Lâm Vi

Chương 8



Kết quả Tần Việt châm một điếu thuốc, không mặn không nhạt nói một câu: "Ngực to óc rỗng."



Lời này truyền đến tai tôi, là như thế này ——



Hiện trường có người hùa theo cười ồ, cười hì hì hỏi anh ta, n.g.ự.c to đâu phải là khuyết điểm, quan trọng là không có đầu óc thì còn cứu vãn được không?



Anh ta khẽ liếc mắt cười khẩy: "Có, uống nhiều sữa chua vào mà bổ não."



Năm đó, sinh nhật tôi, ở cổng trường nhận được cả một xe tải chở đến một trăm thùng sữa chua yến mạch. Người gửi là Tần Việt.



Tôi thật sự chưa từng ghét một người nào đến thế. Lúc tôi gọi điện thoại tìm anh ta tính sổ, anh ta ở đầu dây bên kia cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Ven đường có thùng rác đấy, chị không thích thì cứ vứt đi."



Anh ta quá đáng thật rồi.



Cũng may sau đó không lâu, anh ta đi du học nước ngoài.







Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm năm trôi qua. Trong khoảng thời gian này chúng tôi không hề có bất kỳ giao nhau nào. Ai mà ngờ được, năm năm sau anh ta từ nước ngoài trở về, tôi lại thành ni cô.



Tần Việt so với trước kia, vẻ sắc sảo lộ rõ vẻ ngoài đã bớt đi không ít, áo sơ mi mặc phẳng phiu thẳng thớm, ánh mắt bình lặng không gợn sóng, trên người tràn đầy vẻ trầm ổn của người trưởng thành. Chỉ là ánh mắt như cười như không kia, đầy ẩn ý, vẫn cứ… đáng ghét đến thế.



Chúng tôi không nói chuyện với nhau trong bữa tiệc, nhưng trước khi rời đi, tôi cố ý quay đầu nhìn anh ta, cũng để lại một ánh mắt đầy ẩn ý.



Anh ta khẽ nhướng mày.



Sau đó tôi lái xe rời đi, chưa đi được bao xa thì dừng xe bên lề đường. Âm thanh trong xe đang phát một bài hát hí khúc mạng "Khó Tránh".



Lúc hát đến câu "Đợi khi trang điểm đậm đà màn hay mở, trên đài bi hoan đều do ta độc xướng", cửa xe ghế phụ đột nhiên bị người ta kéo ra, chân dài bước vào, Tần Việt ngồi vào trong.



Thiếu gia Tần trưởng thành trong bữa tiệc, dường như cảm thấy trong xe ngột ngạt, tùy ý kéo kéo cổ áo sơ mi, khôi phục lại vài phần ngông nghênh và lả lơi, lúc này mới cong môi cười, cười nhả nhớt ——



"Tịnh âm sư phụ, cô là người xuất gia, nghe loại nhạc này, lục căn bất tịnh."



Tôi liếc xéo anh ta một cái, đạp chân ga lái xe đi.



"Ê ê, cô đi đâu đấy, tôi chỉ là ra ngoài dạo dạo thôi, lát nữa còn phải về đấy nhé."



"Má nó! Lái chậm thôi, điên à! Cô có Phật tổ phù hộ còn tôi thì không có…"

Xe dừng lại ở ngoại ô khu du lịch núi Châu gần chùa Đạo Thanh.



Một đường phóng nhanh như bay đến đây. Nơi này hẻo lánh, xung quanh không có đèn đường, ánh đèn neon trên cây cối phía xa, nhập nhoạng lại chói mắt.



Lúc phanh gấp, Tần Việt suýt chút nữa đập đầu vào kính chắn gió, chửi một tiếng "Má nó".



Tôi ôm vô lăng không nhịn được cười phá lên, nước mắt cũng trào ra.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Việt nhíu mày, dưới mái tóc rối bời, ánh mắt cảnh giác: "Điên thật rồi à? Tôi với cô có thù oán gì đâu, cô đừng có hại tôi đấy, cũng đâu phải tôi ép cô đi tu…"



"Câm miệng, cậu mới điên ấy."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



"…Không điên à? Đưa tôi đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì?"



"Tính sổ."



"Tính sổ gì?"



Tần Việt hơi ngả người ra sau, khôi phục lại vẻ tùy hứng, còn hạ cửa kính xe, ngậm một điếu thuốc trong miệng: "Ông đây có nợ nần gì cô đâu."



"Sổ nợ một trăm thùng sữa chua."



"…Cô đã là người xuất gia rồi, còn nhớ chuyện đó cơ đấy!"



Dĩ nhiên, tôi nghe nói sau này có người hỏi anh có phải thích con gái thông minh không, anh lại bảo không, anh thích n.g.ự.c lớn cơ mà."



"Giờ nhắc lại chuyện này có ý nghĩa gì?"



"Có chứ. Tần Việt, năm lớp mười hai, có một thời gian sáng nào đến trường, trên bàn học của tôi cũng có một hộp sữa chua yến mạch, là anh để đó."



"Đúng vậy."



"Anh thích tôi."



"Chỉnh lại một chút, là đã từng thích, bây giờ thì không."



Anh ta gác tay phải lên cửa sổ xe, gẩy gẩy tàn thuốc, nghiêng đầu nhìn tôi, như cười như không: "Hơn nữa, em có thích anh đâu. Biết rõ sữa chua là anh để, lần nào em cũng mặt không đổi sắc ném vào thùng rác, đúng là phí của trời."



"Anh nhầm rồi, đó không phải là phí của trời, chẳng qua là tôi không thích uống cái đó từ lâu rồi."



Bàn tay cầm thuốc của Tần Việt khựng lại một chút, tôi khẽ cười: "Trước kia về nhà ông ngoại, cả nhà đều biết tôi thích sữa chua yến mạch. Cậu út dẫn tôi đi siêu thị, lần nào cũng chất đầy xe."



"Sau khi họ mất, tôi không uống một lần nào nữa."



"…Vậy nên, bây giờ nói với tôi những chuyện này để làm gì?"



Tần Việt nhìn tôi: "Chuyện bỏ lỡ thì cứ bỏ lỡ thôi. Dù sao sau này em cũng có người mình thích rồi, mắt nhìn người không tốt là chuyện của em, không lẽ bây giờ gặp khó khăn, lại nhớ đến nhân vật như anh đây…"



Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã nhoài người về phía anh.



Tần Việt sững sờ, theo bản năng lùi về phía sau, nhỏ giọng mắng: "Mẹ kiếp, tôi không có hứng thú với ni cô…"



Tôi bật cười, khi mặt đã sát gần anh, tôi vươn tay về phía bàn tay đang cầm thuốc của anh, nhận lấy điếu thuốc.



Sau đó tôi ngồi thẳng lại, rít một hơi thật sâu.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com