Làm Trà Xanh Hả? Chuyện Dễ Mà

Chương 10



Anh trai tôi thì không cần phải nói, thực ra trước đây anh ấy cũng rất cưng chiều Lý Tĩnh Thư, nhưng có lẽ mối quan hệ huyết thống thật sự kỳ lạ như vậy.

 

Bốn chúng tôi ngày càng giống một gia đình, còn Lý Tĩnh Thư thì không biết từ lúc nào đã bị dần dần loại ra khỏi đó.

 

Ngay cả cô giúp việc trong nhà cũng nhận ra tình cảnh của cô ta, lúc nào cũng mỉm cười với tôi, những món ăn tôi thích thậm chí không cần phải nói, hôm sau sẽ lại xuất hiện trên bàn.

 

Còn Lý Tĩnh Thư, dù đã nói rất nhiều lần muốn ăn cua, nhưng cô giúp việc lại không mua, hỏi thì chỉ bảo là quên.

 

Tôi cảm giác được, Lý Tĩnh Thư càng ngày càng không thể chịu đựng sự hiện diện của tôi.

 

Nhiều lần tôi cảm thấy như bị gai nhọn đ.â.m vào lưng, quay đầu lại là bắt gặp ánh mắt đầy hận thù của Lý Tĩnh Thư.

 

Ánh mắt của cô ta như dây leo độc, lạnh lẽo như con rắn, tôi thậm chí nghi ngờ cô ta đã ghét tôi đến mức đêm khuya sẽ lén vào phòng tôi và đ.â.m tôi chết.

 

...

 

Vào chiều thứ Sáu sau khi tan học, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.

 

Giọng bà ở đầu dây bên kia đầy lo lắng: "Tĩnh Nhiên, Tĩnh Thư nói bụng đau, đã đi bệnh viện rồi, mẹ sẽ đi thăm con bé, ba hôm nay có cuộc họp, con có thể tự về nhà được không?"

 

Tắt điện thoại, tôi cũng không nghĩ nhiều, khu vực này không dễ bắt taxi, lại không có xe buýt sau khi kết thúc lớp học buổi tối, tôi định đi bộ về nhà theo con đường cũ.

 

Không ngờ vừa bước vào con hẻm tối, tôi ngay lập tức cảm nhận được có những bước chân hỗn loạn từ phía sau.

 

Tôi quay người lại, thấy mấy người đàn ông cao khoảng một mét sáu, một mét bảy đang cười đểu đi theo tôi.

 

Bọn họ ăn mặc rất lôi thôi, quần bò lủng lỗ, tóc màu đỏ, trắng, xanh, trông như một đám người ăn chơi lêu lổng.

 

Trong số đó, người đi đầu có vẻ hơi quen, tôi suy nghĩ một chút rồi nhận ra đây chính là đám lưu manh mà tôi đã gặp trước đó ở trường.

 

Bọn họ làm bảo vệ cho một KTV gần đây, nghe nói có chút quan hệ.

 

Tôi cảm thấy trong lòng trùng xuống.

 

Tôi từng thấy Lý Tĩnh Thư và người đàn ông này đi cùng nhau, nghĩ lại thì chuyện này không khó đoán, chắc chắn là Lý Tĩnh Thư đã không thể chịu đựng được nữa, quyết định ra tay với tôi.

 

Người đàn ông phun một làn khói thuốc, lộ ra hàm răng vàng khè, cười nhếch mép rồi bước lại gần tôi:

 

"Em gái, chỉ có một mình à?"

 

"Đi chơi cùng mấy anh không?"

 

Tôi rút con d.a.o rọc giấy trong ba lô ra, lùi lại một bước rồi bình tĩnh nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Lý Tĩnh Thư bảo các người đến sao?"

 

Có lẽ vì thấy tôi không có vẻ gì là sẽ chống cự, gã lưu manh cười nhạt một tiếng, chẳng hề giấu giếm gì:

 

"Đúng vậy, chính là cô chị tốt của em, cô ta nghĩ em cản đường mình, bỏ ra một số tiền lớn thuê chúng tôi đến."

 

"Em ngoan ngoãn để chúng tôi chơi một chút, chụp vài tấm hình rồi cút về quê đi, tụi anh chỉ lấy tiền rồi sẽ để lại cái mặt xinh đẹp của em, thế nào?"

 

Có lúc tôi thật sự không hiểu, rõ ràng ba mẹ tôi đều là những người có giáo dục, sao Lý Tĩnh Thư lại có thể trở thành như thế này?

 

Cả đầu óc chỉ nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu đó, một lần không được lại thêm lần nữa, cứ muốn tôi không còn mặt mũi để ở lại trong nhà, hoàn toàn bị cô ta đẩy đi.

 

Có lẽ đó là sức mạnh di truyền, cô ta giống y như gia đình của cô ta vậy.

 

Người đàn ông vừa nói xong thì không kiên nhẫn nữa, tiến lên, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ tà dâm, đưa tay về phía mặt tôi: "Nghe lời một chút... đỡ phải chịu nhiều đau khổ."

 

Ngay lúc tôi cầm d.a.o rọc giấy, nghiến răng chuẩn bị quyết đấu thì đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau:

 

"Chúng mày làm gì thế?"

 

Bọn lưu manh giật mình, quay lại nhìn.

 

Điều khiến tôi bất ngờ là, đứng ở cửa con hẻm lại chính là Lê Diệu!

 

Anh ta thở hổn hển, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào đám lưu manh.

 

"Đéo liên quan gì đến mày! Về nhà chơi con khỉ cái kia đi!"

 

Nhìn thấy chỉ là một thiếu niên, bọn lưu manh không mấy quan tâm, khạc một tiếng rồi chửi thề.

 

Lê Diệu có bao giờ bị chửi như thế đâu, anh ta liếc xung quanh một chút rồi bất ngờ nhặt một viên gạch rồi lao lên!

 

Trong khi chạy, anh ta lớn tiếng gọi tôi: "Chạy đi!"

 

Tôi nhìn anh ta một cái đầy phức tạp, không nói gì thêm, quay người chạy luôn!

 

"Đệt!"

 

Một tên lưu manh chửi bậy, hai người phía sau định đuổi theo tôi nhưng bị Lê Diệu túm lấy, đứng chắn ngay trước mặt tôi:

 

"Gây khó dễ với con gái thì có cái gì hay? Có giỏi thì đánh tao này!"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Chúng mày biết tao là ai không, tao là…"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com