Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 3



“Mẹ chưa nói mật khẩu cho con biết à?”

Giang Dục đứng sau cánh cửa, bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng với nụ cười tao nhã.

“Con quên mất.” Tưởng Nam Thư đáp, sau đó mỉm cười với người đàn ông trung niên kia, chào một tiếng, “Chú Lục”.

Thực ra cô không hề quên, nhưng đây mới là lần thứ hai cô đến ngôi nhà này, cô không thể trực tiếp mở cửa như ở nhà mình được.

“Về nhà thêm vài lần nữa là sẽ nhớ thôi.” Lục Minh Khôn bước tới cầm lấy vali giúp cô, dịu dàng nhìn cô, “Mau vào đi, cháu có đói không? Chú đã làm rất nhiều món cháu thích đấy.”

“Cháu có ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt.” Tưởng Nam Thư đổi giày rồi theo ông đi vào, trong phòng toàn là mùi thức ăn khiến người ta đói bụng, “Đói thật đấy.”

Giang Dục giục cô đi rửa tay.

Tưởng Nam Thư nhanh chóng đi rửa tay rồi trở lại bàn ăn và ngồi xuống, nhìn một vòng các món ăn trên bàn, cô cầm đũa lên, thuận miệng hỏi: “Có cần để phần đồ ăn cho anh con không ạ?”

Cô gọi “anh con” một cách trơn tru đến mức Giang Dục và Lục Minh Khôn đồng thời nhìn về phía cô.

Vẻ mặt của Tưởng Nam Thư vô cùng tự nhiên, trong mấy năm đi làm này cô đã dần phát triển khả năng nói chuyện lưu loát, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, da mặt đã dày hơn nhiều so với khi còn đi học.

“Không cần phải để ý đến nó, chúng ta cứ ăn thôi.” Lục Minh Khôn hiển nhiên rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có chút không hài lòng với con trai mình, đã hứa sẽ đi đón Tưởng Nam Thư nhưng lại thất hứa, đến bữa cơm tối đoàn viên cũng không về kịp.

Giang Dục nói: “Cuối năm rồi, sau Tết hẵng tìm việc làm.”

“Mẹ con nói mấy năm nay con cũng không có nghỉ phép nhiều, nhân cơ hội này có thể nghỉ ngơi hai tháng, dành chút thời gian với bà ấy.” Lục Minh Khôn gắp cho Giang Dục một miếng sườn, cười nói: “Chuyện công việc không cần vội, tìm việc cũng giống như tìm bạn đời, phải lựa chọn kỹ càng.”

Tưởng Nam Thư vừa nghe đến hai chữ “bạn đời” này, nhanh chóng nói: “Trước khi về con đã nộp hồ sơ rồi. Có mấy công ty đã hẹn con đến phỏng vấn, nếu phù hợp con sẽ sớm đi làm.”

Vốn dĩ cô dự định qua năm mới sẽ tìm việc sau, nhưng nếu cô thực sự không đi làm hơn hai tháng, Giang Dục và Lục Minh Khôn có thể sẽ sắp xếp nhiều buổi xem mắt cho cô hơn.

Giang Dục liếc mắt một cái là nhìn thấu được cái tâm tư nhỏ nhặt này của cô, bà bất đắc dĩ cau mày.

Ăn xong, Tưởng Nam Thư đẩy vali vào phòng, vừa mở vali ra, Trình Gia Gia đã gọi điện tới.

Tưởng Nam Thư ngồi ở trên giường nghe điện thoại: “Xong việc rồi à?”

“Ừ, mệt chết tớ rồi, đang chuẩn bị về. Lát nữa cậu có đến chỗ tớ không?”

“Muộn rồi, để tớ nói với mẹ một tiếng.” Tưởng Nam Thư vốn định gặp Trình Gia Gia vào ngày mai nhưng hôm nay cô lại gặp Tống Dã, nếu không nói chuyện với Trình Gia Gia có lẽ cô sẽ mất ngủ cả đêm nay.

Trình Gia Gia: “Được, tớ ở nhà đợi cậu.”

Vừa cúp điện thoại, cánh cửa khép hờ đã bị đẩy ra.

Giang Dục đi vào, hiển nhiên đã nghe được cuộc hội thoại vừa rồi: “Lát nữa con muốn ra ngoài sao?”

“Con đi tìm Gia Gia, đã lâu rồi không gặp cậu ấy.” Tưởng Nam Thư lấy ra vài chiếc áo khoác trong vali và treo chúng vào tủ. Cô thoáng thấy Giang Dục đang định mở một chiếc vali khác liền vội ngăn lại, “Cái đó mẹ không cần mở đâu, lát nữa con sẽ dọn.”

Ngôi nhà này khá lớn, tầng một có bếp mở và phòng khách, bốn phòng ở tầng trên cùng một khu vườn nhỏ ở tầng trên cùng. Trước khi về đây Tưởng Nam Thư đã thống nhất rằng cô sẽ ở trong căn phòng ở tầng dưới. Giang Dục đã dọn dẹp căn phòng từ trước, dưới sự kiên trì thuyết phục của Lục Minh Khôn, bà còn thay toàn bộ gian phòng bằng đồ nội thất mới toanh.

Giang Dục nhìn cô: “Con không ở nhà sao?”

“Con ra ngoài đây, sẽ không quấy rầy thế giới tân hôn của hai người.” Tưởng Nam Thư nháy mắt với mẹ.

“Cũng đã năm, sáu mươi tuổi rồi, con đang nói cái gì vậy…” Giang Dục có chút xấu hổ trước con gái mình, bà là bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ khoa, còn Lục Minh Khôn là chuyên gia khoa ngoại tim. Ông với vợ trước đã ly hôn nhiều năm, hai người quen nhau cũng đã lâu, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới xác định đến với nhau: “Một mình con ở tầng dưới, cũng coi như là có không gian riêng, con có thể ở đó vài tháng trước, sau khi nhà mới chúng ta sửa sang xong có thể dọn vào ở, đỡ phải đi thuê nhà.”

Khu chung cư cũ nơi họ sinh sống đã bị dỡ bỏ cách đây vài năm, một căn hộ nhỏ ba phòng được xây dựng vào cuối năm ngoái. Giang Dục một mực nói căn nhà đó để lại cho cô, khi về cô sẽ tự mình trang trí.

“Con đã quen sống một mình rồi, ở chung với mọi người cũng không được tự nhiên.”

Nếu Giang Dục vẫn còn ở một mình, cô nhất định sẽ không ra ngoài thuê nhà. Nhưng bây giờ trong nhà có bố dượng, dù không ở cùng tầng thì cũng thấy không thoải mái, ở lại vài ngày hoặc cuối tuần về qua đêm cũng được nhưng nhất định không thể ở lâu dài.

Tưởng Nam Thư nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực chất bên trong lại khá bướng bỉnh. Năm đó trong kỳ thi tuyển sinh đại học bà muốn cô chọn ngành y, cô lại muốn học marketing. Sau khi tốt nghiệp được mời trở lại Giang Thành làm việc thì cô nói muốn ra ngoài cọ xát vài năm.

Những điều cô đã quyết thì rất khó để thuyết phục.

Thấy con gái kiên trì như vậy, Giang Dục đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, đợi con ổn định công việc rồi thì tìm một căn gần đó, đi làm cũng sẽ thuận tiện.”



“Cậu chậm quá.”

Mười rưỡi đêm, Trình Gia Gia mở cửa, phàn nàn với Tưởng Nam Thư.

Tưởng Nam Thư vừa thay giày vừa đưa cho cô ấy một túi bia: “Đợi mẹ tớ đi ngủ tớ mới qua được, mua bia dưới lầu mất thêm chút thời gian nữa nên mới trễ.”

Nhà của Trình Gia Gia không lớn, vị trí cũng không được tốt lắm. Gia đình cô ấy đặt cọc căn này và cô ấy đã tự mình trả nợ. Trên bàn trà nhỏ có bày mấy món nướng, đó là những món cô ấy gọi giao tới.

Bên cạnh còn có một chiếc máy tính xách tay đang hiện tài liệu.

“Gọi nhiều vậy sao?” Tưởng Nam Thư ăn cơm xong đã rất no, “Nói trước cho cậu biết, tớ ăn không nổi.”

“Tớ ăn.”

Trình Gia Gia ngồi xếp bằng trên thảm, lấy bia ra, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, vừa mở lon bia đã nhướng mày nhìn Tưởng Nam Thư một cái: Nói nhanh đi.

“Không phải tớ đã nhắn tin kể cho cậu rồi sao? Anh ấy nói anh ấy nợ Lục Du Xuyên một ân huệ, Lục Du Xuyên nhờ anh ấy giúp đỡ nên anh ấy mới đi đón tớ.” Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, mở lon, cúi đầu uống một ngụm bia.

Thực ra cô không hề thích uống bia nhưng Trình Gia Gia lại thích. Vào những đêm đông lạnh giá, thay vì đến quán bar để uống những ly cocktail có giá hàng chục tệ thì hai người thích gọi đồ ăn về nhà, mua thêm túi bia, vừa ngồi xem các chương trình giải trí vừa trò chuyện.

Trình Gia Gia đụng vai cô một cái: “Đã nhiều năm không gặp, gặp lại cậu ta có cảm giác thế nào?”

Tưởng Nam Thư bất đắc dĩ cười: “Xấu hổ thôi.”

“Không còn cảm giác tim đập thình thịch nữa à?”

“Nếu tớ nói không có chút xao động gì cả, chắc chắn cậu sẽ không tin.” Chính Tưởng Nam Thư cũng không tin, cô lại nhấp một ngụm bia, “Chủ yếu là tớ đã bị doạ sợ, không ngờ vừa hạ cánh lại gặp được anh ấy nên tớ chưa chuẩn bị tinh thần gì cả.”

Trình Gia Gia cũng nổi da gà khi tưởng tượng tới cảnh đó. Là bạn cùng lớp của hai người và là bạn thân của Tưởng Nam Thư, chính cô ấy cũng từng cho rằng Tống Dã cũng thích Tưởng Nam Thư.

Nhưng khi Tưởng Nam Thư tỏ tình thì lại bị anh từ chối một cách gay gắt như vậy.

“Cậu vẫn còn khó chịu à?”

“…”

Tưởng Nam Thư cầm gối ôm vào trong ngực, nhìn thịt nướng trên đĩa, trầm mặc mấy giây mới nói: “Không có.” Dừng một chút, lại nói thêm: “Cho dù đã quay về, cũng sẽ không thường xuyên chạm mặt được, đều đã là người trưởng thành 27, 28 tuổi rồi, cũng nên cởi mở hơn.”

Trình Gia Gia cầm xiên thịt, nghi hoặc nhìn cô: “Tốt nhất là vậy.”

“Dùng máy tính cậu một chút nhé.”

“Cứ tự nhiên.”

Tưởng Nam Thư kéo máy tính đến trước mặt cô, lưu hồ sơ cho cô bạn rồi bấm vào trang web tuyển dụng.

Trình Gia Gia đi tới nhìn xem, lập tức sửng sốt: “Không phải chứ! Tuần trước cậu vừa mới bàn giao công việc xong, đã tính đi tìm việc mới luôn rồi à?”

Trước đó Tưởng Nam Thư làm công việc điều hành tại một công ty game. Sau vài năm cô được thăng chức lên làm giám đốc điều hành. Sau khi nghỉ việc, một số công ty cho rằng cô muốn chuyển sang công ty khác nên đã liên hệ với cô. Tuy nhiên, vì đều là công ty ở Thẩm Thành nên cô vẫn phải tự nộp hồ sơ khi trở về Giang Thành.

“Xem trước một chút, nếu phù hợp sẽ đi làm.”

Trình Gia Gia quả thực không thể hiểu nổi: “Cậu đi làm đến nghiện rồi à! Hai tháng nữa là Tết Nguyên Đán. Chẳng phải sau Tết Nguyên Đán tìm việc làm sẽ tốt hơn sao?”

Cô vẫn lướt chuột nhìn vào màn hình máy tính: “Mẹ tớ nhất định sẽ sắp xếp mấy buổi xem mắt khi thấy tớ rảnh rỗi ở nhà. Lịch trình sẽ kéo dài đến Tết Nguyên Đán, mỗi tuần một lần, như vậy tớ có thể phải tham gia hơn mười buổi xem mắt.”

“…Đã hiểu.” Trình Gia Gia lập tức ngộ ra. Cô đang ăn thịt nướng, nhìn giao diện một công ty mà Tưởng Nam Thư vừa bấm mở: “Công nghệ Cực Phàm, cậu muốn đến công ty này?”

Tưởng Nam Thư nhìn chằm chằm vào màn hình: “Ừm, không phải năm ngoái cậu đã đề cập với tớ về hội nghị ra mắt hạng mục mới của họ sao?”

Trong vài năm qua Cực Phàm đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào một số trò chơi đổi thẻ bài nhưng đồng thời thanh danh của công ty cũng không được tốt lắm. 

Đánh giá của ngành về nó nằm ở hai thái cực, có tiền nhưng không có gu. Vào đầu năm ngoái, họ đã tổ chức một cuộc họp báo cấp cao và thông báo rằng sẽ đầu tư phần lớn số tiền của công ty vào một dự án thế giới mở. Đó là một bất ngờ lớn và không biết làm thế nào dự án lại được phê duyệt.

Trò chơi thế giới mở có chi phí đầu tư cao và chu kỳ dài hạn. Trong vài năm qua, rất nhiều công ty cũng đã bắt đầu thực hiện các dự án thế giới mở nhưng chỉ sau hai năm, 80% các dự án đã bị hủy bỏ. Cũng không biết dự án nghiên cứu và phát triển này của Cực Phàm có thể kéo dài được bao lâu.

Trước mắt, ngoại trừ trò chơi “Star Flame” của Công nghệ Apex, trong số các trò chơi thế giới mở hiện đang trực tuyến, những game của các công ty khác đã rớt giá rất nghiêm trọng và tất cả đều đang trong trạng thái thoi thóp. Vì vậy khi Cực Phàm tổ chức cuộc họp báo cấp cao đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người trong ngành. Có người thì chỉ hóng cho vui nhưng cũng có những người chơi thật sự mong chờ.

Lúc ấy, Trình Gia Gia tình cờ tham dự cuộc họp báo của Cực Phàm với tư cách là phóng viên truyền thông, đồng thời cũng có phỏng vấn Lý Ý, nhà sản xuất của hạng mục này. Nhà sản xuất còn rất trẻ, từ nhỏ đã là một thiên tài, hồi đi học liên tục học vượt cấp, 15 tuổi đã vào đại học. Cô ấy cũng đã cầm qua vô số giải thưởng lớn nhỏ trong các cuộc thi khác nhau. 

Sau khi xong việc, Trình Gia Gia có gọi điện cho Tưởng Nam Thư, kể cho cô nghe chuyện này, hỏi cô có muốn quay lại Giang Thành làm việc hay không.

Khi đó Tưởng Nam Thư nói: “Nếu sau này tớ có dự định quay lại Giang Thành mà công ty này chưa phá sản, hạng mục này còn tồn tại thì tớ có thể cân nhắc.”

Bây giờ cô đã trở lại, Cực Phàm vẫn chưa phá sản và dự án cũng chưa bị huỷ bỏ.

Cô đã gửi hồ sơ cho Cực Phàm.

Mặc dù muốn đến Cực Phàm nhất nhưng cô không thể bỏ hết trứng vào một giỏ nên đã chọn thêm hai công ty khác và nộp hồ sơ.

Hai người đã lâu không gặp, trò chuyện đến tận nửa đêm. Trình Gia Gia thức dậy đi làm lúc 7h30 với khuôn mặt như cá chết trôi trong khi Tưởng Nam Thư ngủ ở nhà cô ấy đến khi tự mình tỉnh dậy, thu dọn đồ chuyển phát nhanh đang chất đống trên ban công, lại giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa một chút rồi mới rời đi lúc hơn bốn giờ chiều.

Hai trong số ba hồ sơ mà cô nộp lúc nửa đêm qua đã có phản hồi và hẹn cô phỏng vấn vào thứ hai tuần sau.

Ba công ty đó cách đây không xa. Cô có thể tranh thủ cuối tuần đi xem những căn hộ gần đó, nếu công việc ổn thì tuần sau có thể chuyển vào.

Tuy nhiên, kế hoạch này đã tan vỡ ngay khi cô về đến nhà.

Trong phòng khách, Lục Du Xuyên đang lười biếng vắt chéo chân, nghiêng đầu cười với Tưởng Nam Thư đang đứng ở sảnh thay giày, dùng giọng điệu rất tự nhiên mà nói: “Em gái nhỏ của tôi đã về rồi đấy à.”

“…”

Từ em gái trở thành em gái nhỏ.

Nghe có vẻ nghiêm chỉnh hơn.

Tưởng Nam Thư nhìn Lục Du Xuyên, quay mặt về phía anh, không cách nào gọi được một tiếng “anh”, chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”

Giang Dục nghe thấy tiếng động liền từ trong bếp đi ra, nháy mắt với Tưởng Nam Thư: “Con nói chuyện với anh một lát, chút nữa mới xong bữa tối.”

Trò chuyện cái gì đây?

Chủ đề chung duy nhất của hai người dường như chỉ có Tống Dã.

Tưởng Nam Thư dừng một chút, sau đó vẫn đi về phía ghế sô pha.

Lục Du Xuyên hỏi: “Anh nghe bố và dì nói em đang tìm việc làm, đã tìm được công ty chưa?”

“Em đã nộp đơn vào một số công ty và đang chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn.” Tưởng Nam Thư ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh anh.

“Những công ty nào?”

“Võng Vực, Thiên Phong Thú Du.” Cực Phàm chưa trả lời nên cô cũng không đề cập đến.

“Đều là công ty game.” Lục Du Xuyên trầm tư nhìn cô, cười nói: “Anh có một căn hộ cuối năm ngoái vừa mới sửa sang xong, hiện tại đang trống, em không cần tìm nhà, cứ đến đó mà ở, rất gần hai công ty đó.”

Tưởng Nam Thư sửng sốt, đang định nói không cần phiền anh thì Lục Du Xuyên đã thản nhiên trêu chọc cô: “Em gọi anh là anh trai, anh cho em mượn một căn nhà trống để ở vài tháng thì có sao?”

“…” Tưởng Nam Thư im lặng vài giây, nhìn anh: “Đó không phải là phòng tân hôn của anh chứ?”

Nếu là phòng tân hôn, cô nhất định không thể ở trong đó.

“Không phải.” Lục Du Xuyên cười nói: “Anh mới ở đó có hơn một tháng, sau đó công ty chuyển đi, quá xa và bất tiện nên anh dọn đi rồi. Căn hộ đó vẫn luôn để trống.”

“Trong nhà có thì đừng đi thuê.” Lục Minh Khôn vừa nói vừa bưng đồ ăn ra.

Tưởng Nam Thư có thể cảm giác được hai bố con họ muốn thân với cô hơn, nếu từ chối lần nữa cũng quá khách sáo rồi. Cô cười với Lục Du Xuyên, nói: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì, em gái.” Lục Du Xuyên vui vẻ, thoải mái đáp.

Lục Minh Khôn nghe bọn họ nói chuyện, mỉm cười bước vào phòng bếp, nhỏ giọng nói với Giang Dục: “Hai anh em chúng nó rất hợp nhau, xưng hô cũng rất tự nhiên.”

“Đó cũng là do Du Xuyên biết cách mở đầu câu chuyện.” Giang Dục hiểu rõ con gái mình, dù trong lòng cô có nghĩ gì thì bên ngoài cô vẫn luôn cố gắng thể hiện lịch sự như vậy.

Sợ Lục Du Xuyên đột nhiên nhắc đến Tống Dã, bị hai người trong bếp nghe được, Tưởng Nam Thư đứng dậy nói: “Trong tủ lạnh hình như có cam, em đi vắt cho anh một ly.”

Hơn mười phút sau, gia đình bốn người ngồi xuống, cuối cùng cũng dọn xong bữa tối đoàn tụ.

Lục Du Xuyên uống hết ly cam ép Tưởng Nam Thư làm, tùy ý hỏi: “Khi nào thì em định chuyển đi? Anh tới giúp em chuyển đồ.”

“Thứ bảy có được không?” Tưởng Nam Thư phát hiện mấy người đều đang nhìn mình, có lẽ là cảm thấy cô quá nóng lòng muốn chuyển đi. Anh nói thêm: “Nếu cuộc phỏng vấn suôn sẻ, mấy ngày nữa là em có thể đi làm. Bây giờ sẽ tận dụng thời gian sắp xếp đồ đạc.”

Lục Du Xuyên: “Được, thứ bảy tuần tới anh đón em.”

Lục Minh Khôn nhẹ nhàng nói: “Cũng tốt, nhân dịp cuối tuần có thể cùng mẹ con đi mua sắm, xem còn cần mua gì nữa không.”

Việc chuyển nhà đã được giải quyết.

Sáng thứ bảy, Giang Dục có việc ở bệnh viện, Lục Minh Khôn có lịch tham gia hội chẩn với các chuyên gia. Lục Du Xuyên đến đón Tưởng Nam Thư, thấy cô chỉ mang theo hai cái vali: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Tưởng Nam Thư: “Ở nhà bạn em còn có một số đồ, đến lúc đó gọi bên giao đồ vận chuyển.”

Lục Du Xuyên chất đồ mang lên xe, chở Tưởng Nam Thư đến nhà mới bên kia: “Em có biết khu đó không?”

“Em biết, đã đi qua đó vài lần.”

Đó là một khu chung cư mới với cơ sở vật chất xung quanh rất tốt và tất nhiên giá nhà đất cũng rất cao. Nếu là cho thuê, Tưởng Nam Thư chắc chắn sẽ không cân nhắc đến khu này vì tiền thuê quá đắt.

Lục Du Xuyên gõ ngón tay lên vô lăng, tùy ý hỏi: “Em và Tống Dã là bạn học cấp ba đúng không? Sao hai người trông có vẻ như không quen nhau?”

“…”

Đúng như dự đoán, Tống Dã lại được nhắc đến.

Một người đàn ông lạnh lùng xa cách như Tống Dã chắc chắn sẽ không chia sẻ chuyện riêng của mình với người khác, Lục Du Xuyên rõ ràng không biết chuyện thời trung học của cô với Tống Dã. Cô né mấy chuyện trọng điểm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chúng em không có liên lạc kể từ sau khi tốt nghiệp.”

“Vậy sao? Không phải các em đều xuất phát từ ngành công nghiệp game sao? Đáng lẽ nên thường xuyên trao đổi một chút chứ nhỉ?”

Tưởng Nam Thư quay người lại hỏi anh: “Liệu anh có quen với tất cả những người cùng học cấp ba với mình và đến tận bây giờ vẫn còn liên lạc không?”

“Cũng đúng.” Lục Du Xuyên mỉm cười, “Hồi học cấp ba Tống Dã có rất nhiều bạn gái theo đuổi đúng không? Em…”

Tim Tưởng Nam Thư nảy lên một cái, ngắt lời anh: “Em không có theo đuổi anh ấy.” Như để chứng minh mình không nói dối, cô nói thêm: “Lúc đó em đã có người thích rồi.”

Lục Du Xuyên kinh ngạc quay đầu nhìn cô: “Bây giờ thì sao?”

“Hiện tại không có.”

Tưởng Nam Thư nói xong, chợt phát hiện có gì đó không ổn, cô kinh ngạc quay đầu nhìn người anh trai mới của mình: “Anh… có phải mẹ em bảo anh giới thiệu bạn trai cho em không?”

Lục Du Xuyên gật đầu: “Đúng là có nói.”

“…”

Vậy thì cũng không thể nhắm đến Tống Dã!

Tưởng Nam Thư nhìn ra ngoài cửa sổ với những cảm xúc lẫn lộn. Đèn giao thông đang chuyển từ màu xanh sang màu đỏ, chiếc xe dừng lại trước vạch kẻ đường màu trắng. Cô hít một hơi thật sâu, quay sang Lục Du Xuyên cười: “Em không thích phong cách lạnh lùng của anh ta.”

Trước đây không thích không có nghĩa là bây giờ cũng không thích.

Lục Du Xuyên quyết định không nói cho Tưởng Nam Thư biết hàng xóm mới của cô là Tống Dã. Tưởng Nam Thư thoạt nhìn có vẻ không thích những buổi xem mắt, nếu làm theo phương pháp của Giang Dục và Lục Minh Khôn, chắc chắn sẽ phản tác dụng.

Tạo cơ hội cho hai bên phát triển mối quan hệ mới là kịch bản hẹn hò cao cấp.