Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60

Chương 51



 

Xưởng sửa chữa.

Chủ nhiệm Cố đến nhà ăn thì đã là buổi chiều rồi. Chẳng có cách nào khác, việc nhiều quá. Buổi trưa lại trò chuyện với Tiểu Đỗ và Tiểu Chu một lúc, buổi chiều lại phải đi gặp xưởng trưởng, nên chỉ có thể tranh thủ thời gian giữa trưa.

Anh bảo người nấu bếp ở nhà ăn cho anh một bát mì.

Người nấu bếp ở nhà ăn là người quen cũ của chủ nhiệm Cố. Bát mì này không chỉ cho thêm trứng gà đen mà còn cho thêm vài miếng xúc xích.

Hai hôm nay trong xưởng có khách quan trọng, đầu bếp nhà ăn cố ý mua thêm một ít xúc xích và thịt hộp.

Ngay cả chủ nhiệm Cố cũng không biết chuyện này, “Lão Bành, ai sắp tới thế?”

Đầu bếp nhà ăn xưởng sửa chữa họ Bành, Bành Đại Huy. Hơn bốn mươi tuổi, trắng trẻo mập mạp, tính tình khá tốt, bụng béo nhô ra. Không có cách nào khác, anh ta là đầu bếp, đồ ăn gì nấu xong cũng phải nếm thử vị, nếm xem mặn nhạt ra sao. Cứ nếm đi nếm lại, người liền béo lên.

“Cái này tôi cũng không biết.” Đầu bếp Bành lắc đầu. Cấp trên chỉ bảo chuẩn bị đồ ăn ngon hơn, sắp tới có khách.

Chủ nhiệm Cố liếc mắt nhìn đầu bếp Bành, không hỏi thêm nữa. Lão Bành này kín miệng lắm, dù biết cũng sẽ không nói.

Mà nói lại, chuyện có khách quan trọng đến xưởng, các lãnh đạo cấp trên thường sẽ thông báo cho anh trước để chuẩn bị.

Chủ nhiệm Cố ăn xong ra khỏi nhà ăn, đi ngang qua bảng tuyên truyền thì liếc nhìn một cái. Bản thông báo của lớp xóa mù chữ đã được dán lên.

Hả? Xem lại, bản thông báo của lớp huấn luyện máy kéo vậy mà cũng ở trên đó!

Chủ nhiệm Cố còn tưởng mình hoa mắt. Anh đến gần hơn, nhìn kỹ.

Đúng là bản thông báo của lớp huấn luyện máy kéo, trên đó viết sẽ chiêu mộ năm người. Nếu biết chữ, thể chất tốt, còn nhấn mạnh là xưởng sửa chữa miễn phí huấn luyện, tỷ lệ đậu cao. Tham gia xong có khả năng cực lớn nhận được bằng lái.

“Tiểu Đỗ này, làm việc hiệu suất cao thật đấy.” Chủ nhiệm Cố xem mà bật cười. Hiệu suất làm việc của bộ phận tuyên truyền anh biết rõ, chậm lắm.

Cũng như lần này, bản thông báo và quảng bá của lớp xóa mù chữ. Bên đó đến giờ vẫn dây dưa, hỏi thì nói là bản nháp còn chưa viết xong, còn phải sửa nữa. Bản thông báo của lớp xóa mù chữ chỉ cần làm mọi người hiểu, đây là chuyện tốt, là phúc lợi cho công nhân không biết chữ trong xưởng là được.

Tiểu Đỗ này, làm việc thật nhanh nhẹn. Chủ nhiệm Cố lại nảy ra ý muốn kéo Đỗ Tư Khổ về làm việc cho mình.

________________________________________

Phân xưởng một.

Bên ngoài, Đỗ Tư Khổ dán bản thông báo lớp xóa mù chữ ở nơi dễ thấy nhất. Còn lại phân xưởng hai và ba, tan làm cô sẽ dán sau.

Sau đó, cô cầm hồ dán về phân xưởng. Cất đồ xong, cô đi tìm sư phó Triệu.

Sư phó Triệu đang làm linh kiện dị hình cho xưởng ô tô. Đây là linh kiện đặc biệt, phải gia công bằng tay. Còn các linh kiện tiêu chuẩn, phân xưởng ba có thể làm. Máy móc của phân xưởng một hơi cũ, tỷ lệ linh kiện ô tô đạt chuẩn hơi thấp.

“Tiểu Đỗ, cháu đến vẽ đi, giống buổi sáng, kích thước đều viết rõ.” Sư phó Triệu nói.

“Vâng.”

Đỗ Tư Khổ vẽ linh kiện ô tô dị hình mà sư phó Triệu cần làm. Cô vẽ nhanh, tranh thủ thời gian còn giúp sư phó Triệu mài giũa linh kiện ở giai đoạn đầu. Sau đó còn giúp sư phó Triệu kiểm tra kích thước.

Cả buổi chiều này, sư phó Triệu cảm thấy tốc độ gia công của mình nhanh hơn trước không biết bao nhiêu. Có một người vẽ đo lường chuyên nghiệp thật là tốt.

Anh ta cân nhắc, “Tiểu Đỗ à, Bằng Tử chỉ là thợ nguội cấp ba, ta là thợ nguội cấp năm. Hiện tại Bằng Tử ở bên kiểm tra chất lượng, có lẽ còn phải làm một thời gian. Hay thế này, trong thời gian này cháu đi theo ta, ta sẽ dạy cháu nhiều thứ.”

Anh ta muốn nhận Đỗ Tư Khổ làm đồ đệ.

Đỗ Tư Khổ: “Để cháu quay lại hỏi anh Bằng Tử đã. Trước đây vẫn luôn là anh ấy dẫn dắt cháu, chuyện này phải nói với anh ấy một tiếng.” Cô chỉ cần có thể học được thứ thật sự thì theo ai học cũng được.

Nhưng anh Bằng Tử đối với cô rất tốt. Giai đoạn đầu khi cô chưa hiểu gì, anh ấy luôn giúp đỡ. Cô đến chỗ sư phó Triệu giúp đỡ thì được, nhưng nhận sư phó mới thì còn phải suy nghĩ lại.

________________________________________

Nhà ga.

Bố Đỗ từ đồn công an ra, liền đi thẳng đến nhà ga. Anh bảo đồng nghiệp ở đây tra giúp, chuyến tàu đi huyện Tùng bây giờ chỉ có chuyến bảy giờ tối. Bố Đỗ không muốn đi buổi tối.

Vu Nguyệt Oanh dù sao cũng là con gái, đi tàu buổi tối thì phải nửa đêm mới đến huyện Tùng. Thời gian này không ổn. Anh muốn mua vé tàu của ngày hôm sau, tức là chuyến chín giờ sáng ngày mùng 8. Vừa hay buổi trưa đến huyện Tùng. Đến lúc đó Vu Nguyệt Oanh buổi chiều còn có thể về Đại đội Ngũ Câu.

Bố Đỗ lấy vé tàu xong, đang định đi thì đột nhiên có người vỗ vai anh. Anh quay đầu lại.

Một người đàn ông mặc quân phục, đeo hòm t.h.u.ố.c đang cười với anh, “Anh cả!”

Có Quân! Bố Đỗ mặt đầy kinh ngạc: “Em hai, sao em lại về thế?”

Đỗ Hữu Quân nói: “Tiểu Toàn bên đó gửi điện báo cho em, nói bố không ổn, bảo em mau về.” Cậu ấy nhìn sắc mặt anh cả, “Bố đã qua cơn nguy hiểm chưa?”

Nếu bố lúc này còn ở bệnh viện, hoặc là… không còn nữa… Thì anh cả đã không rảnh rỗi mà đi lung tung ở nhà ga thế này. Mặc dù Đỗ Hữu Quân trong lòng nghĩ vậy, nhưng khi chờ đợi câu trả lời cậu vẫn lo lắng.

“Bố không sao.” Bố Đỗ nói, “Chỉ là bệnh viện nói bố bị cao huyết áp, không thể chịu kích động nữa.” Cái Đắc Mẫn này, suốt ngày gây chuyện. Anh sợ cứ thế này, ông cụ lại bị kích động mà vào viện.

“Vậy thì tốt rồi.”

Tảng đá lớn trong lòng Đỗ Hữu Quân cuối cùng cũng rơi xuống. Không sao thì tốt rồi. Cậu thật là bất hiếu, ở xa ngàn dặm, hai người già có chuyện gì cậu cũng không lo được.

“Đi, anh về nhà.” Bố Đỗ nhét vé tàu vào túi, dẫn Đỗ Hữu Quân về nhà.

Đỗ Hữu Quân xách hòm thuốc, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Cậu lại hỏi chuyện bà nội Đỗ. Bố Đỗ nói, “Bác sĩ nói phải dưỡng, chỉ là mẹ trước đây vẫn luôn than đau chân.” Người già rồi, xương cốt đều lỏng lẻo. Cái này cũng chẳng có cách nào.

Lại nói, “Lát nữa em ở nhà nói chuyện với bố, anh đi bệnh viện xem mẹ.” Bố Đỗ hôm nay vì chuyện của Đắc Mẫn mà chạy cả ngày trời, cũng chưa có thời gian đi bệnh viện. May mà bên bệnh viện có vợ anh chăm sóc.

Đỗ Hữu Quân gật đầu.

Trên đường, bố Đỗ lại nói một chút chuyện của Đỗ Đắc Mẫn. “Tiểu Quách bị đ.á.n.h thành phần hắc ngũ loại, cô ấy cảm thấy không thể sống tiếp được nữa, ly hôn rồi.” Cuối cùng anh cũng không giấu em hai, “Bố chính là bị chuyện này kích động, mới xảy ra chuyện.”

Sắc mặt Đỗ Hữu Quân khó coi. Bố Đỗ lại nói, “Chắc nó sợ bố mắng, vừa về liền dọn đến xưởng kem cây. Kết quả tìm một đám người không đáng tin, trộm đồ trong phòng của bố mẹ.”

Vì thế kể sơ qua chuyện sau đó. Tóm lại, Đỗ Đắc Mẫn, cô em gái này, hiện tại đang ở đồn công an.

Đỗ Hữu Quân nghe mà gân xanh trên trán giật liên hồi: “Em vẫn luôn nói các anh quá chiều nó. Lúc nhỏ trong nhà không nên cái gì cũng nghe theo nó. Nếu nghiêm khắc một chút, cũng không nuôi ra cái thói hư này.”

Đắc Mẫn đầu óc cũng không đến nỗi ngốc, nhưng cứ làm những chuyện ngu xuẩn. Bố Đỗ cũng đau đầu: “Bây giờ mọi chuyện đều như vậy rồi, nói những cái này cũng muộn rồi.”

Đỗ Hữu Quân: “Lần này cứ để nó chịu một bài học. Cứ mặc kệ nó.” Còn suýt nữa tức c·hết bố. Người như vậy không chịu một bài học thì sao mà sửa được.

Bố Đỗ thở dài, “Chỉ sợ mẹ không vui.” Người cưng em gái nhất chính là bà nội Đỗ.

Đỗ Hữu Quân: “Cứ gạt bà ấy là được. Nếu bà ấy hỏi, anh cứ nói nó về xưởng kem cây rồi. Chân mẹ không tốt, còn có thể tự mình đi xem sao?” Lại nói, “Anh cả, lần này anh đừng mềm lòng. Lần này Đắc Mẫn không chịu chút bài học, lần sau sẽ lại làm chuyện ngu xuẩn. Cả đời này còn mấy chục năm, không thể lần nào cũng để các anh giúp nó.”

Cuộc đời của mình tự mình gánh vác. Bố Đỗ trong lòng có chút bị thuyết phục.

________________________________________

Bệnh viện.

“Dì, dượng sẽ không nghe lời cháu đâu, vẫn là dì về nói chuyện với dượng đi.” Vu Nguyệt Oanh lắc đầu, không chịu về nhà họ Đỗ, “Cháu ở đây chăm sóc bà nội Đỗ.”

Bà Đỗ: “Cháu chăm sóc người già thế nào.” Vu Nguyệt Oanh đến nhà họ Đỗ nhiều ngày như vậy, tính tình thế nào bà còn không biết sao?

Vu Nguyệt Oanh: “Dì, cháu và dượng gặp nhau ở chung chưa đến một tháng, lại không có quan hệ huyết thống. Anh ấy bây giờ có ý kiến về cháu, cháu nói thế nào anh ấy cũng không nghe. Vẫn là dì về khuyên nhủ anh ấy đi.”

Bà Đỗ nghĩ một lát, đúng là vậy thật. Bà đồng ý.

Còn dặn dò: “Cháu ở đây chăm sóc người già, nếu bà ấy khát thì cho chút nước, nếu muốn đi tiểu thì đưa bô cho bà ấy.” Chăm sóc người già không dễ như vậy.

“Dì, cháu biết mà. Dượng bây giờ nói không chừng đã phải đi nhà ga mua vé rồi. Dì nhanh về ngăn anh ấy lại đi.” Vu Nguyệt Oanh trong lòng sốt ruột.

Bà Đỗ cũng sốt ruột. Bà đã hẹn với nhà họ Hạ rồi, Nguyệt Oanh dù thế nào cũng phải ở lại đây đến ngày 11. Cần phải gặp mặt. Không thể thất hứa.

Bà Đỗ sợ bố Đỗ thật sự đi nhà ga mua vé tàu, từ bệnh viện ra xong, thẳng đến nhà ga. Tìm khắp nhà ga không thấy người. Bà hỏi đồng chí làm việc ở nhà ga tra giúp vé đi huyện Tùng, biết là chuyến bảy giờ tối, tức khắc nhẹ nhõm thở phào. Bảy giờ tối, lão Đỗ dù có gấp cũng sẽ không mua vé chuyến này.

Sau đó, bà Đỗ liền về nhà.

“Em hai?” Bà Đỗ nhìn thấy em trai của bố Đỗ, Đỗ Hữu Quân, là quân y trong quân đội. Sao đột nhiên lại về?

“Chào chị dâu.” Đỗ Hữu Quân vẫn rất kính trọng người chị dâu này. Cả nhà cậu đều không ở đây, bình thường anh cả đi làm, việc trong ngoài nhà họ Đỗ đều do chị dâu lo liệu. Mặc dù bình thường chị dâu và mẹ có chút mâu thuẫn, nhưng trên những việc lớn, chị dâu vẫn làm rất tốt. Giống như lần này, bố mẹ ở bệnh viện, chị dâu và lão ngũ đều ở đó chăm sóc.

Bà Đỗ nhìn thấy Đỗ Hữu Quân, đột nhiên nghĩ đến tiền t.h.u.ố.c men. Tốt quá.

Bà nói, “Sao bố lại xuất viện, bác sĩ nói nên ở lại thêm vài ngày.” Lại nói, “Mẹ bên kia phim chụp ra, bác sĩ nói bị rạn xương, về nhà dưỡng là được. Bình thường không cần đi lại, nghỉ ngơi nhiều một chút, đợi xương cốt lành là không sao.”

Đỗ Hữu Quân nghe xong yên tâm.

“Anh con đâu?” Bà Đỗ nhìn khắp nơi. Lẽ nào đi nhà ga rồi?

“Anh ấy bảo con ở nhà chăm sóc bố, anh ấy đi bệnh viện thăm mẹ.” Đỗ Hữu Quân nói.

“Đi được bao lâu rồi? Chị còn định bảo anh ấy đi nhà lão Vệ mượn cái xe đẩy tay, đưa bà cụ từ bệnh viện về, không thì lát nữa bà ấy không đi về nổi đâu.” Bà Đỗ lầm bầm, “Sao lại đi gấp vậy.”

Từ bệnh viện đến nhà họ Đỗ xa lắm, nếu lão Đỗ muốn cõng bà về, cái lưng già này còn được không?

Đỗ Hữu Quân đứng dậy, “Chị dâu, vậy chị ở nhà nghỉ ngơi một lát, con đi nhà anh Vệ mượn xe đẩy tay.” Cậu biết nhà anh Vệ ở đâu.

“Được.”

Bà Đỗ đồng ý xong, nghĩ đến Vu Nguyệt Oanh đang ở bệnh viện chăm sóc người già, liền nói, “Em gái bên nhà mẹ đẻ của chị, là con gái ruột của em gái chị, ở lại đây một thời gian. Vừa rồi nó đã thay ca cho chị, ở bệnh viện chăm sóc mẹ.”

Bà nói nhỏ, “Anh con nói trong nhà nhiều người, muốn nó về. Chị thấy đứa bé này hiểu chuyện, đã sắp xếp cho một mối hôn sự. Ngày 11 sẽ gặp mặt, em khuyên anh trai em, bảo cháu gái chị ở lại thêm vài ngày.”

Đỗ Hữu Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Con sẽ khuyên anh cả, còn được hay không phải xem anh cả đã.”

Anh cả nói muốn người thân bên nhà chị dâu về. Cái này không giống phong cách của anh cả, có lẽ là người thân kia đã làm chuyện gì.

“Có Quân, anh trai em nghe lời em nhất đấy.” Bà Đỗ nói, “Em nói thì anh ấy nhất định đồng ý.”

Vân Vũ

“Chị dâu, không có chuyện đó, anh cả luôn nghe lời chị.” Đỗ Hữu Quân không đợi bà Đỗ lại rót mật ngọt, đặt hòm t.h.u.ố.c vào phòng ông nội Đỗ, “Bố, con đi bệnh viện đón mẹ về.”

“Đi đi.”

Ông nội Đỗ tiễn Đỗ Hữu Quân ra cửa. Đợi người đi rồi, ông bê một chiếc ghế, ngồi trong sân, chờ bọn trẻ về nhà.

________________________________________

Đồn công an.

Một buổi chiều nữa trôi qua.

Đỗ Đắc Mẫn gọi một lúc lâu, cuối cùng cũng gọi được đồng chí công an đến.

“Đồng chí, tôi có thể đi được chưa?”

“Không thể.” Án còn chưa kết thúc, cũng chưa được xóa bỏ, đi đâu mà đi.

“Anh cả tôi chưa đến sao?”

“Người nhà cô chưa đến.”

Đỗ Đắc Mẫn không thể tin được, “Không thể nào, anh cả nói sẽ qua đón tôi ra ngoài, vì sao?”

Đồng chí công an: “Số tài sản các người đã trộm còn chưa đền bù, còn muốn chạy à?”

Không có chuyện đó đâu. Bốn người chuyển nhà, trộm đồ. Còn ai trộm, ai không trộm, thì ai mà biết được? Loại người thích trộm cắp như thế này, trong miệng không có mấy câu thật lòng.

Đỗ Đắc Mẫn ngồi trong phòng giam đen như mực, trong lòng dần dần lạnh lẽo.

________________________________________

Xưởng sửa chữa.

Cuối cùng cũng coi như làm xong việc. Sư phó Triệu hớn hở mang linh kiện dị hình đi bàn giao.

Đỗ Tư Khổ đứng lên, hoạt động tay chân một chút, đợi tinh thần phục hồi, liền đi tìm anh Bằng Tử.

Kiểm tra chất lượng phân xưởng một ở đâu?

Đỗ Tư Khổ hỏi người, họ nói đi thẳng vào trong, rồi rẽ phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô đi theo, thấy sắp đến nơi thì nhìn thấy anh Tiêu lười nhác ở một góc phân xưởng, trên mặt che chiếc mũ công nhân màu xanh lam, đang ngủ gà ngủ gật.

“Anh Tiêu.”

Anh Tiêu mở mắt, thấy là Đỗ Tư Khổ, mới dụi mắt ngồi dậy. “Có việc à?”

“Vâng, em đã nói chuyện với đồng chí Phượng Anh, muốn mua mười cân bông.” Đỗ Tư Khổ chỉ nhắc đến hai chữ “Phượng Anh”, mắt anh Tiêu liền sáng lên, cả người tỉnh táo hẳn.

Đỗ Tư Khổ nói, “Bạn bè em cũng muốn mua một chút, em muốn đến xưởng dệt nói chuyện với đồng chí Phượng Anh. Chiếc xe đạp của anh có thể cho em mượn dùng được không?”

Anh Tiêu lập tức nói, “Tiểu Đỗ, cô xem cô bận rộn như thế, việc này cứ giao cho tôi. Tôi bảo đảm sẽ giúp cô truyền lời đến nơi.”

Tôi đi là được! Tiểu Đỗ đi xem cái náo nhiệt gì chứ!

Đỗ Tư Khổ: “Như vậy không tiện lắm đâu.”

“Có gì mà không tiện, cô không phải bận lắm sao,” anh Tiêu nhìn ra cổng phân xưởng, “Tôi vừa thấy cô ở cổng phân xưởng dán cái gì đó mà, cô xem cô bận rộn biết bao.”

Anh Tiêu làm ra vẻ “cô đừng khách sáo với tôi”. “Chúng ta ai với ai chứ, cô đừng ngại, tôi đi giúp cô nói.”

Đỗ Tư Khổ: “Chuyện này không vội, đợi sau này…”

“Tối nay tôi qua luôn.” Anh Tiêu đổi ý.

“Trời tối rồi, xưởng dệt cũng tan làm, anh tối đi làm gì, có tìm được người không?” Đỗ Tư Khổ nghe mà đau đầu.

“Cũng phải, vậy ngày mai tôi xin nghỉ qua.” Anh Tiêu sửa lại. Sáng đi, nói chuyện chính xong, buổi trưa mời Phượng Anh ăn cơm, lại cho cô ấy xem hình tượng mới của mình. Tốt quá.

Đỗ Tư Khổ thật sự muốn mượn xe đạp của anh Tiêu. Cô muốn ngày mai giữa trưa về nhà một chuyến, nhưng không muốn xin nghỉ. Xe buýt thì không kịp chuyến. Đi xe đạp tiện nhất.

Đáng tiếc, xe đạp của anh Tiêu ngày mai phải dùng.

“Anh Tiêu, 30 cân bông đấy, biết không, không được thiếu đâu.” Đỗ Tư Khổ dặn dò.

“Biết rồi!” Anh Tiêu lại thêm hai mươi cân, 50 cân.

“À đúng rồi, anh Tiêu,” Đỗ Tư Khổ còn một việc. Sợi len đã bán hết, tiền còn chưa đưa cho anh Tiêu.

Cô móc tiền và phiếu vải ra. Tổng cộng 67 đồng, và 67 thước phiếu vải.

“Sợi len bán hết rồi, đây là tiền và phiếu vải, anh đếm thử đi.”

Bán hết rồi?!

Anh Tiêu kinh ngạc nhìn Đỗ Tư Khổ, “Tôi nhớ tôi mới đưa sợi len qua hôm qua thôi mà.” Đưa buổi trưa, đúng không. Mới một ngày đã bán hết rồi? Cái Cung Tiêu Xã cũng không bán nhanh bằng Đỗ Tư Khổ đâu.

“Vâng, bán hết rồi. Có hai người trả giá, mấy người kia thêm một đồng.” Đỗ Tư Khổ nói xong đi vào trong. “Em đi tìm anh Bằng Tử.”

Chuyện của sư phó Triệu phải nói với anh Bằng Tử một tiếng.

“Tiểu Đỗ, cô ở phân xưởng thật là tài năng không được trọng dụng. Cô nên đi phòng tiêu thụ của xưởng sửa chữa mới phải.” Anh Tiêu vừa lắc đầu vừa đếm tiền.

Bán hàng mà thu hồi vốn nhanh thật đấy. Tiền và phiếu vải có rồi, ngày mai lại có thể đi mua đồ. Anh Tiêu vô cùng vui vẻ nhét tiền vào túi.

________________________________________

Đỗ Tư Khổ tìm thấy anh Bằng Tử ở khu kiểm tra chất lượng. Sắc mặt anh ấy cực kỳ tệ, thần sắc cũng có chút hoảng hốt.

Có phải chuyện gì ở nhà không? Đỗ Tư Khổ chậm rãi đi tới. Chuyện của sư phó Triệu hiện tại không thể nhắc đến, hoặc là nói, không thể đi theo. Trạng thái của anh Bằng Tử không đúng.

“Anh Bằng Tử.” Đỗ Tư Khổ gọi anh ấy một tiếng.

Anh Bằng Tử nhìn thấy Đỗ Tư Khổ, miễn cưỡng cười, “Lão Triệu vừa rồi đi tìm tôi, anh ấy nói cô làm rất tốt.” Lão Triệu nói muốn nhận Đỗ Tư Khổ làm đồ đệ. Lão Triệu là thợ nguội cấp năm.

Đỗ Tư Khổ nói: “Anh ấy nói việc nhiều quá không lo xuể. Anh không có ở đây, không ai dẫn dắt em, anh ấy mới bảo em giúp làm chút việc.”

Anh Bằng Tử nhìn Đỗ Tư Khổ, “Tay nghề lão Triệu rất tốt, đi theo anh ấy có thể học được nhiều thứ.” Tay anh ấy bây giờ, sau này có thể lên được thợ nguội cấp bốn hay không còn là chuyện khác.

Đỗ Tư Khổ: “Anh Bằng Tử, em không thiếu sư phó. Anh yên tâm, bên sư phó Triệu em sẽ không đi. Đợi anh trở lại, em sẽ đi theo anh học.”

“Tiểu Đỗ, cô không cần như vậy, tay tôi…” Bằng Tử nghĩ đến lời người nhà nói.

Đỗ Tư Khổ: “Vết thương trên tay anh không phải hồi phục rồi sao? Thế nào, dùng không linh hoạt sao? Có cần đi bệnh viện xem lại không?” Lần trước vết thương đó không phải nói là không bị thương gân mạch sao.

“Haizz.” Anh Bằng Tử thở dài.

Đỗ Tư Khổ đột nhiên nghĩ đến suất học ở lớp huấn luyện máy kéo mà cô đã giữ lại. Hay là, đưa cho anh Bằng Tử? Dù sao chủ nhiệm Cố đã giao cho cô phụ trách.

“Anh Bằng Tử, anh có biết chuyện xưởng tổ chức lớp huấn luyện máy kéo không?” Đỗ Tư Khổ hỏi.

Lớp huấn luyện máy kéo? Anh Bằng Tử thật sự không biết. Anh chỉ biết gần đây xưởng đang vận động công nhân và người nhà công nhân đi tham gia lớp xóa mù chữ. Học biết chữ.

“Trong tay em có một suất, có thể vào được. Anh có muốn đi không?” Đỗ Tư Khổ hỏi anh Bằng Tử.

Đang nói chuyện, loa phát thanh lớn của xưởng vang lên: “Chào buổi chiều các đồng chí công nhân viên chức của xưởng sửa chữa, lớp xóa mù chữ của xưởng sửa chữa sẽ bắt đầu học vào 6 giờ rưỡi chiều nay, tại phòng hoạt động công nhân.”

“Xin mọi người tích cực tham gia.”

Loa phát thanh ba lần.

Sau đó, loa phát thanh lại vang lên: “Các đồng chí công nhân viên chức của xưởng sửa chữa, xưởng tổ chức lớp huấn luyện máy kéo, tổng cộng có năm suất. Điều kiện đăng ký như sau, có bằng tiểu học, biết chữ. Thể chất khỏe mạnh, can đảm cẩn thận, chi tiết đăng ký xin vui lòng đến bảng tuyên truyền của xưởng sửa chữa.”

Thông thường phát thanh ba lần. Bộ phận tuyên truyền làm việc hiệu quả không tồi.

Đỗ Tư Khổ rất vừa lòng. Nếu vậy, bản thông báo của lớp xóa mù chữ ở phân xưởng hai và ba, lát nữa cô phải qua dán.

“Anh Bằng Tử, em đã hứa với bộ phận tuyên truyền là sẽ giúp dán thông báo. Bên anh xong việc chưa?”

“Xong rồi.”

“Đi thôi, chúng ta đi dán thông báo.” Đỗ Tư Khổ dẫn anh Bằng Tử đi lấy hồ dán.

Anh Bằng Tử có việc để làm, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Trên đường đi, anh ấy do dự một chút, rồi hỏi Đỗ Tư Khổ: “Tiểu Đỗ, cái lớp huấn luyện máy kéo cô nói, thật sự có thể cho tôi vào sao?”

“Đương nhiên rồi, em với chủ nhiệm Cố của văn phòng hành chính tổng hợp rất thân.” Có thể đi. Chuyện này chính là do Đỗ Tư Khổ phụ trách. Hơn nữa, lúc trước có sáu suất, khi cô đến bộ phận tuyên truyền chỉ nói năm suất, bản thân còn giữ lại một suất.

Vốn định để lại cho các bộ phận khác một chút không gian, không ngờ, suất này lại được dùng cho người nhà.

Sắc mặt anh Bằng Tử tốt lên thấy rõ. Anh nhìn tay mình, lúc này mới nói ra suy nghĩ của mình, “Nếu có thể học lái máy kéo thì tốt rồi. Tôi nghĩ tay tôi sau này nếu không hồi phục được, vẫn có thể đổi nghề làm thợ lái máy kéo.”

Thợ nguội là một nghề kỹ thuật tỉ mỉ, tay không đủ linh hoạt, nhiều việc sẽ không làm được. Máy kéo thì khác, chỉ cần có tay có chân là có thể lái. Yêu cầu với tay không cao bằng.

“Được, vậy em sẽ thêm tên anh vào.” Đỗ Tư Khổ thật không ngờ anh Bằng Tử lại lo lắng về tay mình như vậy, nói thật, “Anh Bằng Tử, em thấy tay anh hoàn toàn không có vấn đề gì. Hay là anh tranh thủ thời gian ở phân xưởng làm thử linh kiện xem sao?”

“Để sau này tôi thử xem.” Anh Bằng Tử không có mấy tự tin. Vợ anh ấy cứ nói anh vô dụng, tay bị phế rồi.

Đến phân xưởng hai, Đỗ Tư Khổ lấy bản thông báo lớp xóa mù chữ ra, anh Bằng Tử giúp quét hồ dán. Rất nhanh đã dán xong.

Tiếp theo là phân xưởng ba.

Trên đường, anh Bằng Tử đột nhiên hỏi một chuyện, “Tiểu Đỗ, số vải đỏ của anh Tiêu cô đã chia cho tôi chưa?”

Đỗ Tư Khổ quay đầu lại: “Chia rồi, chia một nửa. Anh ấy nói nửa còn lại đưa đến nhà anh, vợ anh đã nhận.”

Anh Tiêu ngại hoa văn uyên ương trên đó không đẹp, nên một chút cũng không muốn.

Vải của anh Tiêu đưa đến nhà anh ấy? Anh Bằng Tử hoàn toàn không biết, vợ anh ấy không hề nhắc đến. Anh Bằng Tử cau mày thật chặt.

Đỗ Tư Khổ nhìn ra vẻ mặt anh ấy không đúng, không hỏi thêm.

Nhưng cô lại nói thêm một câu, “Anh Bằng Tử, chuyện suất học máy kéo này, đừng nói ra ngoài vội. Đợi mọi chuyện được định đoạt, anh vào lớp huấn luyện rồi hãy nói, được không?”

Anh Bằng Tử nặng trĩu tâm sự gật đầu.

Đỗ Tư Khổ nhấn mạnh lần nữa: “Người trong nhà cũng không thể nói, ngay cả vợ anh, cũng phải giữ bí mật, biết không?”

Từ mấy chuyện này cô tính ra được, vợ anh Bằng Tử không đáng tin cậy cho lắm.

“Được!”

________________________________________

Bệnh viện.

Bố Đỗ nhìn thấy Vu Nguyệt Oanh ở phòng bệnh, vẻ mặt có chút khó coi. Vu Nguyệt Oanh này thích nói bậy bạ. Cũng không biết cô ta có nhắc chuyện của Đắc Mẫn trước mặt mẹ anh không.

Rất nhanh, bố Đỗ sẽ biết.

“Lão đại, em gái con thế nào rồi, ra khỏi đồn công an chưa?” Bà nội Đỗ kéo tay bố Đỗ hỏi.

Bố Đỗ hung hăng trừng mắt nhìn Vu Nguyệt Oanh một cái. Cái miệng này, thật là thích nói lung tung.

Vu Nguyệt Oanh cúi đầu. Lời nói đúng là cô đã nói, nhưng đó là hôm qua, hôm nay cô chẳng nói gì cả.

“Lão đại, con có nghe mẹ nói không?” Bà nội Đỗ vội vã hỏi.

Bố Đỗ: “Mẹ, Có Quân đã về rồi, đang ở nhà đấy.”

Mắt bà nội Đỗ lập tức bừng sáng: “Có Quân về rồi! Mẹ phải về nhà thôi. Bệnh viện nói mẹ có thể xuất viện rồi, đã bao nhiêu năm không thấy thằng Có Quân!”

Nói rồi bà muốn xuống giường tìm giày. Phải về nhà!

“Mẹ, mẹ đợi một chút, con đi hỏi bác sĩ đã.” Bố Đỗ không tin lời bà nội Đỗ nói về việc xuất viện. Bố anh trước đây cũng nói vậy, nhưng bác sĩ căn bản chưa cho phép.

Bố Đỗ hỏi bác sĩ, quả nhiên có thể xuất viện về nhà. Chỉ là người bệnh không thể đi bộ, tốt nhất là dùng xe ba bánh hoặc xe đẩy tay để đưa về. Không được thì cõng về. Dù sao người bệnh không thể đi một quãng đường xa như vậy.

Bố Đỗ cúi người xuống, bảo bà Đỗ lên lưng, anh sẽ cõng bà về nhà.

Bà nội Đỗ vốn đang vội vã về, nhưng nhìn thấy lão đại như vậy, bà lại không chịu đi nữa. “Lão đại, không vội. Vợ con về tìm con, có lẽ không gặp được, nó biết con không kéo xe đẩy tay về, chắc chắn sẽ đi nhà Tiểu Vệ mượn.”

Bố Đỗ cũng là con trai bà nội Đỗ. Bà đi một đoạn đường xa như vậy, bà không muốn con trai phải chịu khổ.

Đợi một lúc. Bà Đỗ không tới, nhưng Đỗ Hữu Quân lại tới.

“Con trai mẹ!” Bà nội Đỗ nhìn thấy con trai thì cảm xúc không thể kiềm chế, vuốt mặt Đỗ Hữu Quân, vừa khóc vừa cười, “Con xem con gầy đến thế này, vợ con không nấu cơm cho con ăn à?” Rồi lại nói Đỗ Hữu Quân đen đi.

Nhân lúc này, bố Đỗ đi đến bên cạnh Vu Nguyệt Oanh, móc vé tàu ra khỏi túi: “Tàu 9 giờ sáng mai, đồ đạc thu dọn xong đi, sáng mai cháu đi.”

Em trai đã về, trong nhà càng không đủ chỗ ở.

Vu Nguyệt Oanh sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy không dám nhận.

________________________________________

Xưởng sửa chữa.

Hơn 6 giờ, phòng hoạt động công nhân đã bắt đầu có người tới. Từng nhóm năm, ba người. Người đến trước đứng ở vị trí phía trước.

Đỗ Tư Khổ ăn cơm ở nhà ăn xong mới đến, phía trước không còn chỗ ngồi, chỉ có phía sau còn chỗ. Đỗ Tư Khổ chọn hàng cuối cùng.

Cô nhìn xem ở nơi xa một chút như thế này có nghe rõ người phía trước nói chuyện không. Để khi đến lượt mình giảng bài còn có thể điều chỉnh âm thanh nói.

Nói thật, phòng hoạt động này rất lớn. Ít nhất có thể ngồi được 200 người. Phòng hoạt động công nhân gần như đầy, còn lác đác vài chỗ trống.

Đỗ Tư Khổ nhìn thấy anh trọc đầu ở hàng đầu tiên che khuất tầm mắt mình. Trong lòng cô lại ghi nhớ một chuyện, lúc đó đến lượt cô nói chuyện thì phải sắp xếp theo chiều cao mà ngồi. Chiều cao tương đương nhau có thể ngồi hàng đầu tiên. Người cao chỉ có thể ngồi ghế sau, không thể để không nhìn thấy bảng đen.

Ghi nhớ.