Lâm Vi

Chương 10



Đến cục dân chính, mẹ con lại không chịu nữa.



Lằng nhằng mãi không thôi.



Ba ở bên ngoài quen dì Trần của con, là ba có lỗi với mẹ con, nhưng không có lỗi với nhà ông ngoại con.



Cậu út con làm ăn thua lỗ, nhà gặp chuyện, sau này đều là ba giúp đỡ cả.



Ba đã cố gắng hết sức rồi.



Lúc đó mẹ con bị kích động, lại phát hiện ra sự tồn tại của dì Trần và em gái con, nhất quyết đòi ly hôn…



Lâm Thành nói rất nhiều, cuối cùng ông nói: "Ba đến tuổi này mới ngộ ra, người sống một đời, mỗi người có một nhân duyên, mỗi người có một phúc báo, tất cả đều do tự mình tu dưỡng, người không có ai sinh ra đã bất hạnh, mọi khổ ách đều có nguyên do, cho nên không phải của mình, không nên cưỡng cầu."



Tôi nhanh tay lần tràng hạt Phật châu trong tay: "A di đà Phật, thí chủ nói phải."



Mấy ngày sau, em họ tôi ở nhà chú hai và ba em họ ở nhà dì cả, dì út, tổng cộng bốn người đến chùa Đạo Thanh thắp hương.



Họ mặc váy và sườn xám trắng tinh, tóc dài xõa vai, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, dáng vẻ tao nhã.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ồ, còn mang theo cả thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, dưới ánh chiều tà, ở tường vàng chùa miếu và những nơi như phòng chay, hoặc cầm kinh thư chụp ảnh, hoặc đốt hương phẩm trà.



Khí chất tiên khí phiêu phiêu, một bộ dáng Phật nữ không vướng bụi trần.



Cuối cùng họ tươi cười hớn hở xem ảnh, bàn bạc xem nên đăng mấy tấm lên mạng xã hội.



Chỉ có em họ Lâm Giai ít nói, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự.



Thế là tôi hỏi: "Giai Giai sao thế?"



Em họ còn chưa mở miệng, em họ nhà dì cả đã nhanh nhảu nói: "Còn sao nữa, thất tình chứ sao."



"Chị đừng có nói bậy."



"Ai nói bậy chứ, chẳng phải là thích cái cậu con trai nhà họ Tần từ nước ngoài về đó sao, còn đi dò hỏi nữa chứ, cái người đó em xứng chắc? Người ta về nước là để kết hôn với Ngô Ngọc Phi đấy."



"Em không có thích anh ta."



"Xì, thích hay không tự em rõ, ngốc nghếch, Ngô Ngọc Phi không phải bạn học của em sao? Nhà người ta thế nào, cả nhà làm chính trị, bác cả còn là nhất bả thủ, Tần Việt thèm để ý đến emchắc?"



"Chị có phiền không vậy, liên quan gì đến chị chứ? Nhiều lời thế!"







Khi họ ồn ào náo nhiệt ra về thì trời đã tối mịt.



Điện thoại của tôi vừa hay có một tin nhắn chưa đọc.



Chính là Tần Việt gửi đến.



Lát nữa anh ta sẽ lái xe đến, bảo tôi ra ngoài gặp anh ta.



Đàn ông đúng là miệng lưỡi không đồng nhất, nói là không có hứng thú với ni cô, nhưng vẫn luôn hết lần này đến lần khác tìm đến tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Trên đường vành đai khu du lịch Châu Sơn, sau này chúng tôi gặp nhau vô số lần.



Cùng nhau hút một điếu thuốc, trong xe là mùi t.h.u.ố.c lá quen thuộc, cùng với mùi hương khói trên áo cà sa.



Tay anh ta đặt lên eo tôi, quen thuộc khẽ cười: "Không phải ăn chay sao, cũng không thấy gầy đi."



Tôi bật cười: "Anh thích gầy?"



"Không thích, tôi thích em như này, điên cuồng." Dưới ánh đèn xe lờ mờ, ánh mắt anh ta khinh bạc.



Tôi hỏi anh ta: "Anh không sợ thần phật sao?"



Tần Việt cười khẩy: "Trên đời vốn không có Phật, quỷ trong lòng người nhiều rồi, mới có thần phật."



Sau đó anh ta nhéo mặt tôi, hỏi trong lòng tôi có quỷ không.



Tôi thành thật gật đầu, có, rất nhiều.



Thế là anh ta cười ha hả, cúi người ghé sát tai tôi nói: "Chị ơi, vậy thì xuống địa ngục đi, cùng nhau nhé."



Vậy thì cứ để Phật nhìn đi.



Anh ta không sợ, tôi cũng không sợ.



Cuộc vui trước khi xuống địa ngục, nên triệt để hơn một chút.



Tôi khoác áo khoác ngoài áo cà sa, đội mũ tai bèo, tô son môi.



Tần Việt đưa tôi đi leo núi, đi dạo chợ đêm, đi quảng trường trung tâm xem các bà cụ nhảy múa dưỡng sinh.



Trong công viên, đài phun nước trào lên, tôi vừa kêu vừa né tránh ở giữa, bốn phía cột nước phun tung tóe, ướt hết cả người.



Tần Việt đến kéo tôi, tóc bị ướt, rũ rượi.



Sau đó tôi cười thỏa thích, nói với anh ta là tôi không sợ tóc bị ướt.



Bởi vì mẹ kiếp tôi  không có tóc.



Rồi anh ta cũng cười thỏa thích, hếch mắt nhìn tôi: "Em mẹ kiếp mà có tóc, cũng sẽ không vội vàng tìm đến ông đây."



"…"



Tôi nói sai rồi, thật ra Tần Việt một chút cũng không thay đổi.



Trong xương tủy vẫn là sự tồi tệ, ngông cuồng đó.



Người như anh ta, vốn dĩ chúng tôi không nên có giao điểm, nhưng bây giờ lại ở cùng nhau.



Sa đọa đến vô cùng nhẹ nhàng, phóng túng.



Anh ta nói tôi đang báo thù ba tôi, anh ta thì không giống, anh ta đang báo thù tôi.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com