Lãm Phương Hoa

Chương 2



Khi đó Thẩm Khâu mới chỉ là một võ quan cấp thấp trong doanh trại kinh kỳ*. Không biết từ đâu nghe được tin Phùng các lão đang chọn phu quân cho cháu gái bèn chủ động đưa con trai trưởng đến cửa, nhằm đổi lấy một cơ hội thăng tiến.

*Kinh kỳ:

Là từ địa danh trong văn hóa Trung Hoa cổ, dùng để chỉ kinh đô và vùng đất xung quanh kinh đô.

Trong thâm tâm, Phùng các lão coi thường kẻ bán con cầu vinh như Thẩm Khâu, song ông lại rất thích Thẩm Vân Chiêu. Nghĩ rằng để y lớn lên với một người cha như vậy thật đáng lo ngại nên đã đón nhận y.

Không ngờ rằng, sau khi được thuyên chuyển, đường làm quan của Thẩm Khâu hanh thông, ngày càng bò lên vị trí cao hơn. Đến khi quyền thế đủ để áp đảo Phùng các lão, Thẩm Khâu lập tức đòi Thẩm Vân Chiêu về.

Thế nhưng, đứa con trai trưởng đã từng “gửi rể” này dường như trở thành cái gai xấu hổ của Thẩm Khâu, đại diện cho sự khốn đốn và khuất nhục trước đây của ông ta. Ông ta cũng sợ có người nhận ra Thẩm Vân Chiêu đã từng sống trong Phùng phủ nên sửa tên cho y thành Bùi Nghiên Chiêu, tuyên bố với bên ngoài rằng y là con nuôi và nhận vào Huyền Ảnh Ti.

Phùng Gia Ấu đoán, Bùi Nghiên Chiêu hẳn đã xem khoảng thời gian “phu quân nuôi từ bé” kia là vết nhơ trong đời, là ăn nhờ ở đậu và ép dạ cầu toàn. Sau khi thoát khỏi Phùng phủ chẳng những không được bù đắp, y lại bị Thẩm Khâu đối xử khắc nghiệt. Vậy nên oán hận chồng chất, y hận gia gia nàng, cũng đổ hết mọi tội lỗi lên người nàng.

Ban đầu nàng luôn nhớ kỹ lời dặn dò của gia gia, nhìn Bùi Nghiên Chiêu như người xa lạ mỗi khi tình cờ chạm mặt ở kinh thành. Y cũng thế.

Nhưng trong lòng nàng không nén được vẫn nhớ y, thậm chí tự huyễn hoặc rằng y cũng nhớ nàng. Dẫu cho dưới sự “quan tâm” của y, cửa hiệu và ruộng tốt của Phùng gia bị thu hẹp một nửa, tòa nhà đang ở suýt cũng không giữ được, nàng vẫn kiên định cho rằng y ắt có khổ tâm khó nói, vẫn ôm hi vọng kéo y trở lại.

Mãi đến hôm nàng cập kê, nàng đến am Tĩnh Từ thăm mẫu thân. Trên đường về, Bùi Nghiên Chiêu bắt cóc nàng ngay trên đường lớn, trói lại rồi ném vào một khe núi hoang vắng gần đó. Y không nói không rằng bỏ đi, nhưng chưa đến một khắc đã vòng trở lại, lãnh khốc bóp cổ nàng.

Đó là lần đầu tiên Phùng Gia Ấu cảm nhận được sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.

May mắn Bùi Nghiên Chiêu cho rằng nàng chết như vậy quá dễ dàng. Nơi đây có nhiều thổ phỉ lui tới, y muốn xua mấy kẻ thô bỉ dơ bẩn đó đến đây… Chuyện gì xảy ra tiếp theo, nàng cũng đoán được. Y sẽ vờ như nhận được tin báo, dẫn người chạy tới và tận mắt chứng kiến cảnh nàng bị thổ phỉ làm nhục.

Đáng tiếc Bùi Nghiên Chiêu vừa đi, đệ đệ ruột của y, Thẩm Thời Hành liền xuất hiện, giải cứu Phùng Gia Ấu.

Sau đó, khi Bùi Nghiên Chiêu suất lĩnh đại đội người ngựa ra khỏi thành, thứ y nhìn thấy là Thẩm Thời Hành sánh cùng Phùng Gia Ấu bước đi chầm chậm trong tuyết.

Thẩm Thời Hành đoan chính nho nhã, vận y phục màu thiên thanh sáng ngời. Phùng Gia Ấu xinh đẹp quyến rũ khoác áo choàng lông chồn của Thẩm Thời Hành. Hai người một trước một sau duy trì khoảng cách vừa phải, tạo thành một bức tranh tài tử giai nhân đẹp mắt.

Đủ loại tin đồn về quan hệ của hai người họ chính từ đây lan ra.

Mà, cả hai đều có tâm tư riêng nên cũng không giải thích.

Với mối quan hệ này, quan binh Huyền Ảnh Ti hiếm khi đến gây phiền hà với Phùng gia.

Riêng Phùng Gia Ấu cũng thu lại nét ngây ngô cuối cùng.

Thẩm Thời Hành nói Bùi Nghiên Chiêu chỉ nhất thời bị bế tắc. Nhưng nàng không còn muốn đi phân tích tâm lý của y, cũng chẳng muốn nghĩ xem mấy năm sống ở Phùng phủ đó ruốt cuộc đã tổn thương y thế nào…

Càng không muốn biết y có phải đang chịu sự dày vò nào đó.

Nàng chỉ hi vọng Bùi Nghiên Chiêu tự chết quách cho xong.

Thường ngày, nàng cố hết sức tránh tiếp xúc với Bùi Nghiên Chiêu càng lúc càng kiêu ngạo. Tự nhủ bản thân rằng quân tử báo thù mười năm không muộn.

Nhưng bây giờ, vì cứu hai chị em Tùy Anh, nàng đành phải vậy.



Một khắc sau, mưa dần nặng hạt, tưới tắt chợ đêm ầm ĩ.

Chỉ còn cách nha môn Huyền Ảnh Ti hai dãy phố, A Tụ không ngồi yên nổi nữa, không ngừng xốc rèm xe lên nhìn về phía trước. Nhưng chỉ thấy xe ngựa Huyền Ảnh Ti trật tự tiến bước và vài người che dù đi trên đường.

Rốt cuộc, xa phu “hu” một tiếng, ghìm ngựa lại:

“Tiểu thư, đằng trước đã dừng lại.”

A Tụ lần nữa xốc rèm cửa lên:

“Người Đại Lý Tự tới rồi à?”

Mưa mịt mùng, chỉ thấy quan binh Huyền Ảnh Ti lôi áo tơi từ túi buộc bên hông ngựa khoác lên, sau đó lại tiếp tục lên đường.

A Tụ lâm vào tuyệt vọng.

Đừng nói A Tụ, ngay cả Phùng Gia Ấu, nãy giờ thầm đếm số vòng bánh xe chuyển động, cũng dần bồn chồn.

Bức thư kia vạch rõ biện pháp đối phó, một khi nhận được Đại Lý Tự không có lý do ngồi im mặc kệ. Chỉ sợ San Hô gặp trở ngại trên đường và không thể đưa nó đến nơi.

Nàng không lo cho an nguy của San Hô vì tính cách San Hô trầm ổn cẩn thận, còn có chút võ nghệ phòng thân. Nàng chỉ sợ cứ tiếp tục trì hoãn, lỡ như Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên bị ném vào Hắc Ngục không thấy mặt trời của Huyền Ảnh Ti, nàng sẽ không thể dễ dàng can thiệp được nữa.

Tùy Anh sẽ không sao nhưng tính mạng Tùy Tư Nguyên rất đáng lo ngại.

“Tiểu thư, đã có thể nhìn thấy tòa nhà Huyền Ảnh Ti rồi ạ.” Xa phu lo lắng nói.

Phùng Gia Ấu giở rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, cảnh vật lờ mờ dưới màn mưa, tầm nhìn rất hạn hẹp.

“Tiểu thư, vị đại nhân kia lại tới nữa…” Xa phu nhìn thấy Bùi Nghiên Chiêu lần nữa rời khỏi đội ngũ thì cuống quít nhắc nhở.

Phùng Gia Ấu nhíu mày bảo xa phu dừng xe.

Nàng một mình bước xuống xe ngựa, bung dù, làn váy lướt qua vũng nước đọng trên mặt đất, đi về phía Bùi Nghiên Chiêu.

Y nhẹ nhàng kéo dây cương ghìm ngựa đứng tại chỗ, cho nàng thời gian tránh xa đám đông để dễ dàng nói chuyện.

Phùng Gia Ấu bước đến trước mặt y, bị mưa gió tạt trúng, trông nàng hơi chật vật nhưng đầu vẫn ngẩng lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài.

Bùi Nghiên Chiêu lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống nàng.

Phùng Gia Ấu đối diện với đôi mắt lạnh lùng ấy, chậm rãi cất tiếng:

“Có phải anh đang cười nhạo ta, cầu Đại Lý Tự còn không bằng cầu anh?”

“Ít nhất ta có thể khiến chị em Tùy thị bớt khổ sở.” Bùi Nghiên Chiêu khẽ nâng vành nón cói, “Cô cầu thằng em vô dụng ở Lễ Bộ kia của ta cũng chẳng ích gì, Hắc Ngục Huyền Ảnh Ti chỉ nghe lời ta nói.”

“Vậy anh muốn ta cầu anh thế nào?” Phùng Gia Ấu hỏi, “Ném dù, quỳ xuống dập đầu có đủ không?”

Bùi Nghiên Chiêu khẽ gõ ngón tay lên yên ngựa, môi cong lên một đường cười nhạt:

“Cô có thể thử.”

Bốn mắt giao nhau, trong màn mưa xung quanh dường như tung tóe tia lửa điện.

Phùng Gia Ấu cười lạnh:

“Anh nằm mơ đi!”

Bùi Nghiên Chiêu vẫn ung dung như dự liệu:

“Hay cho tình nghĩa chị em! Tùy Anh vì giúp cô mà không tiếc sinh mạng, cô lại không chịu quỳ gối vì cô ta?”

Nếu quỳ xuống cầu xin y mà cứu được người, Phùng Gia Ấu há tiếc chút thể diện này?

Nàng nói:

“Ta còn không hiểu anh sao Bùi Nghiên Chiêu. Nếu ta thật sự quỳ xuống, e rằng anh càng tra tấn Tùy Anh trầm trọng hơn.”

Bùi Nghiên Chiêu chẳng phủ nhận:

“Vậy cô tới tìm ta là muốn làm gì?”

“Hửm? Ai nói ta tới tìm anh?”

Phùng Gia Ấu dùng bàn tay còn lại che đi nụ cười trào phúng, bước vòng qua y, tiếp tục đi về phía trước.

Bùi Nghiên Chiêu thúc ngựa quay lại. Giữa lúc y đang bối rối, bách hộ quan áp giải chị em Tùy thị ở phía trước nhanh chóng rời khỏi đám người.

Khi còn cách y vài bước, Lăng Đào xoay người xuống ngựa, chạy vội đến bẩm báo:

“Đại nhân! Đại Lý Tự có người tới thật, chặn ngay trước cửa nha môn của chúng ta!”

Ánh mắt Bùi Nghiên Chiêu dõi theo bóng dáng Phùng Gia Ấu rất lâu mới thu hồi, có đôi phần kinh ngạc:

“Chặn ở cửa nha môn? Người của Đại Lý Tự đến là ai?”

Lăng Đào:

“Một ti trực họ Tạ, dẫn theo vài tên nha dịch.”

“Chỉ một ti trực đến thôi à?”

Bùi Nghiên Chiêu không tin vào tai mình. Ti trực chỉ là chức quan thất phẩm, dẫn theo vài nha dịch thôi mà dám đến chặn cửa Huyền Ảnh Ti?

“Không sai ạ. Họ Tạ này hình như không bình thường, còn dám càm ràm rằng Đại Lý Tự nghèo kiết hủ lậu, không rộng rãi bằng Huyền Ảnh Ti chúng ta. Nói đi ra ngoài phá án mà chẳng có nổi ngựa với áo tơi, hắn phải tự mang theo dù để khỏi bị ướt. Cũng chính vì thế mà hắn đứng đợi chúng ta ở trước cửa nha môn.”

Lăng Đào thuật lại với dáng vẻ như được mở rộng tầm mắt, không rõ lời nào của tên kia là than thở thật, lời nào là ngầm mỉa mai.

“Tránh ra!”

Bùi Nghiên Chiêu thúc mạnh ngựa lao đi. Bùn nước bắn tung tóe lên cả áo Phùng Gia Ấu, nhưng nàng chẳng lấy làm bực. Trái lại, lòng thầm vui mừng.

Ban nãy, lúc vén rèm cửa sổ xe, nàng đã nhìn thấy San Hô che dù đứng bên đường phía xa xa. San Hô cũng chăm chú nhìn sang bên này, khoảng cách quá xa, Phùng Gia Ấu lờ mờ nhìn thấy San Hô giơ tay chỉ về cửa Huyền Ảnh Ti.

Phùng Gia Ấu biết Đại Lý Tự đã ra tay, nhưng không đến trà lâu mà trực tiếp đến đây.

Hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của nàng.

Ngẫm lại, để phối hợp với những gì nàng viết trong thư, Đại Lý Tự đoạt người ngay cửa Huyền Ảnh Ti là lựa chọn thích đáng nhất. Song Phùng Gia Ấu không nghĩ Đại Lý Tự hiện giờ lại có can đảm bực này khi đối mặt với khí thế hung hăng của Huyền Ảnh Ti.

Nàng vẫy tay với San Hô, cô ấy bèn chạy sang:

“Tiểu thư, sao tiểu thư lại đi ra ngoài mưa thế này?”

“Xe ngựa không thể đến gần cửa nha môn Huyền Ảnh Ti.” Màn diễn này không thể thiếu Phùng Gia Ấu, nàng nhất thiết phải tới đó, “Người Đại Lý Tự này là…?”

San Hô một lời khó nói hết về quá trình đến Đại Lý Tự chuyển thư:

“Lão Hà gác cửa nhận bạc xong liền lập tức đưa thư của tiểu thư vào trong, nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy động tĩnh.” Lại kể thêm, “Người trực đêm nay là Trần tự chính.”

Phùng Gia Ấu đã hiểu, tự chính lục phẩm không làm chủ được, hẳn là phái người đi cửa sau ra ngoài để hỏi ý Thôi thiếu khanh.

Trong cảnh tranh đấu thế lực, vị trí chính khanh của Đại Lý Tự đã bị đổi mấy lần, hiện đang bỏ trống. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nha môn đều do Thôi thiếu khanh quyết định.

Mà Thôi thiếu khanh lại là học sinh của gia gia nàng.

San Hô nghiêng dù che cho nàng, nói:

“Qua khoảng hai khắc thì Trần tự chính dẫn một toán người ra khỏi nha môn. Lúc bước xuống bậc thang ông ta hụt chân trượt ngã, trán đập xuống nền đá rách toạch, chảy máu nghiêm trọng.”

“Ông ta tàn nhẫn với bản thân quá!” Phùng Gia Ấu buộc miệng cảm thán, lại háo hức hỏi, “Vậy rồi ai tiếp nhận?”

“Tạ ti trực ạ. Người đó đang ở ngay trong nha môn, bị Trần tự chính cho người gọi đi, trông rất miễn cưỡng.”

“Họ Tạ?”

Phùng Gia Ấu hơi ngẩn ra, ngẫm nghĩ trong mấy vị ti trực ở Đại Lý Tự có ai họ Tạ?

Đột nhiên cái tên từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng hiện ra rõ ràng. Chân đang bước bỗng khựng lại, giọng nàng gấp gáp không chờ nổi:

“Vị ti trực kia… tên là Tạ Lãm phải không?”

“Tiểu thư biết người này ư?”

Thấy tiểu thư nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, dáng vẻ cực kỳ để ý đến nhân vật này, San Hô bèn nói:

“Lão Hà gác cửa nói Tạ ti trực mới được bổ nhiệm hai tháng nay. Tạm thời chưa có chỗ ở tại kinh thành, khốn khó chật vật lắm nên nhất quyết vào ăn vạ trong nha môn.”

Lão Triệu gác cửa còn kể, vị ti trực tiền nhiệm bị Trần tự chính bức đến nỗi phải từ quan nên Tạ Lãm mới được bổ sung vào. Quan lớn đè đầu cưỡi cổ quan bé là chuyện thường, không biết người mới này sẽ kiên trì được bao lâu.

Phùng Gia Ấu lẳng lặng nghe, đột nhiên “phúc tới tâm liền sáng”, bừng tỉnh nhớ ra Tạ Lãm là ai.