Giữa trưa.
Viên Tú Hồng chưa kịp ăn cơm, tan tầm liền đến thẳng Cung Tiêu Xã. Trời lạnh ở nông thôn, cô mua một ít vải dệt chắc chắn để làm quần áo gửi về cho ông nội. Tiếc là Cung Tiêu Xã không có bông, nếu không đã mua một ít làm áo bông và giày bông rồi.
Viên Tú Hồng dạo thêm một vòng.
Cô thấy quầy bán len sợi, nhưng chỉ còn lại màu đen.
“Đồng chí, len sợi này còn có màu khác không?”
“Không có, không có!” Người bán len sợi đang đan một chiếc áo màu đỏ tươi, bên cạnh cô ta còn có một cuộn màu xanh lá và một cuộn màu trắng.
Đây là đang chuẩn bị đan thành hoa văn.
Viên Tú Hồng nhìn quanh, thấy các xã viên nhàn rỗi ở Cung Tiêu Xã đều đang đan len sợi.
Mỗi người một màu khác nhau.
Thảo nào quầy hàng hết sạch, không chỉ người ngoài mua, mà mấy xã viên này cũng sớm để dành cho mình rồi.
“Đồng chí, tôi muốn hai cân màu đen này.” Viên Tú Hồng lấy ra phiếu vải, bắt đầu đếm tiền tương ứng.
Người bán len đan áo sốt ruột nói: “Tự lấy đi, đưa tiền và phiếu vải đây.” Cô ta lại cảnh cáo: “Tự mình đặt len lên cân, không được gian lận.”
Trong nhà nhiều người như vậy, có mỗi hai tay thì đan sao cho xuể.
Đã bận rộn thế này mà còn có khách tới gây phiền phức.
Len sợi này không thô không mảnh, hai cân được mười lăm cuộn.
Viên Tú Hồng tự mình cầm túi đựng, người bán hàng cứ thế nhìn chằm chằm, cân không thiếu một li, cô mới có thể rời đi. Viên Tú Hồng mua thêm nến và diêm, sau khi thấy ở đây thực sự không còn gì hữu dụng nữa thì đi. Không mua được bông, nhưng cô có vài chiếc áo bông cũ, có thể tháo ra một chiếc để làm giày bông cho ông nội.
Nhưng bông cũ thì không ấm.
Để đợi hôm nào có nắng, lấy ra phơi vậy.
Viên Tú Hồng về ký túc xá công nhân nữ trước, cất đồ vào trong rồi mới đi căng tin.
Căng tin chỉ còn lại một ít màn thầu.
Viên Tú Hồng không kén ăn, cô chấm đậu phụ nhự mà Đỗ Tư Khổ đưa cho để ăn màn thầu.
Ăn xong quay lại kho hàng, thấy có người đang đợi ở bên ngoài.
Đến lấy đồ à?
Viên Tú Hồng vội vàng đi tới.
“Tôi là, đến lấy quần áo lao động.” Cô gái trẻ đang nói chuyện, cô ấy cúi đầu, đưa một tấm phiếu phê duyệt.
Viên Tú Hồng nhận lấy và thấy đó là phiếu của nhà trẻ.
Bảo mẫu mới tới sao?
Trên phiếu có chữ ký của Trưởng phòng Phùng và bên hành chính tổng hợp.
“Cô đợi một lát.” Viên Tú Hồng cầm phiếu đi vào trong, đến kho hàng quần áo, cô lục lọi một chút, quần áo lao động của nhà trẻ khác với công nhân phân xưởng.
Đồng phục của các bảo mẫu là áo trên màu trắng, quần màu lam nhạt, hoàn toàn bằng cotton, rất tiện để ôm trẻ con.
Một lát sau, Viên Tú Hồng đi ra, trong tay cầm một bộ quần áo bảo mẫu: “Cô ướm thử xem có vừa không, trong kho chỉ còn bộ này.”
Cô nhìn lại tên trên phiếu, Bàng Thanh Yến.
Họ Bàng.
Lại còn làm ở nhà trẻ, chẳng lẽ là kẻ không may mua lại công việc của Bàng Nguyệt Hồng sao?
Viên Tú Hồng không phải người nhiều chuyện, chỉ suy nghĩ một chút rồi thôi, không hỏi thêm.
Cô gái cúi đầu, giũ quần áo ra, một mùi mốc xộc tới.
Cô nghiêm túc ướm lên người mình.
Chắc là vừa.
Viên Tú Hồng dặn dò: “Có thể để lâu trong kho rồi, cô về giặt sạch rồi hãy mặc nhé.”
“Cảm ơn.” Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu vội vã rời đi.
Cứ như sợ giao tiếp với người khác vậy.
Tiệm sửa xe đạp
Ông chủ tiệm phế liệu đưa Đỗ Tư Khổ đến, cửa tiệm không lớn, bên trong chất đầy linh kiện xe đạp, xích, và cả lốp xe. Có cả lốp nguyên vẹn, lẫn lốp đã bị cắt không còn hình dạng.
Lúc này, Lão Hắc của tiệm sửa xe đang giúp một người đàn ông cầm cặp công văn xem xe đạp.
“Cái thắng này lúc ăn lúc không, vừa rồi xuống dốc suýt nữa thì tôi ngã.”
Người đàn ông than vãn: “Chiếc xe đạp mới mua mà dùng không tốt.”
Biết thế lúc trước đã không chọn chiếc này, nhìn thì bóng bẩy, nhưng dùng lại không thuận tay.
Lão Hắc nói: “Không sao, để tôi xem.”
Hắn đeo găng tay dính đầy dầu xe, bắt đầu kiểm tra má phanh, không có vấn đề gì.
Sao lại không phanh được?
Tay phanh cũng không có vấn đề.
Hắn kiểm tra nửa ngày cũng không ra lỗi, trong lòng hơi sốt ruột, sư phụ vừa rồi còn ở đây, giờ lại đi đâu rồi?
Đúng là trùng hợp, lúc bận thì lại không có ở đây.
Trán Lão Hắc bắt đầu đổ mồ hôi.
Sư phụ hắn quản tiệm sửa xe đạp này, mà ông chủ tiệm phế liệu chính là con rể của sư phụ hắn.
Tiểu Lý này không ở tiệm phế liệu, chạy đến đây làm gì?
“Sư phụ, ông xem nửa ngày rồi, thế nào rồi?” Người đàn ông cầm cặp công văn giục.
“Để xem thêm, vấn đề của anh có hơi nghiêm trọng.” Lão Hắc lấp liếm, không dám động vào nữa, hỏi thẳng Tiểu Lý: “Anh vừa đến có thấy sư phụ tôi không?”
“Chúng tôi vừa tới, không thấy.” Ông chủ tiệm phế liệu họ Lý, tên là Lý Thiết Cương, cao lớn vạm vỡ. Vốn dĩ hắn đưa Đỗ Tư Khổ tới để thử tay nghề của cô, không ngờ danh tiếng của tiệm lại suýt bị Lão Hắc làm mất mặt. Hắn hỏi Đỗ Tư Khổ: “Cô sửa được chiếc xe này không?”
Đỗ Tư Khổ: “Để tôi thử xem.”
Vừa rồi người đàn ông cầm cặp công văn nói thắng xe lúc ăn lúc không, là thắng xe à.
Đời trước đi xe đạp, vấn đề này quá đỗi quen thuộc, tự mình điều chỉnh một chút là được, không phải vấn đề gì lớn.
Má phanh không có vấn đề.
Tay lái không có vấn đề, vậy còn dây phanh?
Căng hay lỏng?
Đỗ Tư Khổ thử vặn ốc điều chỉnh ở cuối dây phanh, có vẻ là hơi lỏng, cô nới lỏng ra một chút.
Cô thử lại.
Cảm giác cũng tạm ổn rồi.
“Sửa xong rồi, mời ông thử xem.” Cô nói với người đàn ông cầm cặp công văn.
Sửa xong rồi ư?
Người đàn ông bán tín bán nghi, vừa rồi người lớn tuổi hơn kia loay hoay nửa ngày, còn nói phải xem thêm. Cô gái trẻ này vừa động tay vào đã nói sửa xong?!
Chắc là lừa hắn đi.
“Thắng xe ăn hay không, ông cứ đi thử một vòng chẳng phải sẽ biết sao.” Đỗ Tư Khổ nói.
Cô phát hiện ra.
Xe đạp quả thực dễ sửa hơn máy kéo, xe đạp hỏng hóc thường là do thắng, lốp xe, hoặc là bàn đạp, xích...
Chỉ có vài thứ đó, kiểm tra kỹ là biết hỏng chỗ nào.
Bây giờ Đỗ Tư Khổ đã tự tin hơn.
“Tiểu đồng chí, tốt lắm!” Người đàn ông cầm cặp công văn đạp xe hai vòng rồi quay lại, mặt đầy hưng phấn, sau đó lấy ra 5 hào từ trong túi, đưa cho Đỗ Tư Khổ: “Số này đủ không?”
Một chiếc xe đạp hơn 150 đồng lận.
Vân Vũ
Đỗ Tư Khổ tiện tay đưa cho Lão Hắc: “Có đủ không?”
“Đủ, trả lại hai hào.” Lão Hắc từ trong hộp sắt đựng tiền lấy ra hai hào, trả lại cho người đàn ông.
Trong lòng hắn nhẹ nhõm thở phào, may mà không làm mất mặt sư phụ.
Phải biết, tiệm sửa xe này thuộc danh nghĩa của xưởng xe đạp.
Người đàn ông đạp xe đi một cách hài lòng.
Sửa thắng xe mà chỉ tốn ba hào, quá đáng giá.
Chờ khách hàng đi rồi, Lão Hắc nhìn Đỗ Tư Khổ, hỏi Tiểu Lý, Lý Thiết Cương: “Tiểu Lý, vị này là ai?”
“Tiểu Đỗ của xưởng sửa chữa, nói là biết sửa xe, tôi đưa cô ấy đến xem.” Lý Thiết Cương không nói nhiều, chuyện hợp tác lén lút với Đỗ Tư Khổ hắn không muốn bố vợ biết.
Vốn dĩ hắn muốn thử bản lĩnh của Đỗ Tư Khổ.
Bây giờ không cần thử nữa, Tiểu Đỗ này sửa xe đạp còn giỏi hơn Lão Hắc.
Lão Hắc uổng công học với bố vợ hắn bao nhiêu năm.
Lý Thiết Cương nghĩ thầm trong lòng.
“Tiệm của ông có bán linh kiện xe đạp không?” Đỗ Tư Khổ hỏi: “Có cần phiếu không?”
“Có bán, không cần phiếu, cô muốn mua à?” Lão Hắc dẫn Đỗ Tư Khổ vào trong phòng xem: “Tiệm chúng tôi là tiệm sửa xe thuộc xưởng xe đạp, nếu cô thiếu gì, chúng tôi có thể lấy từ xưởng xe về.”
Sư phụ hắn có một người con trai làm việc trong xưởng xe đạp, có quen biết nên làm việc rất thuận tiện.
Đỗ Tư Khổ: “Tôi xem trước đã.”
Bánh xe, khung, xích, bánh răng, yên xe… những linh kiện xe đạp cần có, ở đây đều có.
Tiếc là, đều là linh kiện của xe Đại Giang 28, nếu mua hết những linh kiện này, Đỗ Tư Khổ có thể tự mình lắp ráp một chiếc xe. Đáng tiếc, gần đây không có nhiều tiền đến thế.
Thứ hai, cô muốn làm một chiếc xe đạp nữ kiểu nhỏ hơn một chút.
Không cần phải đạp quá sức như thế.
Khung và chiều cao của xe Đại Giang 28 phù hợp với nam giới hơn.
“Có vừa ý cái nào không?” Lão Hắc hỏi.
“Có thì có, nhưng để lần sau có lương tôi lại đến,” Đỗ Tư Khổ hỏi Lão Hắc: “Xe trong xưởng đều là Đại Giang 28 sao? Có kiểu khác không?”
“Kiểu dáng chỉ có một loại, màu sắc thì nhiều, đen, đỏ, trắng.” Lão Hắc nói: “Xe đạp thì còn kiểu gì nữa?”
Chẳng phải đều là một loại này sao.
Lý Thiết Cương thấy bố vợ không có ở đó, cũng không nán lại lâu, hắn còn sốt ruột bàn bạc chuyện hợp tác sau này với Đỗ Tư Khổ, nên lại đưa Đỗ Tư Khổ về tiệm phế liệu.
Lý Thiết Cương biết xưởng sửa chữa ở khá xa, nên nói: “Mỗi tháng cô bớt chút thời gian đến đây một ngày, sửa xong một chiếc xe, vấn đề nhỏ thì hai đồng, vấn đề lớn hơn một chút thì tôi đưa cô năm đồng, thế nào?”
Hắn lời lãi mỏng, đưa như vậy đã là nhiều lắm rồi.
Mỗi tháng kiếm thêm năm đồng, chỉ cần dành ra một ngày đến đây.
Được thôi.
Đỗ Tư Khổ sảng khoái đồng ý.
Hôm nay mua len sợi đã tốn tiền, đến mùa đông còn muốn mua nhiều đồ hơn, chưa kể bông, phích nước cũng phải mua một cái.
Mùa đông?
Tự mình làm một cái ấm đun nhanh hơn không?
Không biết điện áp trong xưởng có đủ không.
Hay là làm một cái ấm nước công suất nhỏ hơn?
Đỗ Tư Khổ miên man suy nghĩ.
Còn về chiếc xe đạp nữ, cô đã có một ý tưởng sơ bộ. Xưởng của họ là xưởng sửa chữa, có thợ tiện, thợ hàn, thợ điện cũng có.
Đến lúc đó tìm công nhân của phân xưởng thứ hai hàn một cái khung xe đạp nhỏ hơn, cô lại rủ thêm vài người có hứng thú, cải tạo một chút linh kiện xe đạp.
Lốp xe thì có thể phải đặt làm.
Đỗ Tư Khổ muốn làm việc này, thành công chắc chắn là được, nhưng cần tốn thêm chút tiền.
Là tiền quan trọng, hay là làm một chiếc xe đạp tốt hơn cho các đồng chí nữ quan trọng hơn?
Đợi khi cô sắm sửa đủ đồ dùng cho mùa đông, có tiền dư ra, sẽ nghĩ cách tự chế một chiếc xe đạp nữ.
“Tiểu Đỗ, buổi chiều cô vừa đến tiệm phế liệu đã chăm chú nhìn đống sách này nửa ngày, có phải là có quyển nào cô thích không?” Lý Thiết Cương muốn bán cái ân tình cho Đỗ Tư Khổ: “Có quyển nào vừa ý, cứ lấy đi.”
Đều là đồ người khác không cần vứt đi làm phế phẩm cả.
“Lão bản Lý, vậy thật cảm ơn.” Đỗ Tư Khổ trước đó quả thực đã thấy một cuốn, là Dân gian cổ phương thuốc, hình như là về bệnh hoang dã.
Cô đứng trước đống sách, ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm kiếm.
Ồ, ở đây còn có một cuốn sổ chép tay, là toa thuốc sao?
Lấy ra, mang về đưa cho Viên Tú Hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sách y học không ít.
Đỗ Tư Khổ chọn năm cuốn, hai cuốn sách danh tiếng phổ biến, ba cuốn còn lại thì hai cuốn là sách in, một cuốn là sách chép tay, đều do chủ nhân viết từng nét một, nhìn ra được là rất tâm huyết.
Không chỉ sách y học, những cuốn như Sử ký ghi chép của người xưa, Đỗ Tư Khổ cũng chọn một bộ.
Sao lại vứt hết thế này?
A, còn có sách nước ngoài nữa.
“Lão bản, mang mấy cuốn sách này về có bị tố giác không?” Đỗ Tư Khổ có chút lo lắng, không lấy thì rất tiếc.
“Cô bọc một cái bìa sách bên ngoài, thực sự không được thì cứ để ở chỗ tôi, về sau rảnh thì đến đây xem.” Lý Thiết Cương nói: “Chỗ tôi đều là những thứ bị vứt đi như thế này, không ai đến kiểm tra đâu.”
Những cuốn Sử ký kia Đỗ Tư Khổ không mang đi, chỉ mang theo một cuốn sách y chép tay, bốn cuốn còn lại để ở đây trước.
Đợi sau này tình hình không căng thẳng nữa, lại đến lấy.
Còn cuốn sách này, cô bọc bìa, giấu trong ngực, lén lút mang về.
Nếu Viên Tú Hồng không cần, Đỗ Tư Khổ sẽ tự mình tìm cách giấu đi.
Bệnh viện
Tim mẹ Đỗ đập rất nhanh, gần như không thở nổi, tay chân lạnh ngắt.
“Bố tôi sao lại thành ra thế này, buổi trưa đến còn khỏe mà, bệnh viện các người làm sao thế, sao người vừa đưa vào đã không xong rồi?” Mẹ Đỗ gần như gào lên.
“Đồng chí, vị đồng chí Đỗ lão này là do cãi nhau với người nhà nên tức giận ra nông nỗi này, chúng tôi ở đây có người thấy, bà đừng có đổ oan cho chúng tôi.” Người bệnh viện không chấp nhận chuyện này.
Bệnh viện vất vả lắm mới cứu được người về, sao lại còn bị đổ lỗi, có phải là không muốn trả tiền thuốc men không?
Mẹ Đỗ đau đầu vô cùng, một mình bà làm sao chăm sóc được cả hai người già?
So với trạng thái hiện tại của ông nội Đỗ, vết thương của bà nội Đỗ không còn là chuyện lớn nữa. Nếu ông không qua khỏi, thì chỗ dựa tinh thần của gia đình này sẽ không còn.
Người bệnh viện vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Đồng chí, tôi thấy bà nên gọi người nhà có thể làm chủ đến đây đi.” Cô ấy sợ người trước mắt lại ngất xỉu.
Đúng rồi, phải tìm người nhà họ Đỗ về.
Tìm lão Đỗ!
Số điện thoại của đơn vị lão Đỗ là bao nhiêu?
Mẹ Đỗ vắt óc suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, vội vàng mượn điện thoại bệnh viện gọi cho lão Đỗ, gọi đến phòng trực của đường sắt: “Đồng chí, tôi tìm Đỗ Hữu Thắng, tôi là vợ anh ấy, phiền anh nói với anh ấy một chút, bố anh ấy đang ở bệnh viện, giờ đang cấp cứu, bảo anh ấy mau chóng đến đây.”
“Được, tôi sẽ chuyển lời ngay cho anh ấy.”
“Không cần, anh cứ bảo anh ấy đến đây là được, là bệnh viện nhân dân, phòng cấp cứu.”
Mẹ Đỗ gọi xong điện thoại, lại gọi một cuộc đến điểm bán hàng thuộc đại viện gia thuộc đường sắt, cuối cùng có người nghe máy.
Mẹ Đỗ tự giới thiệu là người nhà lão Đỗ, nhờ điểm bán hàng giúp đi một chuyến, bà ở bệnh viện, ông nội ở nhà bà đang bị bệnh cấp tính sắp không qua khỏi, nhờ điểm bán hàng về nhà họ Đỗ nói một tiếng, bảo người trong nhà mau chóng tới bệnh viện.
Thái độ của điểm bán hàng này luôn không được tốt cho lắm, nhưng nhận được chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng con người, liền lập tức cử người đi thông báo cho gia đình họ Đỗ.
Gọi điện thoại xong, mẹ Đỗ ngồi bệt xuống ghế, toàn thân đều hoảng loạn.
Đại viện gia thuộc đường sắt
“Lão tam, ông nội cậu bị bệnh cấp tính ở bệnh viện, nói là không xong rồi, mẹ cậu bảo cậu mau qua đó.” Người của điểm bán hàng chạy đến, mồ hôi ướt đẫm trán.
Lão tam kinh ngạc.
Buổi trưa ông nội còn khỏe mà, chính là hắn đưa ông tới bữa tiệc rượu, mới đó mà đã sắp không xong rồi?
Sao lại bị bệnh cấp tính?
“Được, vậy tôi đi ngay.” Lão tam vọt ra cửa, rồi lại vội vã quay về phòng, cầm một cuốn sổ điện thoại, sau đó đi đến nhà Thẩm ở cạnh, “Anh Thẩm, xe đạp nhà anh cho tôi mượn dùng một chút được không?”
Thẩm Dương trực tiếp đưa chìa khóa xe đạp.
Lão tam nhận lấy chìa khóa rồi đi ra, hắn muốn đến bưu điện, báo tin cho nhị thúc.
Phía sau truyền đến giọng của Thẩm Dương: “Có cần tôi đến xưởng sửa chữa, nói với lão tứ một tiếng không?”
Suýt nữa thì quên lão tứ.
Lão tam vội quay đầu lại: “Vậy làm phiền anh Thẩm một chuyến, nhưng mà chiếc xe đạp này…”
“Tôi đi xe buýt.” Thẩm Dương nói: “Cậu cứ làm việc của mình trước đi.”
Hắn quay về phòng thay quần áo sạch, lấy tiền.
Khi đi ra thấy mẹ mình là Lưu Vân, hắn nói nhanh: “Mẹ, ông nội nhà bên hình như bệnh rất nặng, con đi tìm lão tứ, có lẽ lát nữa con cũng sẽ đến bệnh viện. Mẹ đến trường cấp hai, bảo lão ngũ đến bệnh viện, bệnh viện nhân dân.”
Cụ thể phòng bệnh nào thì không biết, nhưng chỉ cần đến bệnh viện, hỏi một chút là biết.
Thẩm Dương nói xong liền đi ra ngoài, hướng về trạm xe buýt gần nhất.
Lưu Vân sững sờ một chút.
Thẩm Dương nhà cô ta chịu ra ngoài rồi!
Chuyện tốt mà!
A, lại còn đi tìm lão tứ nhà họ Đỗ, nhìn xem thằng bé này, còn nói giữa hai người không có gì, thế mà lại lo sốt vó lên như thế.
Lưu Vân về nhà lấy chìa khóa, khóa cửa, ra ngoài thấy Vu Nguyệt Oanh ở trong sân, liền nói: “Tiểu Vu à, cô ở nhà giúp trông nhà hộ nhé.”
“Vâng.” Vu Nguyệt Oanh nhẹ nhàng gật đầu.
Ông nội nhà họ Đỗ sắp không qua khỏi?
Vậy chẳng phải là không còn tác dụng gì sao?
Vu Nguyệt Oanh vừa rồi hình như nghe thấy Thẩm Dương nói, lão tứ đang ở xưởng sửa chữa.
Xưởng sửa chữa à.
Bưu điện
Đỗ lão tam viết địa chỉ và tên cùng phương thức liên hệ của nhị thúc lên sổ điện thoại, sau đó nhờ người bưu điện chuyển tiếp.
Hy vọng nhị thúc ở trong quân đội, không đi ra ngoài khám bệnh.
“Thông chưa?”
“Chưa.”
Lát sau.
“Đồng chí Đỗ Toàn, điện thoại đã thông.”
Đỗ lão tam vọt đến bên điện thoại: “Nhị thúc.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nhị thúc: “Lão tam?”
“Nhị thúc, mẹ nói ông nội bị bệnh cấp tính trở nặng, người không ổn, bà nội bị ngã gãy eo, cũng đang nằm viện.” Đỗ lão tam cố gắng giữ bình tĩnh: “Cháu lát nữa sẽ đi bệnh viện.”
Bưu điện buổi tối không mở cửa, không thể gọi đường dài.
“Tình hình thế nào, sao đột nhiên lại đều vào viện, bệnh gì, cháu nói một chút triệu chứng xem.” Quả nhiên giọng nhị thúc ở đầu dây bên kia trở nên sốt ruột.
Ông nội bao nhiêu năm nay sức khỏe rất tốt, nửa năm trước họ còn gọi điện thoại, sao lại không xong rồi?
“Bà nội bị đau eo, đau chân, chụp phim, nhưng kết quả chưa ra. Bên ông nội cháu không biết, buổi trưa thấy ông còn khỏe, vừa rồi đột nhiên nói không ổn, là người của điểm bán hàng về nhà báo cho cháu.” Đỗ lão tam nói sự thật.
Nếu tình hình không nghiêm trọng, người của điểm bán hàng tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện như vậy, lại còn đến tận nhà để truyền lời.
“Được, cháu cứ đi bệnh viện trước, chú sẽ đi xin nghỉ, mua vé tàu sớm nhất gấp về.”
“Vâng.”
Đỗ lão tam trả tiền điện thoại đường dài, cất cuốn sổ vào trong ngực, sau đó đạp xe đạp hướng về bệnh viện.
Buổi chiều
Lão ngũ đang ở trường, giáo viên không có nhiều, sách giáo khoa đều là nội dung cực kỳ dễ hiểu.
Cho dù học sinh không nghe lời, các giáo viên cũng không dám quản nhiều.
Lão ngũ là cán bộ lớp, giúp giáo viên quản lý kỷ luật, cũng may các bạn trong lớp luôn nghe lời cô.
Loa phát thanh của trường vang lên: “Đồng chí Đỗ Ức Điềm, xin hãy đến phòng phát thanh ngay.”
Lão ngũ nghe thấy tên mình trên loa, vội vàng đi tới.
Trong lòng thắc mắc, ai tìm cô.
Người đến phòng phát thanh chính là Lưu Vân, cô không biết lão ngũ học lớp nào, vào trường liền đi tìm người ở phòng phát thanh.
“Thím Lưu?” Lão ngũ kỳ lạ không hiểu sao Lưu Vân lại tìm đến cô.
Lưu Vân nói: “Anh trai thứ ba của cháu nói ông nội cháu không ổn, người đang ở bệnh viện nhân dân, bảo cháu mau qua đó. Thẩm Dương nhà thím đi tìm chị gái cháu rồi, có lẽ lát nữa cũng sẽ đến bệnh viện.”
Ông nội không ổn?
Lão ngũ không nói hai lời quay người liền chạy ra ngoài.
“Lão ngũ, cặp sách chưa mang theo này.”
Biết chuyện này rồi, còn mang cặp sách làm gì nữa.
“Thím Lưu, giúp cháu xin phép giáo viên một buổi nhé.” Lão ngũ chạy như bay, vừa nói xong đã chạy tới cổng trường.
Bảo vệ ở cổng nhận ra cô, rất nhanh liền cho cô ra.
Xưởng sửa chữa
Đỗ Tư Khổ từ tiệm phế liệu ra, liền về xưởng sửa chữa, may mắn gặp được xe buýt, ngồi đến nơi cách xưởng sửa chữa không xa, sau đó đi bộ hơn mười phút, cuối cùng cũng về đến xưởng.
Không biết Tiêu ca đã về chưa, len sợi đã mang về chưa?
Tiêu ca đã xin nghỉ, giờ này dù có về cũng sẽ không đến phân xưởng, Đỗ Tư Khổ không biết nhà Tiêu ca ở đâu, cũng không tiện đi tìm.
Để mai đi làm rồi ra phân xưởng tìm Tiêu ca lấy vậy.
Bốn giờ hơn.
Ống khói căng tin có khói bốc lên, Đỗ Tư Khổ vốn định về ký túc xá công nhân nữ, nhưng giờ lại rẽ bước đi căng tin.
Cô muốn xem có món gì.
Đến sớm, có thể lấy thêm được hai miếng thịt.
Đỗ Tư Khổ ngửi thấy mùi thịt.
Có thịt kho tàu.
Cô vội vàng quay lại ký túc xá công nhân nữ, hộp cơm chưa lấy.
Đến ký túc xá, cô tiện tay lấy cả hộp cơm của Dư Phượng Mẫn và Viên Tú Hồng, chuẩn bị phóng khoáng một lần, mời mọi người ăn thịt.
Bốn mươi đồng mà xưởng máy kéo trả vẫn còn nóng hổi trong tay cô.
Có thể mời một bữa.
Đỗ Tư Khổ đi nhanh về phía căng tin, lúc này, loa phát thanh đột nhiên vang lên.
“Đồng chí Đỗ Tư Khổ, xin hãy đến phòng bảo vệ ngay, nhà cô có việc gấp, mau chóng đến.”
Một lúc sau.
Loa phát thanh thay đổi, “Đồng chí Đỗ Tư Khổ, trưởng bối trong nhà cô bị bệnh cấp tính trở nặng ở bệnh viện, bệnh rất nặng, xin hãy mau chóng về nhà.”
Người làm thay đổi lời phát thanh chính là Thẩm Dương, hắn sợ chỉ nói việc gấp trong nhà, Đỗ Tư Khổ sẽ không ra mặt.
Nên mới nói bệnh cấp tính trở nặng ở bệnh viện.
Hắn đang đợi ở phòng bảo vệ.
Lần trước hắn đã từng đến đây với ông nội Đỗ, người ở phòng bảo vệ nhận ra hắn.
Thẩm Dương trong lòng không chắc, không biết Đỗ Tư Khổ có đến không.
Dù sao lần trước hắn và ông nội Đỗ đến tìm, Đỗ Tư Khổ… nói chuyện rất vô tình.
Sau một lúc lâu.
Cửa có tiếng động.
Đỗ Tư Khổ đến.
Ngoài cô ra, còn có hai cô gái khác, cùng chạy đến.
Dư Phượng Mẫn và Viên Tú Hồng đều tới.
Viên Tú Hồng thở dốc: “Tư Khổ, tôi về xem cùng cô.”
Cô biết một chút y thuật.
Bạn bè gặp nạn, cô phải giúp đỡ.