Tạ Triều Ninh vì chột dạ, không dám cho Tạ Lãm biết ông đã phạm sai lầm gì, bởi vì sai lầm đó có liên quan đến hắn.
Việc ông tức giận với Tạ Lãm rồi nói mình thấy thất vọng, giờ đây trở nên dễ hiểu hơn.
Phùng Gia Ấu đang suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng nói dịu dàng của nữ tử: “Tiểu Sơn, về khuôn mặt của Tạ Lâm Khê, ta có thể làm chứng cho nó. Năm đó chính ta đã chữa trị cho nó, nó thực sự mắc bệnh dịch. Đừng nói là hủy dung, ngay cả mạng cũng suýt mất.”
Phùng Gia Ấu quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử vừa nói bước ra từ cổng thành.
Lúc này mặt trời đã khuất núi, nhưng bà vẫn cầm một chiếc dù, mặc trang phục của dân bản địa, đầu đội khăn lụa sa màu xanh biếc, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Qua lớp sa mỏng có thể thấy được gương mặt xinh đẹp, nhìn chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Tuy nhiên, Phùng Gia Ấu biết bà ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi, bởi vì trên eo bà đeo một túi vải mà người châm cứu thường dùng – bà là một đại phu.
Hẳn là Diêu cô cô, sư phụ của Tùng Yên, mà Tạ Lãm thường nhắc đến.
Cũng chính là nữ lang trung mà Thẩm Thời Hành từng đề cập, người đã bị kết án lưu đày đến thành Hắc Thủy vì dùng Xích Lưu Kim giết vô số gian thương ở Nam Cương năm đó.
“Cô cô.” Tạ Lâm Khê cúi đầu cung kính hành lễ.
Diêu Tam Nương mỉm cười với y, tỉ mỉ thưởng thức khuôn mặt đẹp đẽ của y, liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Sau đó bà nhìn về phía Phùng Gia Ấu, ánh mắt đầy phức tạp mà Phùng Gia Ấu không hiểu được.
Phùng Gia Ấu ngoan ngoãn cúi đầu chào: “Diêu cô cô.”
Diêu Tam Nương mỉm cười đáp lại, rồi quay sang Tạ Lãm vẫn đang thờ ơ: “Sao thế? Cưới vợ rồi thì quên cô cô. Đi khỏi nhà nửa năm trời, gặp cô cô cũng không chào lấy một tiếng?”
“Hóa ra cô cô cũng hùa theo nhị thúc lừa con.” Ánh mắt Tạ Lãm lạnh lùng, “Con mới nhớ ra, cô cô và nhị thúc là người quen cũ ở Trung Nguyên, Xích Lưu Kim trong tay cô cô cũng là do ông ấy đưa.”
“Ta bị oan.” Diêu Tam Nương giơ dù lên bước vào giữa Tạ Lãm và Tạ Lâm Khê, “Năm đó, nhị thúc của con kéo ta đến Thục để cứu người. Tình thế cấp bách, ta vốn cũng chẳng biết cứu ai. Đến khi gặp được Tạ Lâm Khê ở Thục, nó chỉ còn thoi thóp một hơi thở, khuôn mặt đã thối rữa không còn chỗ nào nguyên vẹn…”
Nói xong, bà lại bước đến bên cạnh Phùng Gia Ấu: “Khi nào có thời gian, con đến y quán trong thành tìm ta, ta có chuyện muốn nói với con.”
Ánh mắt Phùng Gia Ấu thoáng chút ngưng lại, biết rằng chuyện đó liên quan đến Phùng Hiếu An, nàng gật đầu đồng ý.
Diêu Tam Nương liền cầm dù quay về thành, dáng vẻ như không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Bà vừa đi, ngoài cổng thành chỉ còn lại bốn người họ.
Trình Lệnh Thư và Phùng Gia Ấu rất hiểu ý, lùi lại nửa bước, đứng sau lưng nnam nhân của mình.
Cả hai nhìn nhau, Phùng Gia Ấu biết Trình Lệnh Thư đã hiểu rõ mọi chuyện. Trình Lệnh Thư cũng biết Phùng Gia Ấu đã đoán ra. Trong lòng cả hai đầy phức tạp.
Họ là đối thủ một mất một còn mười mấy năm nay ở kinh thành. Lần trước bỗng ngồi lại cùng uống trà nói chuyện phiếm đã là điều kỳ lạ. Giờ đây lại bất ngờ trở thành chị em bạn dâu.
Tâm trạng Phùng Gia Ấu đương nhiên càng phức tạp hơn, vì nàng biết mình không rõ nội tình bằng Trình Lệnh Thư.
Tạ Triều Ninh cố tình nhốt Tạ Lãm lại, giờ lại mở toang cổng thành, để huynh đệ họ gặp nhau, hẳn ông có ý muốn để Tạ Lãm biết sự thật.
Nàng bắt đầu lo lắng về phản ứng của Tạ Lãm sau khi biết được.
Một lúc lâu không ai nói gì, Tạ Lãm phá tan bầu không khí im lặng: “Cuối cùng ngươi cũng không hoàn toàn nói dối ta. Tạ Lâm Khê, không nhắc đến những chuyện này nữa, về người nhà ngươi… cả nhà Lục ngự sử, ngươi và nhị thúc có chứng cứ gì chứng minh cha ta đã ra tay?”
“Chứng cứ?” Tạ Lâm Khê chỉ mỉm cười nhìn Tạ Lãm.
Phùng Gia Ấu biết rằng y muốn nói Tạ Lãm là chính chứng cứ.
Nhưng Tạ Lãm hoàn toàn không hay biết gì, nếu Tạ Lâm Khê cứ mập mờ như vậy, chỉ khiến Tạ Lãm càng thêm bực bội.
Phùng Gia Ấu chen vào: “Tạ công tử, cả nhà Lục ngự sử đã không may thiệt mạng trong dịch quán, vậy làm sao huynh và lão bộc của mình thoát được?”
Tạ Lâm Khê biết rằng nàng đang giúp mình mở đầu câu chuyện.
Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng y cũng lên tiếng: “Bởi vì khi ta vừa chào đời, ta được tổ mẫu bế đến chùa nuôi, không đi theo cha mẹ đến nhậm chức ở Kinh Bắc, nên mới thoát được kiếp nạn.”
“Vừa sinh ra đã bị đưa đến chùa?” Phùng Gia Ấu hỏi.
Mẫu thân Phùng Gia Ấu tịnh tu trong am, từ nhỏ nàng thường đến đó, cũng từng gặp một thiên kim nhà giàu lớn lên trong am. Nghe nói vì nàng ta ốm yếu nhiều bệnh, sợ không nuôi nổi nên được gửi vào am chăm sóc, đợi đến bảy tuổi mới được đưa về nhà.
Chuyện này dường như cũng khá phổ biến.
“Đúng như muội nghĩ.” Tạ Lâm Khê gật đầu, “Ta sinh non, vừa ra đời đã suýt không qua khỏi, phụ mẫu bèn đưa ta vào chùa, nuôi dưới chân Phật. Trụ trì trong chùa nói rằng, muốn nuôi sống ta thì phải tuyệt đối không được nhắc với bên ngoài, trong ba năm không được gặp mặt. Vì thế, có lẽ ngay cả cữu cữu ta ở Liêu Đông cũng nghĩ rằng ta đã chết non.”
Phùng Gia Ấu quen thẩm vấn phạm nhân, liền hỏi tiếp: “Thế còn đệ đệ huynh thì sao, là sinh đôi à? Hay là nhỏ hơn một hai tuổi?”
Phùng Gia Ấu thiên về việc Tạ Lãm nhỏ hơn y một hai tuổi, bởi khác biệt giữa hai người không lớn, rất khó mà nhận ra.
Trước khi Tạ Lâm Khê bị hủy dung, y và Tạ Lãm có khuôn mặt khá giống nhau, nhưng có lẽ không giống đến mức như sinh đôi khó phân biệt.
Nếu không, vụ hủy dung này có phần quá triệt để.
Hơn nữa, hình dáng hai người khác biệt khá lớn. Từ khung xương mà nói, Tạ Lâm Khê như dương liễu, Tạ Lãm như tùng bách. Về chiều cao, Tạ Lãm cao hơn y hơn nửa cái đầu. Hai người họ dường như một người giống Lục ngự sử xuất thân dòng dõi thư hương, còn người kia giống Lục phu nhân xuất thân tướng môn Tề thị.
Thông thường, song sinh ít khi có sự khác biệt lớn như vậy.
Vì vậy, khi trên mặt không còn điểm giống nhau nữa, họ hoàn toàn khác biệt.
Thế nên, dù Phùng Gia Ấu biết họ có cùng tên, nhũ danh và tên tự hợp lại mang ý nghĩa sâu xa, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.
“Sao nàng biết hắn còn có đệ đệ?” Tạ Lãm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, “Sao ta chưa từng nghe nàng nhắc đến?”
“Chàng cứ nghe huynh ấy nói trước đi.” Phùng Gia Ấu đẩy hắn lên phía trước, nhưng không đẩy nổi.
“Sao nàng kỳ lạ vậy?” Tạ Lãm tiếp tục quan sát nàng.
Hiện giờ hắn chưa hiểu rõ mọi biến hóa cảm xúc của nàng như lòng bàn tay, nhưng ít nhất có thể đoán hơn phân nửa.
Nghĩ đến đây, Tạ Lãm bất tri bất giác nhận ra, trước đây hắn nào có bận tâm người khác nghĩ gì. Hắn thậm chí còn lười nghĩ về chuyện của chính mình. Vừa phiền vừa mệt.
Nhưng từ khi gặp Phùng Gia Ấu đến giờ, có ngày nào hắn không để ý đến biểu cảm của nàng? Mấy tháng trôi qua, trừ việc không đoán được trong đầu nàng đang nghĩ ngợi gì, phàm là hắn có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng biến hóa, liền hiểu được cảm xúc của nàng.
Hắn cho rằng yêu thương và bảo vệ thê tử mình là lẽ đương nhiên, thân là nam nhân, là trượng phu đều phải vậy.
Nhưng có phải hắn đã làm hơi quá rồi không?
Chẳng trách khi hắn rời nàng vài ngày, đầu óc thường nghĩ ngợi lung tung, hóa ra là vì ngày thường hắn nghĩ quá nhiều. Thậm chí còn có ý nghĩ không muốn mình trông chẳng ra làm sao.
Thực ra từ lâu đã rất chẳng ra làm sao rồi.
Thói xấu này phải sửa ngay.
Việc cần làm thì làm, nhưng tuyệt đối không được làm quá, nếu không chẳng phải giống như một con chó canh cửa cứ nhìn sắc mặt chủ nhân sao.
Tôn nghiêm ở đâu?
Hắn lần nữa quay đầu nhìn Tạ Lâm Khê: “Ngươi đừng vòng vo, nói thẳng chứng cứ cho ta biết. Ta tin chắc chắn trong đó có hiểu lầm, cả nhà Lục ngự sử không thể nào do cha ta giết.”
Tạ Lâm Khê phớt lờ câu hỏi của hắn, trả lời Phùng Gia Ấu: “Đệ đệ ta nhỏ hơn ta một tuổi rưỡi. Nó không giống ta, dù cũng sinh non, nhưng sức khỏe lại rất tốt. Khi theo phụ mẫu đến Kinh Bắc nhậm chức, nó mới chỉ vài tháng tuổi. Đêm đó ở dịch quán, cả nhà ta, bao gồm cả gia bộc và hộ vệ, hơn mười người đã bị bọn cướp tấn công. Sau khi giết người, chúng còn phóng hỏa thiêu dịch quán để hủy thi diệt chứng.”
Nghe đến đây, Phùng Gia Ấu lập tức cảm thấy nghi ngờ. Lúc đó Nam Cương đang loạn lạc, trên đất Đại Ngụy khắp nơi đều có lưu dân và bọn cướp. Bọn cướp giết người cướp của không cần phải phiền phức đến mức hủy thi diệt chứng, trừ khi hung thủ muốn che giấu điều gì.
“Thứ đám cướp muốn che giấu chính là đệ đệ ta.” Tạ Lâm Khê lạnh lùng nói, “Bọn chúng muốn những quan viên đến thu gom thi thể sẽ làm chứng rằng ấu đệ của ta đã bị thiêu thành tro. Nhưng đệ đệ ta có đeo vật này trên cổ chân.”
Tạ Lâm Khê lấy ra từ túi vải bên hông một tượng Phật nhỏ được chạm khắc từ ngọc thạch. “Ta và đệ đệ mỗi người có một miếng, đây là của ta. Loại đá này rất đặc biệt, lửa không nung chảy, thậm chí hiếm khi bị nứt vỡ.”
Phùng Gia Ấu liếc nhìn Tạ Lãm, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào với miếng ngọc.
Nhưng Tạ Lãm càng nghe càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tạ Lâm Khê đến đây để nói về mối thù với phụ thân hắn, sao lại cứ mãi kể chuyện về đệ đệ mất tích của mình với Phùng Gia Ấu?
Tựa như đệ đệ mất tích này có mối liên hệ rất lớn với phụ thân hắn vậy.
Chẳng lẽ phụ thân hắn đã bắt cóc đứa bé đó, nên Tạ Lâm Khê mới khẳng định chính ông đã diệt toàn gia của y?
Sai lầm mà phụ thân hắn không dám thừa nhận chính là đã bắt cóc đứa con trai nhỏ của Lục ngự sử sao?
Nếu điều đó là thật, thì đứa trẻ đó hiện giờ đang ở đâu?
Chẳng lẽ là người nào đó trong trại, đã bị nhị thúc điều tra ra?
Hắn hoài nghi nhìn Tạ Lâm Khê.
Tạ Lâm Khê né tránh ánh mắt hắn, chỉ nhìn Phùng Gia Ấu: “Lúc đó, vụ án do Hình Bộ tiếp nhận. Người đi suốt đêm đến điều tra chính là thị lang của Hình Bộ, phụ thân muội.”
Phùng Gia Ấu im lặng.
Tạ Lâm Khê tiếp tục kể: “Phụ thân muội và phụ thân ta cùng khóa, một người đỗ trạng nguyên, một người đỗ thám hoa, cũng coi như tán thưởng lẫn nhau. Có lẽ phụ thân muội đã từng có ý định lôi kéo phụ thân ta gia nhập Hội Đồng Minh. Ông ấy điều tra và biết chuyện ta được nuôi trong chùa.”
Phùng Gia Ấu biết Phùng Hiếu An chắc chắn đã từ bỏ việc lôi kéo. Vì Lục ngự sử là người quá chính trực, làm việc cẩn thận, không khoan nhượng. Ông ấy thuộc loại người mà nếu biết về Hội Đồng Minh, sẽ ngay lập tức đi tố giác. Đừng nói là đồng khóa, dù có là cha ruột, ông ấy cũng sẽ không ngần ngại.
Những gì xảy ra sau đó không cần Tạ Lâm Khê nói, Phùng Gia Ấu cũng có thể đoán ra bảy tám phần.
Trước khi Phùng Hiếu An đến Kinh Bắc điều tra vụ án, ông đã nhận ra vụ “hủy thi diệt chứng” không bình thường.
Vì vậy, trước tiên ông đến ngôi chùa để dò hỏi vị lão bộc của Tạ Lâm Khê một vài chi tiết. Khi Phùng Hiếu An đến dịch quán, ông bắt đầu lùng sục khắp nơi tìm kiếm miếng ngọc Phật đó, nhưng không tìm thấy. Ông suy đoán đứa trẻ đã bị ai đó đưa đi.
“Nhưng tại sao không tiết lộ chuyện này?” Phùng Gia Ấu hỏi.
Nàng không hiểu tại sao Phùng Hiếu An lại giấu kín sự việc, thậm chí cả sự tồn tại của Tạ Lâm Khê cũng bị che giấu. Tại sao không giao Tạ Lâm Khê cho cữu cữu y, Tề Phong?
“Có phải cha ta nghi ngờ người ra tay chính là Tề Phong, đại đô đốc hiện giờ?”
“Ừ, cữu cữu ta trước kia không thân thiết với phụ mẫu ta. Nhưng sau khi họ gặp nạn, ông ta từ Đô Ti Liêu Đông đến quá nhanh, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng và chỉ chờ cơ hội để được triều đình chú ý.”
Tạ Lâm Khê nắm chặt tay, trong mắt dấy lên sát khí. “Vì vậy, phụ thân muội không dám tiết lộ sự tồn tại của ta và đã giấu ta đi.”
Phùng Gia Ấu xoa xoa ngón tay, cúi đầu suy ngẫm.
Sau đó, Tề Phong thật sự đã được triều đình chú ý và giao phó trọng trách, trở thành chủ tướng phụ trách chống lại Nam Cương. Phùng Hiếu An chắc chắn càng thêm nghi ngờ ông ta, và đến nay vẫn còn nghi ngờ.
“Nhưng nếu phụ thân ta nghi ngờ Tề Phong ra tay, tại sao lại chuyển mục tiêu sang…” Phùng Gia Ấu suýt buộc miệng nói thẳng tên của nhạc phụ mình ra, “Sao lại chuyển mục tiêu sang đại trại chủ?”
Nàng vừa dứt lời, Tạ Lãm đột ngột quay đầu nhìn lên tường thành.
Phùng Gia Ấu cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy trên tường thành cao vút và vững chắc không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông.
Người này trông chỉ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, ngũ quan sâu sắc, khí chất cứng cỏi. Thanh miêu đao được dựng đứng, mũi đao chạm đất, một tay ông để sau lưng, tay kia nhẹ nhàng đặt trên đỉnh chuôi đao. Thoạt nhìn, trông ông bình thản, nhưng sự sắc bén tỏa ra từ ánh mắt khiến người ta tin rằng một mình ông có thể đối đầu với ngàn quân.
Tóm lại, chỉ cần đứng đó, không ai dám nghi ngờ ông chính là đại trại chủ của Mười Tám Trại, người đủ khả năng tự lập làm vương.
Phùng Gia Ấu từng nghĩ rằng sự mạnh mẽ và tự tin của Tạ Lãm có lẽ di truyền từ tướng môn Tề thị. Giờ đây mới nhận ra hắn giống Tạ Triều Ninh hơn nhiều.
Tạ Lãm ngày hôm nay, không liên quan lắm đến việc ai sinh ra hắn, hoàn toàn do một tay Tạ Triều Ninh đào tạo nên.
Ánh mắt Tạ Triều Ninh quét qua từng người trong số họ, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Lãm.
Ông nói: “Bởi vì Phùng Hiếu An đã điều tra ra, kẻ giết người và kẻ phóng hỏa không phải cùng một nhóm. Kẻ giết người là một đám binh lính cải trang thành cướp, còn kẻ phóng hỏa, chính là ta.”
—