Trong buổi tiệc gia tộc, em gái tôi khoác tay bạn trai tôi, tươi cười rạng rỡ thông báo với mọi người rằng họ sắp kết hôn.
Khách khứa đông nghịt, tôi mặc áo cà sa bình thản đón nhận ánh mắt của mọi người.
A di đà Phật, tôi là người xuất gia.
Câu chuyện con gái lớn nhà họ Lâm, Lâm Vi, bị gia đình ép đi tu, đã sớm trở nên nổi tiếng khắp nơi rồi, không phải điều xa lạ nữa.
1
Ba tôi sùng đạo Phật.
Sùng đến mức nào ư?
Năm nào ông cũng đi lễ Phật khắp nơi trên cả nước, theo các cao tăng hành cước, bế trai, xây chùa thì quyên góp đến mấy trăm triệu.
Ông là một thương nhân thành đạt, một ông lớn trong ngành, cũng là trụ cột của Lâm gia, chịu ảnh hưởng của ông, cả nhà họ Lâm đều sùng Phật.
Bất cứ công ty nào của Lâm gia cũng đều có bàn thờ Phật, mùng một, ngày rằm, các cô dì chú bác đều đặn đến thắp hương, thành kính vô cùng.
Em gái tôi, Lâm Chi, cùng với mấy đứa em họ, em con dì, càng nổi tiếng trong giới danh môn là những "Phật nữ" chính hiệu.
Tất cả bọn họ đều sợ ba tôi.
Ông là người không hay cười, hồi trẻ làm việc quyết đoán, dẫn dắt các em gây dựng sự nghiệp, mọi người đều nghe theo ông.
Cho nên dù sau này ông trung niên quy y cửa Phật, không còn quản chuyện công ty nữa, chỉ cần ông hơi nhíu mày, các chú các bác vẫn im thin thít.
Họ sợ ông, nên cũng theo ông mà tin Phật.
Tôi không sợ ông, nhưng tôi cũng không thân thiết với ông, càng không tin Phật.
Ai cũng biết, tôi tên Lâm Vi, là con gái lớn của ông chủ tập đoàn Lâm Thị.
Theo quỹ đạo cuộc đời đã định sẵn, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ vào công ty nhà, từng bước bò lên, sau này sẽ tiếp quản việc kinh doanh vật liệu xây dựng của Lâm Thị.
Lâm Thành không có con trai, tôi còn một đứa em gái Lâm Chi, là con của dì Trần, mẹ kế của tôi.
Còn mẹ ruột của tôi, đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Dì Trần và mấy cô dì chú bác kia, nhìn bề ngoài thì đối xử với tôi rất tốt, luôn tươi cười niềm nở.
Nhưng có ai ngốc đâu, công ty gia đình, trước lợi ích thì tình thân có đáng là bao.
Cho nên khi ba tôi đề nghị, bảo tôi quy y Tam Bảo, giữ Ngũ giới, xuống tóc đi tu ở am Phật chùa Đạo Thanh, không một ai phản đối.
Tôi rất kinh ngạc, và không thể chấp nhận được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ba tôi lại không thấy có gì không ổn, Lâm gia có duyên với Phật, cơ nghiệp gây dựng được, đều nhờ Phật tổ phù hộ.
Năm trước sức khỏe ông không tốt, tăng nhân trong chùa tụng kinh trừ tà, giải nghiệp, sau khi khỏi bệnh ông liền ngộ ra.
Ngộ ra rồi thì muốn đưa con gái đi tu, đây sẽ là phúc báo của Lâm Thành ông, cũng là phúc báo của Lâm Vi tôi và cả Lâm gia.
Còn tại sao lại là tôi ư, vì tôi là con gái lớn nhà họ Lâm, lại còn vì tôi không tin Phật.
Con gái lớn nhà họ Lâm, phải vì gia tộc mà cống hiến.
Con gái lớn nhà họ Lâm không tin Phật, đáng chếc!
Cả nhà họ Lâm ép tôi đi tu, phải ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi đã từng phản kháng, đã từng bỏ trốn.
Hồi đó là bỏ trốn cùng với Trương Chí Viễn.
Anh ấy là bạn trai tôi, đã yêu nhau bốn năm.
Giới nhà giàu ở Hải Thành bé tí tẹo này thôi, nhà Trương Chí Viễn cũng làm xây dựng, thường xuyên có giao dịch làm ăn với Lâm gia chúng tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thời đại học chúng tôi đã ở bên nhau, tình cảm rất tốt, vốn định một hai năm nữa sẽ kết hôn.
Chúng tôi đã vứt bỏ tất cả, bỏ trốn đến một nơi xa lạ.
Kết quả chưa được một tuần, đã bị người do ba tôi phái đến tìm được.
Người dẫn đầu là ba của Trương Chí Viễn, bác Trương, người ngày thường đối xử với tôi rất hiền hòa.
Nhà họ không dám đắc tội với nhà tôi, tôi biết điều đó.
Trương Chí Viễn khóc, anh ấy quỳ xuống trước mặt ba mình, không hề nhìn tôi.
Anh ấy là con một trong nhà, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có quá nhiều thứ không thể bỏ.
Tôi cũng khóc, cuối cùng vẫn phải quay về, chấp nhận để bọn họ mở tiệc linh đình, phô trương mời tăng nhân đến cử hành "Lễ Quy Y" cho tôi.
Ép một người quy y Tam Bảo, xuống tóc đi tu, nghe thật hoang đường.
Nhưng đây là hiện thực.
Hiện thực là, ai có bản lĩnh, người đó làm chủ luật chơi, như ba tôi.
Hiện thực vẫn là, Phật độ người hữu duyên, cũng độ người có tiền.