Hôm đó, ta vui sướng rời khỏi thư phòng, nhanh chóng thu dọn hành trang.
Cuối cùng, ta cũng có thể trả ơn.
Ta còn muốn chứng minh cho Lâm Dịch Nhiên thấy rằng, ngoài khóc ra, ta còn biết làm rất nhiều việc.
10
Chúng ta khởi hành đúng như kế hoạch.
Khi bước lên thuyền chở hàng, một thanh niên trong đội vận chuyển chìa tay ra định kéo ta một cái.
Lâm Dịch Nhiên đi phía sau, bất chợt ho khan một tiếng không rõ lý do.
Ta kéo nhẹ tay áo, qua lớp vải, chỉ đặt hờ tay mình lên tay người thanh niên kia.
*
Lên thuyền, ta phát hiện Lâm Dịch Nhiên quả thực rất sợ nước.
Hắn tựa thẳng vào vách khoang thuyền, mắt nhắm nghiền, cả người căng cứng.
*
Ta không nhịn được hỏi:
"Thiếu gia, nếu đã sợ nước như vậy, sao ngài còn tự mình đưa chuyến gạo này xuống miền Nam?"
Hắn mím chặt môi, rất lâu sau mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Chuyến gạo này là do nhà ta quyên góp cứu trợ nạn lụt ở miền Nam. Hè năm nay, lũ lụt ở đó đã cuốn trôi hết mùa màng. Năm mới sắp đến, ta hy vọng họ có cái ăn."
*
"Vậy nên thiếu gia mới tự mình đi..." Trong lòng ta như có một viên đá nhỏ rơi xuống, tạo nên từng gợn sóng.
"Ừ."
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sắc mặt hắn tái nhợt. Ta không nói thêm gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt sông phẳng lặng dần gợn sóng, những gợn sóng ấy ngày càng lớn.
*
Chốc lát, đầu thuyền vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Không xong rồi, không xong rồi, thuyền chúng ta bị bọn cướp vây lại!"
*
Tim ta thắt lại, Lâm Dịch Nhiên cũng mở mắt, đứng lên.
"Họ đông người, chúng ta không phải đối thủ, hơn nữa bọn chúng chỉ cần tiền. Giờ chỉ có cách bỏ thuyền."
Thanh niên vận chuyển vừa nói vừa dẫn chúng ta ra phía đuôi thuyền.
Hắn chỉ vào hai chiếc bè gỗ nhỏ treo ở đuôi thuyền:
"Mau, lên đi."
*
Ta quay lại nhìn Lâm Dịch Nhiên, mặt hắn càng thêm tái mét.