Ông chủ cười xùy: “Có ai nói bán người đâu, làm đến thế làm gì.”
Ta ước lượng mấy chục lượng bạc, rồi lắc đầu.
Rẻ quá, rẻ mạt quá!
Hay là thôi, cứ lấy từ kho ra đi, dù sao cũng sắp bị tịch biên gia sản rồi, còn lo gì chuyện cân đối thu chi cho kho phủ nữa!
Giang Phong nâng mắt nhìn ta, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư định đi xa sao?”
Rõ ràng đến thế?
“Ta không đi đâu, chỉ là mấy món trang sức kia cũ kỹ quá, nên bán đi đổi lấy mấy món mới thôi.”
Không ngờ bị người ta nhìn ra, ta ứng phó qua loa.
Hắn đứng thẳng, hỏi: “Nếu tiểu thư thật sự muốn rời đi, có thể mang theo ta không?”
Trong lòng ta thầm nghĩ: Mang ngươi theo làm chi? Chính là vì muốn trốn mấy người động một tí là giở trò tịch biên gia sản các người mà!
Ta nói: “Mang mang mang, chắc chắn mang! Dù là Tây Bắc hay Giang Nam, Doanh Châu hay Ba Tư, đều mang ngươi theo được chưa?”
Bão bình luận: [Ôi trời ơi, cún con đáng thương.]
[Cũng không thể trách Giang Phong mẫn cảm như thế, hồi nhỏ nương hắn bán hết đồ trang sức rồi vứt hắn ngoài đường mà.]
[Gặp được Lâm Ngư, hắn mới có bữa ăn no đầu tiên.]
Á?
Hắn thật đáng thương.
Nhưng thế thì sau này hắn cũng không được tịch biên nhà ta làm trò tiêu khiển đâu đó!
12
Giang Phong thành thạo viết đống bài vở phu tử giao lại giúp ta.
Ta thì tựa bên thư án ngủ gà ngủ gật.
“Đừng viết hay quá đó! Lần trước phu tử còn nói những bài sách luận kia có quỷ nhập ta cũng chẳng nghĩ ra được. Ngươi có định thi trạng nguyên đâu chứ.”
Hắn khẽ “ồ” lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiền sảnh vang lên tiếng động, cha ta đã hồi phủ, ta vội chạy ra đón.
Lần này nhất định phải khuyên được ông cởi giáp về quê cùng ta.
Ông ném phắt mũ xuống: “Cha nó, ông đây không làm nữa!”
Bị chèn ép ư? Không làm nữa?
Hợp ý ta quá thể!
Vừa trông thấy ta, ông đã tức giận mắng:
“Rốt cuộc Chu Cảnh Chỉ phát điên gì thế? Hôm nay khăng khăng chống đối ta trên triều, còn nói không tìm nữa. Đức hạnh của Đoan vương thượng thừa, có thể lập làm thái tử.
Thượng thừa cái rắm ấy, hắn mà làm thái tử thì triều ta mới thật sự đi đời! Rốt cuộc Đoan vương cho hắn lợi lộc chó má gì chứ?!”
Ta bị mắng đến mức m.á.u chó xối đầu, nói: “Cha à, hay là mình đừng làm nữa? Mình đến Bồng Lai đi, mua một hòn đảo nhỏ sống qua ngày. Trước kia con nghe nương nói, nơi ấy đẹp lắm.”
“Không được, ta là hộ quốc công. Tước vị này là do tiên hoàng ban cho, ta không thể phụ lòng tiên hoàng được.”
Cha ta lại muốn khóc nữa rồi.
Ta đi đến vỗ lưng ông: “Cha, có phải cha đang tìm vị hoàng tử thất lạc trong dân gian không?”
Mắt cha trừng lớn: “Vừa rồi ta lỡ miệng nói ra sao?”
Ta gật đầu.
“Cha nói xem, có khả năng tiểu hoàng tử ấy đang làm mã nô cho một nhà nào đó, thỉnh thoảng còn bị phạt quỳ nữa chẳng hạn?”
Cha ta giận dữ quát: “Kẻ nào dám!”
Ta kéo khóe môi hỏi: “Theo phán đoán của cha, nhà đó sau này sẽ ra sao?”
Cha xoa xoa chòm râu, sau đó đáp: “Chưa bàn đến chuyện vị tiểu hoàng tử kia có oán hận gì không, cho dù hắn không có, thì chỉ cần để bảo toàn thanh danh hoàng thất, ám vệ hoàng gia cũng sẽ khiến cả nhà đó biến mất.”
Ta toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Khoảnh khắc đối diện ánh mắt cha mình.
Ông cũng bỗng ngộ ra điều gì, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
“Cái nhà con nói đến kia…”
Bão bình luận: [Nữ phụ này đúng là, xoay sở kiểu gì cũng vẫn bị tịch biên gia sản thôi!]