Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 44



186 

Kỳ mẫn cảm vào ngày thứ hai trở nên đặc biệt mãnh liệt. Vệ Tu vất vả lắm mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng chưa đầy vài giờ, đợt phản ứng thứ hai đã ập đến dữ dội. 

Mẹ Vệ là một Omega, pheromone của Vệ Tu kinh động đến bà, thế là bà vội vã dẫn theo một đám người đến tìm Vệ Tu. 

Lần này bà quyết không để cho Từ Doãn Xuân đắc thủ thêm lần nào nữa. 

Mẹ Vệ: “Sao kỳ mẫn cảm đến rồi mà con không nói một tiếng?” 

Vệ Tu: “Con không sao, mẹ không cần bận tâm.” 

Vệ Tu tỏ ra bình tĩnh, song sự dao động đến từ pheromone lại không thể lừa mọi người. Mẹ Vệ nói: “Đừng cố chống nữa, mẹ đã tìm vài người đến ở cùng con.” 

Mẹ Vệ dẫn theo một nam một nữ Omega. Lúc này Vệ Tu cực kỳ mẫn cảm với pheromone, lập tức lùi lại. 

Từ Doãn Xuân đồng thời tiến lên, che chắn cho y: “Không cần, thiếu gia đã có cháu chăm sóc.” 

Mẹ Vệ chẳng thèm liếc hắn một cái, tiếp tục bảo: “Mẹ nghĩ đến việc con thích Beta nên cũng gọi thêm hai người khác đến. Mấy người bọn họ cùng phục vụ con, như vậy con hài lòng chưa?” 

Vệ Tu biến sắc: “Mẹ xem con là loại người gì!”

187 

Mẹ Vệ không đùa, cứng rắn ra lệnh cho vài vệ sĩ nhét Omega và Beta vào phòng Vệ Tu. 

Vệ Tu vốn chỉ dựa vào ý chí để cầm cự, giờ ngửi thấy mùi Omega thì vừa ghê tởm vừa không khống chế nổi toàn thân run rẩy. 

Vệ Tu lập tức rơi vào tuyệt vọng, nhưng đúng lúc ấy Từ Doãn Xuân nắm lấy tay y. 

Giống như kiếp trước khi hai người nương tựa vào nhau mà sống, y bảo vệ Từ Doãn Xuân, Từ Doãn Xuân cũng bảo vệ y. 

Họ là chỗ dựa duy nhất của nhau. 

Hai người nhìn nhau, sự ăn ý tuyệt vời khiến Vệ Tu lập tức che kín miệng mũi. 

Cùng lúc đó, Từ Doãn Xuân vung tay, hạ thuốc toàn bộ những người có mặt. 

Từ Doãn Xuân lại một lần nữa đưa Vệ Tu chạy trốn.

188 

Từ Doãn Xuân dẫn Vệ Tu đến một căn nhà độc lập hẻo lánh. 

Vệ Tu: “Đây là đâu?” 

Từ Doãn Xuân: “Nhà tôi thuê.” 

Trước khi Vệ Tu sống lại, Từ Doãn Xuân đã thuê căn nhà này. 

Thực ra lúc trước hắn còn thuê một nơi khác, chính là chỗ từng giam cầm Vệ Tu giả, nhưng đáng tiếc đã bị nhà họ Vệ phát hiện, giờ chỉ còn lại điểm trú chân này. 

“Ban đầu tôi định dọn dẹp xong xuôi để làm quà sinh nhật cho thiếu gia, nhưng tôi lười quá.” Từ Doãn Xuân thẳng thắn: “Sau này thiếu gia tự dọn nhé.” 

Vệ Tu: “… Được.”

189 

Vệ Tu vừa bước vào nhà đã lập tức lùi ra. 

“Mùi gì thế này?” 

“Mùi?” Từ Doãn Xuân không ngửi thấy gì, một lúc sau mới hiểu: “Có phải pheromone của Thẩm Tích không? Thẩm Tích từng ở đây một thời gian.” 

Hồi Vệ Tu giả quấn lấy Thẩm Tích, Từ Doãn Xuân đã sắp xếp cho Thẩm Tích rời ký túc xá đến đây ở tạm, có lẽ mùi pheromone từ lúc đó còn sót lại. 

Vệ Tu run rẩy: “Tôi không muốn ngửi mùi của người khác!” 

Từ Doãn Xuân vội vàng mở hết cửa sổ. Ngoài nhà trồng đầy hoa quế, hương hoa quế theo gió bay vào, lúc này Vệ Tu mới chịu vào nhà.

190 

Vệ Tu rất khó chịu. 

Từ Doãn Xuân không chịu nổi, an ủi: “Thiếu gia, tôi mua một bình xịt hơi thở Omega, anh dùng một chút được không?” 

“Không cần!” 

“Đó là sản phẩm tổng hợp từ phòng thí nghiệm, không phải mùi người thật, anh dùng một chút đi!” 

Vệ Tu vẫn lắc đầu: “Dùng một lần sẽ có lần thứ hai…” 

Từ Doãn Xuân cũng hiểu rõ, loại bình xịt ấy thực chất chỉ dùng được vài lần, sau đó sẽ không còn tác dụng với Alpha. 

Nhưng dù vậy, hắn không thể chịu được khi thấy Vệ Tu khó chịu. 

“Thiếu gia, anh đừng cố chấp như thế!” Từ Doãn Xuân lại suýt khóc. 

“Không sao…” Vệ Tu vẫn an ủi hắn: “Cậu lấy hết đạo cụ của cậu ra, tôi nhất định vượt qua được.” 

Từ Doãn Xuân hết cách, đành lấy ra đống đồ từng dùng với Vệ Tu giả. 

Hắn nhốt Vệ Tu vào lồng rồi đeo thêm rọ mõm cho y. 

Vệ Tu run giọng: “Trói cả tay chân nữa.” 

Từ Doãn Xuân im lặng làm theo chỉ thị của Vệ Tu, trói chặt y lại. 

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cởi trói tay phải cho Vệ Tu. 

Vệ Tu nhìn hắn. 

Nhìn hắn rời khỏi lồng sắt, rồi lại đưa tay qua song sắt. 

Hai người cách chiếc lồng vươn tay về phía nhau, nắm chặt lấy tay đối phương. 

Đêm ấy, Vệ Tu đau đớn khôn cùng. 

Mấy lần y muốn buông tay, chỉ sợ mình làm Từ Doãn Xuân bị thương. 

Nhưng Từ Doãn Xuân quyết không chịu buông, dù tay hắn đã bị móng tay Vệ Tu cào rách vài vệt thì vẫn quyết không buông lỏng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com