Sau khi tan họp.
Xưởng trưởng giao cho Đỗ Tư Khổ một nhiệm vụ, đó là viết hai bản kế hoạch chi tiết về vấn đề tiêu thụ kiểu mới và vấn đề hậu mãi vừa được cô đề xuất; một bản giao cho Xưởng trưởng, một bản giao cho Chủ nhiệm Cố.
Đỗ Tư Khổ nhận nhiệm vụ, nhanh chóng trở về bận rộn.
Bên Phân xưởng Xe mới, Chủ nhiệm Cố đã chuẩn bị cho Đỗ Tư Khổ một gian văn phòng, buổi chiều cô liền ở đó viết kế hoạch. Cần hai bản, lại còn phải tỉ mỉ, không được có chữ sai.
Đợi đến lúc tan tầm, cô cũng mới chỉ sửa xong bản nháp.
Ngày mai kiểm tra lại một lần, nếu không có sai sót, liền có thể chép thành hai bản và nộp lên.
Đỗ Tư Khổ xoay xoay cổ tay đang đau nhức, chữ viết nhiều, tay liền có chút tê mỏi. Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến tháng Mười Một, hôm nay trời tối nhanh.
Giờ này chắc sắp tan tầm rồi.
Đang nghĩ ngợi, loa lớn báo tan tầm trong xưởng liền vang lên.
Đỗ Tư Khổ cất bản nháp vào ngăn kéo, khóa kỹ, chuẩn bị tan tầm.
Chủ nhiệm Cố đẩy cửa đi vào, “Tiểu Đỗ, bên phía Bắc có mấy xưởng vận chuyển muốn hợp tác với xưởng ta, bên đó trời lạnh nhanh, hiện tại có nơi đã bắt đầu tuyết rơi, họ muốn nhập một lô hàng xích chống trượt.”
Đỗ Tư Khổ nhìn Chủ nhiệm Cố: “Tôi nhớ rõ xích chống trượt trước đây là do Phân xưởng Một làm.” Cô hiện tại đã điều về Phân xưởng Xe mới, bên này là phụ trách xe đạp kiểu mới.
Lẽ ra không cần phải chịu trách nhiệm chuyện xích chống trượt nữa.
Chủ nhiệm Cố nói: “Đúng là Phân xưởng Một phụ trách, bất quá lần này xưởng vận chuyển phương Bắc muốn số lượng quá lớn, kho hàng của chúng ta không đủ vật liệu thép. Cho nên lần này chúng ta muốn hợp tác với bên Xưởng Thép. Đến lúc đó phải vất vả cô đi một chuyến, hướng dẫn mọi người.”
“Khi nào đi?”
“Chờ cô làm xong việc trên tay đã.”
“Vâng.”
Chủ nhiệm Cố cũng bận, ông ấy nói xong rất nhanh liền đi rồi.
Xưởng sửa chữa và Xưởng Thép hợp tác rồi sao?
Đi một chuyến?
Là phải đi Xưởng Thép sao?
Đỗ Tư Khổ khóa cửa văn phòng, tan tầm.
Cô đi nhà ăn.
Vừa đi vào liền nhìn thấy Dư Phượng Mẫn, Dư Phượng Mẫn đến trước, đã lấy cơm xong, đang cùng Nguyễn Tư Vũ ngồi ăn cơm ở đây.
Sau khi vết thương trên mặt Nguyễn Tư Vũ lành, quan hệ với Dư Phượng Mẫn tiến bộ vượt bậc, Dư Phượng Mẫn dạo này cũng thường xuyên đi nhà họ Nguyễn ăn cơm, đều là Mẹ Nguyễn nài nỉ mời Dư Phượng Mẫn mới được.
Dù sao, đây cũng không phải chuyện xấu.
Vì Dư Phượng Mẫn cùng Nguyễn Tư Vũ xích lại gần, Phó xưởng trưởng Nguyễn và Chủ nhiệm Dư của Ủy ban Cách mạng cũng liên hệ với nhau nhiều hơn.
Đỗ Tư Khổ lấy cơm xong, liền nghe thấy Dư Phượng Mẫn vẫy tay: “Tư Khổ, bên này.”
Đỗ Tư Khổ bưng cơm đi qua.
Nguyễn Tư Vũ cười với cô: “Cô đi công tác đã về rồi.” Coi như lời chào hỏi.
Đỗ Tư Khổ gật đầu, “Đúng vậy.”
Cô ngồi xuống.
Dư Phượng Mẫn nhìn cô: “Bây giờ trời lạnh, trong xưởng hẳn là sẽ không lại bắt cô tất bật ngược xuôi nữa chứ.”
Cái này thật sự không chắc.
Đỗ Tư Khổ: “Không xác định, có thể còn có một nhiệm vụ đi nơi khác, hiện tại vẫn chưa chốt.” Cô nói chính là đi Xưởng Thép, vừa rồi lúc tan tầm Chủ nhiệm Cố có đề cập, nhưng không nói cụ thể là cô đi Xưởng Thép, hay là đồng chí bên Xưởng Thép lại đây. Bất quá, nghe ý tứ kia, giống như là cần cô đi một chuyến đến Xưởng Thép.
Dư Phượng Mẫn nghe xong lắc đầu liên tục, trong đầu nảy ra một ý: Trong xưởng làm là làm, chính là lấy cớ không đi chứ.
Một cô gái, đi công tác khắp nơi, cũng không tốt.
Chỉ là Nguyễn Tư Vũ đang ở đây, ba cô ấy lại là Phó xưởng trưởng, Dư Phượng Mẫn không tiện nói ra lời này.
Nguyễn Tư Vũ chỉ nghe.
Trong đầu cô ấy lại nhớ đến chuyện trước đây, đồng chí Đỗ Tư Khổ này đi lại rất gần với bạn trai Tống Lương của cô, tuy rằng nói hai người chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng dù sao cũng là một nam một nữ.
Đi công tác thì quả thật… Rất làm người ta yên tâm.
“Tư Vũ, tôi nghe mẹ cô nói, cô chuẩn bị muốn kết hôn?” Dư Phượng Mẫn bỗng nhiên kéo đề tài sang người Nguyễn Tư Vũ.
Đỗ Tư Khổ ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tư Vũ.
Chẳng lẽ là cốt truyện xưa tới rồi? Lúc trước nữ chính câu chuyện cũng ở xưởng sửa chữa.
Đỗ Tư Khổ bỗng nhiên tò mò tiếp theo sẽ là hướng đi nào.
Nguyễn Tư Vũ hơi cúi đầu cười, “Vẫn chưa nhanh như vậy, chỉ là nghĩ cùng anh ấy thương lượng một chút. Trước đây cô không phải nói, qua lại lâu quá cũng không tốt sao, tôi nghe cô.”
À?
Dư Phượng Mẫn vội vàng nói: “Không phải, tôi không có ý đó. Nói đi nói lại, các cô nói chuyện cũng chưa tới nửa năm đi, này lập tức liền kết hôn, có phải quá nhanh không?”
Nguyễn Tư Vũ: “Chủ yếu vẫn là xem ý tứ của người nhà.”
Bề ngoài cô ấy là nghe lời người nhà, như vậy người ngoài hỏi tới, cô ấy nói ra cũng dễ nghe hơn một chút.
Tống Lương.
Nghe ba cô ấy nói, Tống Lương lần này từ xưởng máy kéo trở về, e rằng đãi ngộ lại phải thăng lên một bậc.
Hơn nữa, còn có một khả năng.
Tống Lương rất có khả năng bị giữ lại ở xưởng máy kéo, quan hệ và hộ khẩu sẽ chuyển qua bên đó.
Mặc kệ là loại nào, đều là chuyện tốt.
Dư Phượng Mẫn lầm bầm nói: “Cô không phải nói, anh ấy đi xưởng máy kéo sau, cũng chỉ gặp cô hai lần sao?” Cái này cũng không quá để tâm.
Cô ở dãy nhà ngang đụng phải Tống Lương một lần, nói là bên xưởng sửa chữa có việc, mới trở về.
Nguyễn Tư Vũ giúp Tống Lương biện minh: “Anh ấy có gọi điện thoại cho tôi và người nhà.”
Còn quan tâm vết thương trên mặt cô ấy.
Cô ấy nhảy nhót nói cho Dư Phượng Mẫn: “Anh ấy nghe nói vết thương trên mặt tôi sắp khỏi, vui vẻ lắm.”
Dư Phượng Mẫn nhớ lại, Tống Lương quả thật có hỏi cô về tình hình vết sẹo trên mặt Nguyễn Tư Vũ hồi phục, “Cũng phải, đồng chí Tống Lương này tính cách vốn dĩ có chút lãnh đạm, không thích kết giao bạn bè, anh ấy có thể quan tâm cô, cũng là rất để tâm rồi.”
Cô ấy nói xong bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Tư Khổ, “Cô ở xưởng máy kéo gặp qua Tống Lương không?”
Đỗ Tư Khổ: “Không có, điều chuyển tạm thời không phải một bộ phận.”
Nguyễn Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra.
________________________________________
Ăn xong cơm chiều.
Đỗ Tư Khổ trở về dãy nhà ngang, Dư Phượng Mẫn cùng Nguyễn Tư Vũ hình như có việc, lát nữa Chu An sẽ qua đón các cô ấy. Dư Phượng Mẫn có hỏi Đỗ Tư Khổ có muốn đi cùng không, Đỗ Tư Khổ uyển chuyển từ chối.
Cô mệt, muốn về nhà ngang nghỉ ngơi cho tốt.
“Vậy vừa lúc, cô giúp tôi mang hộp cơm về một chút.”
“Được.”
Đỗ Tư Khổ trở về dãy nhà ngang, đi trước lầu hai, cô lấy ra chìa khóa Dư Phượng Mẫn đưa mở cửa, sau đó đặt hộp cơm lên cái bàn ở chỗ cửa ra vào.
Đặt đồ xong cô liền đi ra.
Vừa khóa cửa xong, liền thấy cửa nhà Tống Lương bên cạnh mở.
Chỉ thấy một nữ đồng chí trẻ tuổi từ bên trong đi ra, cô ấy cúi đầu, còn dùng tay lau khóe mắt.
Đỗ Tư Khổ lập tức nhận ra.
Đây chẳng phải là vị nữ chính đó sao?
Vị đồng chí Mạnh của Nhà máy Hóa chất.
Tống Lương đứng ở cửa, nói với Mạnh Mạn: “Sau này cô không cần đến tìm tôi nữa.” Giọng điệu anh ta bình thường, nghe không ra bất luận cảm xúc gì.
Anh ta nói xong mới nhìn thấy Đỗ Tư Khổ phía sau Mạnh Mạn.
Sắc mặt khẽ biến.
“Cô sao lại ở đây?”
Đỗ Tư Khổ có chút xấu hổ, bất quá rất nhanh, cô liền điều chỉnh lại.
Là cô ra khỏi cửa trước.
“Tôi đưa hộp cơm Dư Phượng Mẫn về thôi.” Còn về chuyện của hai người trước mắt này, cô một câu cũng không hỏi.
“Các người bận, tôi đi về trước.” Đỗ Tư Khổ nói.
Nhà cô ở ngay trên lầu.
Vị đồng chí Mạnh kia bỗng nhiên nắm lấy tay Đỗ Tư Khổ, “Đồng chí, tôi,” đồng chí Mạnh có chút lời không ra lời, “Chuyện hôm nay cầu xin cô đừng nói ra ngoài, được không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị đồng chí Mạnh này sinh ra xinh đẹp, chỉ là giữa lông mày có một vẻ buồn bã không tan được.
Đỗ Tư Khổ thở dài.
Vân Vũ
Cô sẽ không nói, nhưng cô không nói cũng không có nghĩa chuyện này người khác không biết a.
Dãy nhà ngang này lại không chỉ có hai hộ ở.
Tục ngữ nói trước phải nói ở phía trước.
Đỗ Tư Khổ nói: “Vị đồng chí này, cô đi một đường đến đây, trên đường có đụng phải người không? Tôi có thể đồng ý không nói ra ngoài, nhưng chuyện này chưa chắc có thể giữ bí mật. Nếu là tiết lộ ra ngoài, đến lúc đó cô đừng đổ lên đầu tôi.”
Sắc mặt Mạnh Mạn biến đổi, chỉ thấy cô ấy thăm dò nhìn xuống dưới.
Phía dưới có người.
Lại còn là Mạnh Mạn nhận ra.
Lưu Thụy Dương, chồng cô ấy, anh ta đến từ lúc nào?
“Mạnh Mạn!”
Không xong!
Sắc mặt Mạnh Mạn đại biến, làm sao bây giờ?
Lưu Thụy Dương sao lại ở dưới, sao lại trùng hợp như vậy, chẳng lẽ là đi theo cô ấy đến?
Đầu óc Mạnh Mạn một mảnh hỗn độn.
Tống Lương cũng nghe thấy giọng Lưu Thụy Dương, chỉ thấy anh ta đi đến bên người Đỗ Tư Khổ, nói nhanh, “Vị này là đồng chí Mạnh Mạn, là Nhà máy Hóa chất, vị ở phía dưới kia là chồng cô ấy. Đồng chí Đỗ, lát nữa nếu chồng cô ấy hỏi tới, phiền cô giúp một tay, nói Mạnh Mạn là đến tìm cô, được không?”
Đỗ Tư Khổ không quá muốn cuốn vào chuyện phiền phức như vậy.
Tống Lương: “Coi như tôi nợ cô một ân tình.”
Đỗ Tư Khổ nhìn trên người Tống Lương treo những chữ ‘bị đ.á.n.h nhập viện’ cùng với ‘sự việc đã bại lộ’ hơi nhấp nháy, kỳ thật cô hơi muốn xem kịch vui.
Nhưng mà, Tống Lương đều đã nói như vậy.
“Được rồi.” Đỗ Tư Khổ miễn cưỡng đồng ý, cô nhìn Tống Lương không đi, “Anh không vào nhà trốn đi?”
“Không cần.” Tống Lương lại khôi phục dáng vẻ ngày thường.
Lúc này, Lưu Thụy Dương đã đi lên.
Động tĩnh rất lớn.
Đỗ Tư Khổ nhìn qua, vị đồng chí Lưu Thụy Dương này lớn lên rất cao, uy hùng, ngũ quan đoan chính, cắt kiểu đầu đinh, dáng vẻ nhìn không tệ. Nhưng nếu so sánh với Tống Lương, thì vẫn có phần không bằng.
Bất quá, nếu là so dáng người so sức lực, Tống Lương hẳn không phải đối thủ của Lưu Thụy Dương.
Trên mặt Lưu Thụy Dương mang theo tức giận, bộ dạng bắt gian đang tới.
Nhưng chờ anh ta nhìn thấy Đỗ Tư Khổ kẹp giữa Tống Lương và Mạnh Mạn, rõ ràng sửng sốt một chút, sao lại có một người nữa?
Lại còn là phụ nữ?
Lửa giận trên mặt Lưu Thụy Dương chuyển thành nghi hoặc.
Mạnh Mạn vội giới thiệu, “Vị này là đồng chí Đỗ, đồng chí Đỗ, đây là chồng tôi, Lưu Thụy Dương, chúng tôi là Nhà máy Hóa chất, lần này đến là…”
Cùng xưởng sửa chữa đặt chế máy móc thiết bị, bởi vì tương đối phức tạp, yêu cầu chống ăn mòn chịu axit, tiến độ tương đối chậm.
Lưu Thụy Dương ngắt lời Mạnh Mạn, “Thôi, đừng nói gì cũng nói ra ngoài.” Đồ vật Nhà máy Hóa chất cần là ai cũng có thể biết sao.
Nữ đồng chí (Đỗ Tư Khổ) trước mắt này nhìn tuổi không lớn, hẳn là chỉ là một công nhân bình thường. Bất quá, lớn lên thì không tệ, đặc biệt là cái vẻ tự tin trên mặt kia, nhìn khiến người ta tin phục.
Rất có nhiệt huyết.
Lưu Thụy Dương nhìn nhìn Đỗ Tư Khổ, nhìn nhìn lại Tống Lương, bỗng nhiên buột miệng một câu: “Các người đang hẹn hò?”
Sắc mặt Mạnh Mạn trắng bệch, cô ấy nhìn về phía Tống Lương.
Tống Lương nhíu mày.
Nói đến hẹn hò, anh ta nghĩ đến Phó xưởng trưởng Nguyễn, trước đây hai người đã nói rõ, chờ vết sẹo trên mặt Nguyễn Tư Vũ lành, không bị người ngoài chỉ trỏ nữa. Thì sẽ chấm dứt cái quan hệ ‘yêu đương giả dối’ này.
Anh ta có hỏi thăm qua, Nguyễn Tư Vũ đã trở về thư viện đi làm, vết sẹo trên mặt đã hồi phục.
Lần này anh ta trở về, trong đó việc muốn giải quyết nhất chính là chuyện này.
Đỗ Tư Khổ dứt khoát phủ nhận: “Không có, anh ấy có đối tượng rồi.”
Có đối tượng?
Lưu Thụy Dương nhìn nhìn Tống Lương, cười, “Đồng chí Tống, anh có đối tượng sớm nói chứ, hại tôi suýt nữa hiểu lầm.” Lúc trước trong xưởng có người đồn vợ anh ta trong lòng có người khác, anh ta biết sau, trong cơn giận dữ, lại vì uống rượu xong, không khống chế được cảm xúc.
Ở nhà náo loạn một trận.
Vợ anh ta… cũng bị thương một chút.
Cái này không thể trách anh ta hoàn toàn.
Người đàn ông nào bị cắm sừng cũng chịu không nổi.
Hiện tại anh ta biết rõ ràng, không phải vị đồng chí Tống Lương trước mắt này. Nếu không phải đồng chí Tống, vậy chỉ còn một người. Lần trước đội ngũ xưởng sửa chữa đi Nhà máy Hóa chất, người nào đẹp trai vậy có hai người, một người họ Tống, còn có một người họ Nguyễn…
Vị kia là, con trai Phó xưởng trưởng xưởng sửa chữa.
Nói ra, vị họ Nguyễn kia cũng rất đáng nghi.
Lưu Thụy Dương yên lòng, nhưng Mạnh Mạn lại lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch, như thể không đứng vững được.
Tống Lương, sao lại có đối tượng?
Không có khả năng.
Anh ấy rõ ràng nói qua, anh ấy hiện tại lấy sự nghiệp làm trọng.
Mạnh Mạn xác nhận như nhìn về phía Tống Lương, sắc mặt Tống Lương bình tĩnh, dường như cũng không chuẩn bị trả lời. Cô ấy lại nhìn về phía Đỗ Tư Khổ, muốn hỏi cẩn thận là chuyện gì xảy ra.
Lúc này, liền nghe Đỗ Tư Khổ nói: “Tôi còn có việc, các người cứ trò chuyện.”
“Đồng chí Đỗ, tôi muốn tâm sự với cô.” Đồng chí Mạnh Mạn nắm lấy tay Đỗ Tư Khổ.
Đỗ Tư Khổ rút tay ra, “Ngại quá, tôi có việc, không rảnh.”
Cô và Mạnh Mạn không thân, không có hứng thú cuốn vào trong mớ bòng bong tình cảm của mấy người này, vừa rồi nếu không phải Tống Lương nhờ vả, cô đã không giúp.
“Đồng chí Đỗ, tôi…” Mạnh Mạn thật sự rất muốn biết đối tượng của Tống Lương là ai!
Đáng tiếc, lúc này Đỗ Tư Khổ đã đi rồi.
Chồng Lưu Thụy Dương ở ngay bên cạnh Mạnh Mạn, cô ấy cũng không tiện tiến lên truy đuổi.
Lưu Thụy Dương chủ động nói chuyện với Tống Lương: “Đồng chí Tống, anh có thể trở về thật sự là quá tốt, Tổng công Đinh nói, nếu có anh trợ giúp, tiến độ bên này sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé!”
Nếu ‘gian phu’ không phải Tống Lương, thái độ Lưu Thụy Dương cũng xoay chuyển 180°.
Ngữ khí đều trở nên nhiệt tình.
“Ngại quá, tôi có hẹn rồi.” Tống Lương nói, “Tôi lát nữa phải ra ngoài một chuyến, lần sau đi.”
“Vậy nhất ngôn cửu đỉnh (đã định).”
Lưu Thụy Dương lúc này phát hiện sắc mặt Mạnh Mạn không đúng, “Mạn Mạn, em làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?” Anh ta vội vàng dẫn cô ấy đi Phòng Y tế của xưởng.
Bọn họ đi rồi.
Tống Lương trở về phòng, anh ta thay áo khoác, đi ra khóa cửa.
Sau đó, đi về phía nhà Phó xưởng trưởng Nguyễn.
________________________________________
Nhà Phó xưởng trưởng Nguyễn.
“Tống Lương, chuyện này không thể gấp như vậy, Tư Vũ nhà tôi mới vừa tốt lên một chút. Nếu như cậu đột nhiên đề nghị chia tay, con bé khẳng định chịu không nổi cú sốc này.” Mẹ Nguyễn không đồng ý.
Tống Lương đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy, “Bác gái, chuyện này vốn dĩ không phải ý của cháu.”
Anh ta nhìn về phía Phó xưởng trưởng Nguyễn, “Phó xưởng trưởng, lời cháu nên nói đã nói, tiếp theo cháu sẽ nói rõ ràng sự thật với cô ấy.”
Lúc trước là người nhà họ Nguyễn nói Nguyễn Tư Vũ không muốn sống nữa, muốn tìm đến cái chết, anh ta mới đồng ý giải quyết việc nước sôi lửa bỏng.
Hiện tại người đã tốt, chuyện này tự nhiên nên giải quyết rồi.
________________________________________
Ngoài phòng.
Sắc mặt Nguyễn Tư Vũ tái nhợt, cuộn len trong tay rơi xuống đất.
Cô ấy nghe thấy tất cả.