp xưởng ra, Đỗ Tư Khổ còn thấy hai khúc thịt khô lớn, đó là của Dư Phượng Mẫn.
Đỗ Tư Khổ cắt lạp xưởng xuống, tổng cộng lấy sáu cân, cô định mang hai cân rưỡi đến ký túc xá nữ công, cùng dì Trương và các nữ công ở lại ăn Tết cùng nhau ăn.
Bốn cân còn lại mang về nhà họ Đỗ.
Đỗ Tư Khổ xách lạp xưởng thơm lừng, khóa cửa lại.
Vừa xuống lầu, liền đụng phải Tống Lương dưới nhà, Tống Lương trông không được khỏe, quần áo trên người nhăn nhúm, trông như mấy ngày không ngủ ngon.
“Anh đây là?”
“Tôi mới từ xưởng máy kéo bên đó về,” Tống Lương mệt mỏi thật sự, “Mùng Ba còn phải qua bên đó.” Tính cả hôm nay, cũng chỉ được nghỉ bốn ngày.
Đỗ Tư Khổ nhìn Tống Lương như vậy, cũng không giống như đã chuẩn bị hàng Tết, ai.
Cô nhìn sáu cân lạp xưởng trong tay, cắt ra một đoạn, đưa qua, “Cầm đi, coi như là tôi biếu Tết anh.”
“Căng tin không mở cửa sao?” Tống Lương ngơ ngác hỏi.
“Căng tin cũng nghỉ rồi.” Đỗ Tư Khổ nói, “Hàng Tết anh đã lãnh chưa, nếu chưa lãnh, mau chạy đi kho hàng, bằng không Tết chỉ có thể tự đi ra ngoài tìm quán ăn.”
Quán ăn bên ngoài còn không chắc có mở cửa đâu.
Tết thì ai cũng phải nghỉ ngơi.
Đỗ Tư Khổ nhét dây xách lạp xưởng vào tay Tống Lương, “Tôi đi đây.”
Tống Lương nhìn chằm chằm lạp xưởng một lúc, sau đó xách lên lầu, nhưng rất nhanh, anh ta lại đi xuống, vội vã đi đến kho hàng.
________________________________________
Khu tập thể gia đình Đường Sắt
Nhà họ Đỗ.
Đỗ lão Tam hôm qua nửa đêm mới về, bên phòng bảo vệ xưởng máy kéo của anh ta là luân phiên nghỉ, anh ta bắt đầu nghỉ từ 28 tháng Chạp, sau đó mùng Hai phải quay lại làm.
Anh ta nói với trưởng phòng bảo vệ, mùng Một trong nhà phải thanh hương (cúng bái), nên phải về.
“Sao xưởng máy kéo này mới có mấy ngày nghỉ Tết vậy?” Mẹ Đỗ từ đêm qua đã cằn nhằn đến giờ, “Ít nhất cũng phải bảy ngày chứ, nhà hàng xóm Thẩm Dương, họ nghỉ hơn mười ngày lận.”
Cuối năm, bà thấy nhà Thẩm Dương mang không ít đồ về, hai thùng dầu, hai bao gạo lớn, còn có một ít gia vị, nước tương giấm gì đó.
Phúc lợi của đơn vị con cái nhà mình sao lại không được tốt như vậy.
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đội sản xuất Tiểu Hà, huyện Hồng Quang.
Khu lâm trường.
Mẹ Tô không ổn, cô ấy từ hôm kia bắt đầu, liền ăn không vô, tìm thầy lang xem, nói là không cứu được, ý trong lời nói, chỉ còn mấy ngày nay thôi.
Đỗ Nhị vốn dĩ đã đến ga xe lửa, đang chờ tàu.
Sau đó là kế toán Lương phái người đi ga xe lửa, nói tình hình của mẹ Tô Kiểu Nguyệt cho Đỗ Nhị biết, còn về việc có trở về hay không, thì tùy ý Đỗ Nhị.
Đỗ Nhị biết tình hình xong, không lập tức về đội sản xuất, mà là đi bệnh viện huyện, anh ta lấy t.h.u.ố.c lá ra, kết giao với phòng bảo vệ bệnh viện bên này, sau đó hỏi thăm tình hình bác sĩ ở bệnh viện.
“Cái bác sĩ Nghiêm kia, tháng trước bị người ta tố cáo, nói thành phần không tốt, hiện giờ đang bị điều tra.” Bảo vệ hút thuốc, híp mắt nói, “Nếu cậu tìm ông ấy, phải nhanh lên, qua năm có lẽ người ta sẽ bị hạ phóng rồi đó.”
Đỗ Nhị hơi suy nghĩ: “Có phải là bác sĩ Nghiêm này y thuật quá tốt, bị người ta ghen ghét không.”
Thật sự có khả năng này.
Bảo vệ lén lút nói: “Bệnh viện chúng ta vừa thay viện trưởng mới.”
Đỗ Nhị: “Nơi ở của vị bác sĩ Nghiêm này cậu có biết không?”
Cái đó thì chắc chắn là biết.
Bên bảo vệ đều có đăng ký, rất nhanh, anh ta liền tra ra nơi bác sĩ Nghiêm ở.
Ngay tại ký túc xá bệnh viện thôi.
Đỗ Nhị lại lấy ra hai điếu thuốc, bảo vệ cho anh ta một sợi dây có thể đi vào, Đỗ Nhị thuận lợi đi đến ký túc xá phía sau bệnh viện, tìm được bác sĩ Nghiêm râu ria xồm xoàm.
Bác sĩ Nghiêm nhìn thấy Đỗ Nhị, trong mắt hoảng sợ, “Các cậu lại muốn làm gì?”
Đỗ Nhị nói: “Tôi có người lớn tuổi bị bệnh, muốn mời ông qua xem một chút.” Anh ta nghĩ nghĩ, “Vấn đề thân phận của ông, tôi có thể giúp được.”
“Giúp bằng cách nào?!” Bác sĩ Nghiêm bán tín bán nghi, lại sợ người thanh niên lạ mặt trước mắt này là đến hại ông.
Đỗ Nhị: “Tôi là người của đội sản xuất Tiểu Hà, bên đó có một lâm trường, nếu ông đồng ý, tôi sẽ đưa ông đến lâm trường ở một thời gian, nói với người bên này là ông được hạ phóng đến lâm trường. Chờ bên này lắng xuống một chút, nếu ông muốn trở về, tôi sẽ đưa ông về.”
Anh ta lấy ra giấy bút, “Nếu ông không tin, chúng ta viết một tờ cam kết.”
Cái này có tác dụng sao?
Bác sĩ Nghiêm trầm mặc nhìn Đỗ Nhị.
Đỗ Nhị cười: “Trên tờ cam kết này có tên tôi, nếu tôi làm không được, ông cầm tờ cam kết trong tay, còn sợ gì? Ông nghĩ xem, ông thành phần không tốt, tôi dây dưa quan hệ với ông, có phải cũng sẽ gặp xui xẻo không?”
“Vạn nhất cậu ký tên giả thì sao?” Bác sĩ Nghiêm lúc này như chim sợ cành cong.
“Tôi là Đỗ Võ, người của đội sản xuất Tiểu Hà, lát nữa đến đội sản xuất, ông đi tra ở đội bộ sẽ biết.” Đỗ Nhị nói, “Tôi tìm ông, là muốn mời ông giúp một tay, mẹ của đối tượng tôi bệnh thật sự nặng.” Anh ta miêu tả bệnh tình của mẹ Tô.
Thì ra là có việc cầu cạnh ông.
Lúc này bác sĩ Nghiêm mới yên tâm một chút, “Bệnh này muốn chữa khỏi hoàn toàn thì không thể có, nhưng có thể giúp bà ấy sống lâu thêm một chút.” Cần phải dùng thuốc.
Đỗ Nhị: “Vậy thì tốt quá.”
Anh ta chờ chính là câu này.
“Ông cần t.h.u.ố.c gì?” Anh ta sẽ tìm cách.
________________________________________
Đội sản xuất Tiểu Hà, khu lâm trường.
Tô Kiểu Nguyệt nắm tay mẹ, nước mắt vẫn cứ rơi, “Mẹ ơi.”
Nếu mẹ mất đi, sau này cô sẽ chỉ còn một mình, lẻ loi.
Mẹ Tô hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Lương (phát thanh viên) xách cơm vào, “Tôi nấu cháo, còn mang theo nước đường đỏ, hay là thử đút thêm chút nữa?” Nếu không đút vào được nữa, e rằng qua nổi đêm nay cũng khó khăn.
Tô Kiểu Nguyệt quay đầu nhìn Tiểu Lương, “Đỗ Nhị đi rồi sao?”
Trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng.
Tiểu Lương: “Không biết nữa, ba tôi phái người đi huyện, đến giờ vẫn chưa về.”
Ánh sáng trong mắt Tô Kiểu Nguyệt dần dần ảm đạm.
Ước chừng qua hai giờ, sắc mặt mẹ Tô càng lúc càng tệ, xem chừng có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
“Bác sĩ Nghiêm, chính là ở đây.”
“Điều kiện chỗ ở này cũng quá kém.” Bác sĩ Nghiêm lẩm bẩm.
Là giọng của Đỗ Nhị!
Tô Kiểu Nguyệt đột nhiên đứng lên, kéo cửa ra, bên ngoài đúng là Đỗ Nhị, anh ta đã trở về!
Bác sĩ!
Đỗ Nhị nói: “Đây là bác sĩ Nghiêm của bệnh viện huyện, y thuật đặc biệt tốt, mời ông ấy thử xem.”
Tô Kiểu Nguyệt gật đầu mạnh, vừa dùng tay áo lau mắt, vừa mời họ đi vào.
Có Đỗ Nhị ở đây, thật sự là quá tốt.
________________________________________
Vân Vũ
Giao thừa.
Sáng sớm, bầu trời liền lất phất tuyết.
Lúc Đỗ Tư Khổ thức dậy, kính cửa sổ đều là sương.
Hôm nay phải về nhà họ Đỗ.
Đỗ Tư Khổ xách ba cân rưỡi lạp xưởng, khóa kỹ cửa ký túc xá, đi xuống lầu.
Dì Trương nghe thấy tiếng bước chân, biết có người xuống, “Lại đây ăn mì đi, có thêm trứng gà.” Hôm nay là Tết, các cô gái ký túc xá nữ công hôm qua đã đưa lương thực muốn ăn qua đây, Trần Uyển Phương mang đến thịt khô cá, hai cô gái tỉnh ngoài kia mang đến gạo và dầu, còn một ít rau củ, Đỗ Tư Khổ đưa lạp xưởng, còn có mấy cây xúc xích.
Dì Trương tự mình còn ướp một chút thịt khô, gộp lại, họ ở đây có thể đón một cái Tết tươm tất.
Đỗ Tư Khổ đi đến cửa phòng đun nước: “Dì Trương, cháu về nhà ăn.”
Dì Trương cầm bát múc mì xong, “Ăn hai miếng đi, bên ngoài gió lớn, còn đang rơi tuyết nữa. Hôm nay xe buýt còn không biết có chạy không, cháu ăn chút mì lót dạ.”
Lại đưa cho Đỗ Tư Khổ một đôi đũa.
Đũa dễ làm, gỗ và tre đều có thể làm, bên này là xưởng Sửa chữa, thợ nguội chút việc này vẫn làm được.
Đỗ Tư Khổ treo lạp xưởng lên cột bên cạnh, rồi ăn mì.
Không lâu sau, ba cô gái khác ở ký túc xá cũng được dì Trương gọi xuống, Trần Uyển Phương Đỗ Tư Khổ đã quen biết, hai cô còn lại đều là người tỉnh ngoài, một cô họ Điền, một cô họ Khổng, cả hai đều ở ký túc xá 213.
Họ rất trầm lặng.
“Chào cô.”
“Chào cô.”
“Chúc mừng năm mới.”
Bốn người chào hỏi, lại thăm hỏi một chút, coi như là quen nhau. Có điều, mọi người đều rất hiểu ý, ai ăn phần nấy, cũng không nói chuyện nhiều.
Đỗ Tư Khổ ăn xong, rửa bát đũa, lúc này mới xách lạp xưởng của mình ra cửa.
Cô đi đôi giày da mà anh cả gửi về, không thấm nước.
Cô còn mang theo dù.
________________________________________
Khu tập thể gia đình Đường Sắt
Năm nay nhà họ Đỗ đặc biệt vắng vẻ, những năm trước, có ông nội Đỗ, có các cháu, vô cùng náo nhiệt. Năm nay trong nhà không có nhiều trẻ con, ảnh ông nội Đỗ cũng đã được treo trên tường.
Người lớn tuổi không còn, người đến nhà họ Đỗ qua lại cũng ít đi.
Cổng lớn nhà họ dán câu đối nền trắng chữ đen.
Mẹ Đỗ bận rộn trong bếp, lão Ngũ và lão Tam đều đang giúp đỡ, “Lão Tam, con đi xem một chút, nhị ca con sao còn chưa về?” Không nên chứ, chẳng phải nói sẽ về ăn Tết sao.
Đỗ lão Tam: “Mẹ, lão Tứ cũng chưa về.”
Mẹ Đỗ nói: “Lão Tứ nó sẽ về, không cần bận tâm nó. Con đi ga xe lửa hỏi xem, tàu hỏa từ huyện Hồng Quang đến đây mấy giờ đến ga?” Bà giục Đỗ lão Tam đi ga xe lửa.