Ông Đỗ nheo mắt quan sát.
Trước cổng sân. Đỗ Đắc Mẫn hạ giọng nói với Đại Trình: “Xưởng sửa chữa của cậu Tư vẫn luôn tuyển người, gần đây chiêu không ít nữ công, nghe nói phúc lợi đãi ngộ đều tốt lắm.”
Đại Trình liếc nhìn vào trong sân, thấy ông Đỗ đang nhìn họ, giọng anh ta nhỏ hơn, “Không phải cô nói cậu Tư nhà cô từ trước đến nay không nghe lời sao?” Ý là không trông cậy được.
“Thì có cách nào đâu, chỉ đành thử xem.” Đỗ Đắc Mẫn vẫn hạ giọng, “Tình cảnh nhà mình bây giờ thế này, không nghĩ cách nữa thì ngay cả con cũng không nuôi nổi.”
Cô bị oan ức ở nhà họ Trình là thật, cuộc sống gian nan cũng là thật, chẳng qua chuyện tình cảm, hai vợ chồng cãi nhau là bình thường. Đôi khi cô thật sự hối hận vì đã kết hôn, nhưng, bây giờ mọi chuyện đã như vậy, cô có thể làm gì đây?
Chỉ có thể tiếp tục sống.
Cô con gái lớn… Về phần Văn Tú, năm nay Đỗ Đắc Mẫn đã viết không ít thư cho con, có lời hay, lời khó nghe, than khổ, cái gì cũng viết trong thư. Nhưng Văn Tú bên kia chỉ hồi đáp hai phong thư, một là nói thành phần không tốt, bên đó bắt cô cải tạo, không cho phép nghỉ phép. Lại còn nói cuộc sống nông trường khó khăn, giấy bút không dễ mua, phí đi đường cũng khó gom…
Đỗ Đắc Mẫn vừa thấy đã hiểu ngay, bên đó thiếu tiền, đây là đang khóc than với cô.
Nhưng cô cũng không có tiền.
Không về thì thôi, sau này, Đỗ Đắc Mẫn cũng không còn trông mong gì vào con gái nữa.
Trong sân. Ông Đỗ thấy Đỗ Đắc Mẫn và Đại Trình đứng nói chuyện đã nửa ngày, giọng lầm rầm, nghe không rõ đang nói gì, chân cẳng ông không tốt, lúc này không đi tới được.
Hai vợ chồng lẩm nhẩm một hồi, sau đó, Đại Trình đi rồi, Đỗ Đắc Mẫn lại quay vào.
Lòng ông Đỗ nặng trĩu.
Cô em gái này là đang ỷ lại ở nhà không chịu đi rồi.
Đỗ Đắc Mẫn đi tới, “Anh Hai…”
Ông Đỗ thẳng thừng cắt ngang lời cô: “Chị dâu cô nói, nếu cô không đi, ngày mai sẽ quăng hết đồ đạc của cô ra ngoài.” Ban đầu ông không đồng ý.
Vân Vũ
Đỗ Đắc Mẫn nhìn ông Đỗ, trong lòng đầy rẫy lời muốn nói, cô muốn mắng người, muốn nói anh hai chị dâu m.á.u lạnh vô tình, muốn nói họ vô lương tâm. Nhưng rốt cuộc không dám nói ra.
Không nói, còn có thể mặt dày ở lại đây một thời gian. Nếu nói ra, xé rách mặt, e rằng phải đi ngay lập tức.
Đỗ Đắc Mẫn không muốn đi.
Ở nhà họ Đỗ, dù chị dâu có mặt khó coi đến mấy, cũng không cắt bớt cơm ba bữa một ngày của cô, con trẻ khóc nháo, còn mềm lòng dỗ dành một chút. Nếu thật sự trở về nhà họ Trình, mọi việc đều phải tự tay Đỗ Đắc Mẫn làm lấy chưa kể, còn phải trông nom thêm hai đứa nhỏ nữa.
“Anh Hai, nghe nói xưởng sửa chữa của cậu Tư đang tuyển người.”
Buổi tối. Ông Đỗ kể với bà Đỗ chuyện Đỗ Đắc Mẫn muốn vào xưởng sửa chữa, ông nói thế này, “Không tìm cho nó (Đỗ Đắc Mẫn) một chỗ mà đi, nó không chịu đi đâu.”
Ở lại lâu rồi.
Bà Đỗ đen sầm mặt: “Tìm được thì có ích gì, xưởng kem nhẹ nhàng như thế, nó chẳng phải cũng làm không nổi sao. Thật sự đem nó làm vào xưởng sửa chữa, nó có thể làm tốt không? Chẳng phải lại làm khổ cậu Tư sao.” Lại nói, “Cậu Tư bây giờ khá hơn trước nhiều rồi, về còn biết mang đồ đạc, lần này còn cho tôi hai mươi đồng. Ông đem em gái ông nhét vào, nếu cậu Tư lạnh lòng, sau này một xu cũng không đem về nhà, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!”
Bà Đỗ không cho ông Đỗ quản chuyện này.
Còn thề ác: “Chúng ta là vợ chồng, ông nghe theo em gái ông, sau này ông đi mà sống với nó. Tôi sẽ mang con trai đi ở ngoài!”
Ông Đỗ không dám nói nữa.
Chân ông không tốt, nếu bà Đỗ cùng cậu Ba đi rồi, trông cậy Đỗ Đắc Mẫn chăm sóc ông, nằm mơ giữa ban ngày à.
________________________________________
Hai ngày sau. Xe lửa đến ga. Đỗ Tư Khổ xách hành lý xuống, lúc này đúng là buổi chiều, vẫn còn xe buýt. Ga Thủ Đô hỗn tạp, đủ loại người, Đỗ Tư Khổ xa lạ, thà kéo người hỏi trạm xe công cộng này đi thế nào, còn không bằng đi hỏi đồng chí cảnh sát nhân dân trong ga.
“Đồng chí, đi Đại học Thủ Đô đi thế nào?”
“Đi tuyến xe 204.”
Đỗ Tư Khổ hỏi đường đến trạm xe công cộng, còn lấy ra bút giấy, vẽ lại sơ đồ theo hướng đồng chí cảnh sát nhân dân chỉ.
Ban đầu có mấy người theo dõi Đỗ Tư Khổ từ ga tàu hỏa, một là cô đồng chí này lớn lên xinh, hai là đồ đạc nhiều. Dù là trộm đồ, hay mục đích khác, cô gái này đều có giá trị.
Nhưng người vừa theo dõi, cô gái này đã đi thẳng vào phòng trực ban cảnh sát nhân dân.
Phòng cảnh sát nhân dân. Đỗ Tư Khổ hỏi xong, biết nên đi đường nào, cười nói: “Cảm ơn đồng chí, nhà tôi cũng làm ở đơn vị đường sắt, thảo nào tôi nhìn đồng chí thấy thân thiết.”
Đồng chí cảnh sát nhân dân nghe lời này liền vui vẻ, hỏi han một hồi, biết ông, cha, và anh trai Đỗ Tư Khổ đều là nhân viên đường sắt.
Đây là đồng nghiệp rồi.
Hai người nói chuyện hợp ý, đồng chí cảnh sát nhân dân tiễn Đỗ Tư Khổ ra cửa, “Trong ga tàu hỏa này mấy đứa móc túi nhiều lắm, cô ra ngoài chú ý một chút. Nếu có người theo dõi, nhất định phải kêu to lên.”
Đỗ Tư Khổ gật đầu.
Lần này cô tự mình đi xa, dọc đường đi đều rất cẩn thận, có thể rút ngắn cây gậy tự chế mang theo, để trong túi, chai nước ớt cay phòng lang một cái trong túi áo, hai cái trong ba lô.
Cách đó không xa. Mấy tên móc túi tập thể thấy Đỗ Tư Khổ cười nói với cảnh sát nhân dân đi ra, liền từ từ tản đi.
Cô gái này quen biết người mặc quân phục, không tiện ra tay.
Hay là đổi mục tiêu khác đi.
________________________________________
Tây Bắc, Nông trường. Buổi chiều hơn 3 giờ, trời nóng thật sự. Văn Tú đội nắng chang chang ngoài đồng cùng cha nhặt hạt thóc, lương thực bên nông trường này quý, hạt thóc càng không thể để lãng phí một chút nào, cắt xong còn sót lại trong đất, phải nhặt từng hạt một.
Chờ cô trở lại nhà tranh, mặt đã bị phơi đỏ bừng.
Ông Quách (Quách Khánh Cách) đi ra ngoài gánh nước.
Nông trường gần núi, bên này có suối nước, chỉ là đường xa, đi đi về về phải tốn không ít thời gian. Chỗ nông hộ dưới chân núi có giếng, cũng có thể qua bên đó múc nước.
Ông Quách và Văn Tú thành phần không tốt, đi qua bên nông hộ luôn bị chỉ trỏ, họ ít khi đi.
Ông Quách gánh nước trở về, quay lại vài bận, rốt cuộc rót đầy lu nước.
Lúc này mới lau mồ hôi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ông đưa cho Văn Tú một lá thư, “Vừa rồi đụng phải Đại Căn, nói là thư nhà mình.”
Trời tối, cũng không biết là ai gửi tới.
Văn Tú nghe có thư, trong lòng liền chợt nhói.
Thư mẹ cô gửi tới là thúc giục cô nghĩ cách về thành, về giúp đỡ. Cô bên này không cách nào đi, sau này thư từ liền thay đổi, nói cô cùng cha ở bên nhau, trong lòng không có Đỗ Đắc Mẫn là mẹ này, nói cô không hiểu chuyện…
Tóm lại, đều không phải lời hay.
Văn Tú châm đèn dầu, cầm thư xem.
“Cha, là Tam biểu ca gửi tới.” Văn Tú vừa thấy không phải thư Đỗ Đắc Mẫn, lập tức liền bóc thư, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Vừa bóc thư, liền thấy bên trong kèm theo năm đồng tiền và mười cân phiếu gạo.
Hai cha con nhìn nhau.
Cái này,
Sao lại gửi cả tiền và phiếu gạo đến?
Cuộc sống bên nông trường này gian nan, hiện tại mùa hè muỗi nhiều, Văn Tú vừa đến tối đã bị c.ắ.n không ít mụt u, đến tiền dầu khuynh diệp cũng không có. Số tiền này, cô chỉ có thể mặt dày nhận lấy.
“Trong thư nói gì?” Ông Quách hỏi.
Văn Tú ngẩng đầu, cười: “Tam biểu ca nói con không cần về, bảo con ở lại đây với cha cho tốt, cuộc sống tuy khổ một chút, nhưng là còn hơn bên mẹ con.”
Nếu phải về, Văn Tú phải giúp Đỗ Đắc Mẫn trông trẻ, phải chăm sóc hai đứa nhỏ của cha dượng, chờ hai ba năm, đến tuổi kết hôn, e rằng…
Ông Quách chỉ im lặng nghe.
Cuộc sống bên này kham khổ, làm Văn Tú chịu thiệt thòi.
Lại nghe Văn Tú nói: “Tam biểu ca nói, Tứ biểu tỷ gửi t.h.u.ố.c dán lại đây, e rằng đang trên đường.” Giọng cô đầy kinh ngạc vui mừng.
Ông Quách xoa xoa cổ tay.
Làm nông dễ bị đau lưng đau eo, đau tay đau chân, đúng là cần mấy thứ này.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Đỗ này, là những đứa trẻ tốt.
Đều có lương tâm.
________________________________________
Huyện Hồng Quang, tiểu đội Tiểu Hà. Bà Tô lại không ổn rồi. “Tiểu Võ, anh hứa với tôi, cùng Kiểu Nguyệt lãnh giấy kết hôn trước.” Bà Tô nằm trên giường, hơi thở ra nhiều, hơi thở vào ít, lần này bà thật sự không xong rồi.
Bà nhất định phải nhìn con gái kết hôn trước khi nhắm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bằng không chờ bà vừa qua đời, con gái lại phải giữ đạo hiếu.
Cái này không tốt.
Năm nay thanh niên trí thức xuống nông thôn đặc biệt nhiều, tiểu đội Tiểu Hà bên này cũng được phân tới không ít, mấy đại đội phụ cận này, tổng số nữ thanh niên trí thức gộp lại đều không dưới mười người.
Mỗi người hai mươi tuổi đầu, trẻ tuổi xinh đẹp không ít.
Kiểu Nguyệt nhà bà năm nay đã 25, không thể kéo dài nữa.
“Bác gái, bác yên tâm, chờ quay đầu việc đồng áng bận rộn xong, cháu sẽ cùng Kiểu Nguyệt đi đại đội nói chuyện kết hôn.” Đỗ Nhị nói.
Hiện tại đang mùa gặt, đều đang thu hoạch gấp.
Càng sợ trời mưa, người đại đội ai nấy đều lo lắng hoa màu ngoài đồng, căn bản không có tâm trí quản chuyện khác.
“Tiểu Võ, chuyện này không thể kéo, thân thể tôi tôi biết, tôi chịu không nổi nữa…” Bà Tô cố gắng, nhất định phải Đỗ Võ đồng ý mới được.
Bà vì tương lai của con gái, bám sát từng bước.
Đừng thấy bên này phong tục dân gian thuần phác, đây chỉ là giả tượng. Đỗ Nhị không che chở nhà cô trước kia, những kẻ lông bông trong đại thôn đó, không thiếu nửa đêm qua gõ cửa.
Bà Tô không dám nghĩ nếu bà không còn, Đỗ Nhị và Kiểu Nguyệt không thành, cuộc sống con gái bà sẽ phải chịu đựng như thế nào.
Dưới sự kiên trì của bà Tô. Ngày hôm sau, Đỗ Nhị dẫn Tô Kiểu Nguyệt đi báo cáo việc kết hôn, đại đội bên này không thể làm giấy kết hôn, chỉ có thể viết thư giới thiệu hóa đơn hôn nhân.
“Văn ca, cậu thật sự muốn kết hôn với cô ấy?” Người làm việc đại đội nhắc nhở khẽ, “Đồng chí Tô này tuy lớn lên xinh, nhưng thành phần gia đình không tốt.”
Sẽ bị liên lụy.
Đỗ Nhị đưa điếu t.h.u.ố.c qua, “Cái hộ khẩu này dù sao cũng do đại đội ta làm, quay đầu cậu giúp tôi một việc, trên mục thành phần gia đình đừng chặn cô ấy, cứ viết là thanh niên trí thức xuống nông thôn.” Nhà Tô Kiểu Nguyệt bị phân tới bên biên giới, chủ yếu là vì có thân thích ở nước ngoài, nên mới bị liên lụy.
“Cái này…” Không dễ làm đâu.
Nhân viên làm việc đại đội khó xử.
Đỗ Nhị nói: “Nếu cấp trên hỏi tới, cậu cứ nói không biết, chỉ cho là bị tôi che mắt.”
Nhân viên làm việc đại đội lúc này mới yên tâm, cấp giấy chứng nhận.
Buổi chiều. Đỗ Nhị liền mượn xe đạp đại đội, dẫn Tô Kiểu Nguyệt đi trong huyện, đến Cục Dân Chính làm thủ tục kết hôn.
Vì tư liệu đầy đủ. Đỗ Nhị biết ăn nói, sau mấy lần, chưa đến giờ tan sở, giấy kết hôn trông như giấy khen này đã cầm được trong tay.
Tô Kiểu Nguyệt nhìn giấy kết hôn này, lúc đi ra khỏi Cục Dân Chính, đầu óc còn hơi ngẩn ngơ.
Cứ thế này là kết hôn?
Cứ thế này là xong?
Không điều tra thành phần gia đình?
Đỗ Nhị gấp giấy kết hôn cất đi, “Có đói không, muốn ăn gì?”
Tô Kiểu Nguyệt nhìn anh, “Anh còn chưa nói với người nhà một tiếng, đã lãnh chứng, như vậy có được không?” Cha mẹ chồng biết sẽ không vui chứ.
Nói ra, cô còn chưa gặp cha mẹ Đỗ Nhị đâu.
Ánh mắt Đỗ Nhị dịu dàng: “Cái này không phải tình huống đặc biệt sao, không sao đâu.”
Tô Kiểu Nguyệt nghe lời anh.
Lãnh chứng rồi, chính là vợ chồng hợp pháp.
Đỗ Nhị nắm tay Tô Kiểu Nguyệt, đi đến tiệm ăn quốc doanh hay lui tới, gọi ba món ăn, món ngon, còn gọi hai chai nước có ga.
“Nào, chúc mừng chúng ta kết hôn.”
Tô Kiểu Nguyệt cầm nước có ga, chạm vào anh một chút, cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười.
Khi trời gần tối, hai người quay về tiểu đội Tiểu Hà, hiện tại mùa gặt, trời vừa tối thì không nóng lắm, người bận rộn trên đồng không ít, bên đại đội cũng có người trực ban.
Đỗ Nhị quay lại trả xe đạp, tiện thể nói luôn chuyện anh và Tô Kiểu Nguyệt đã lãnh giấy kết hôn.
“Khi nào mời chúng tôi uống rượu mừng đây?”
“Chờ mùa gặt xong, đến lúc đó tôi sẽ tổ chức tiệc ở đại đội.” Đỗ Nhị cười nói.
Sau khi trả xe đạp, Đỗ Nhị đưa Tô Kiểu Nguyệt về khu lâm trường.
Bà Tô thoi thóp nhìn thấy giấy kết hôn, liền ngồi bật dậy, sắc mặt đều hồng hào hơn nhiều. Buổi tối, còn ăn một bữa mì sợi Tô Kiểu Nguyệt nấu.
Cứ tưởng Tô Kiểu Nguyệt cho rằng mẹ lần này cũng có thể chịu đựng được, nhưng 9 giờ tối, bà Tô phó thác con gái cho Đỗ Nhị, cười rồi nhắm mắt.
Mọi hậu sự của bà Tô đều do Đỗ Nhị làm.
Hiện tại trời nóng, người không thể để lâu.
Vừa hay hai ngày sau đều là ngày tốt, Đỗ Nhị bỏ tiền mua quan tài do người già trong thôn chuẩn bị sẵn, đặt bà Tô vào trong, sau đó lại thương lượng với đại đội, chôn cất bà Tô ở nghĩa địa bên này.
Nghĩa địa đại đội chôn cất đều là người địa phương, nguyên bản là không cho phép người ngoài hạ táng, cũng không biết Đỗ Nhị dùng cách gì, thế mà thật sự xoay xở được một miếng đất.
Anh mời người đào sẵn.
Ngày thứ ba, Đỗ Nhị chọn giờ lành, mời người đại đội giúp đỡ, nâng quan tài hạ táng.
Trong thành chú trọng phá bỏ Tứ Cựu (tức: 4 cái cũ), ở nông thôn không chú ý những thứ đó.
Diễn tấu kèn trống, làm cũng coi như náo nhiệt.
Sau khi bà Tô qua đời, Đỗ Nhị liền tìm đại đội xin một căn nhà sắp đổ, đăng ký dưới tên mình, vốn dĩ đại đội nói cho anh phê duyệt một miếng đất nền, nhưng xây nhà quá tốn tiền, Đỗ Nhị nhất thời không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Đơn giản liền không cần, chỉ xin một căn nhà cũ sắp đổ, sửa sang lại vẫn có thể ở.
Hiện tại Đỗ Nhị vẫn còn ở điểm thanh niên trí thức, chẳng qua, sau khi kết hôn, anh đón Tô Kiểu Nguyệt về, căn phòng anh ở cùng với anh liền dọn đi rồi.
Hiện tại căn nhà này coi như là ‘tân phòng’ của hai vợ chồng.
Nguyên bản Tô Kiểu Nguyệt không tính toán dọn về nhanh như vậy, nhưng bên lâm trường, cô ở một mình thật sự là sợ hãi.
Hai người đã lãnh chứng, minh bạch rõ ràng, ở cùng nhau cũng không ai nói gì.
________________________________________
Ước chừng qua bảy ngày. Dương Thị, nhà họ Đỗ. Bà Đỗ nhận được thư của Đỗ Nhị, cậu Hai trong thư nói anh kết hôn.
Cái cậu Hai này, sao lại nói kết hôn là kết hôn!
Cùng ai kết hôn!
Cô gái nhà nào!
Bà Đỗ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một hơi không lên, thiếu chút nữa ngất xỉu, “Lão Nhị kết hôn!”
Ông Đỗ cũng kinh ngạc thật sự.
Lão Nhị chưa từng dẫn đối tượng về nhà bao giờ, nói chuyện với ai?
Ông vội hỏi, “Lãnh chứng hay bày tiệc?”
Bà Đỗ bỗng nhiên thốt ra một câu: “Ông nói xem, có phải nó gây ra ‘mạng người’ không?”
Không lẽ là có con rồi.
Ông Đỗ đầu tiên là kinh hãi, sau nghĩ lại, lại cảm thấy với tính tình lão Nhị cũng không phải là không thể.
“Cái thằng hỗn xược này.”
Xưởng sửa chữa. “Đồng chí, xưởng chúng tôi hiện tại chỉ tuyển nam công, công nhân nữđã tuyển đủ rồi.”
“Tuyển người sao còn phân nam nữ, xưởng các anh là chuyện gì, sao còn làm đặc thù?”
“Việc của công nhân nữtrong xưởng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, bên nam công phải khiêng vác vật nặng, phải dỡ hàng, phải đi công tác bên ngoài, cô không thích hợp.”