Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 30



Một ngày nghỉ kết thúc, mọi người trở lại công ty đều trông rất mệt mỏi. Hôm nay Lộc Hiểu Vi xin nghỉ ốm nên không đến công ty, để lại đống công việc cho mọi người. Nhóm marketing hôm nay rất bận rộn, báo cáo thử nghiệm cần cho buổi họp chiều vẫn chưa hoàn thành. Ban đầu, mỗi người được phân công nhiệm vụ, cứ theo kế hoạch là có thể hoàn thành đúng thời hạn. Nhưng giờ Lộc Hiểu Vi lại xin nghỉ, cả nhóm marketing đều loạn cả lên.

“Cái gì vậy, nghỉ vào lúc này, vậy sao trước đó không làm cho xong việc đi?” Chu Giai Lạc bận rộn đến mức sắp phát điên, không nhịn được lẩm bẩm, “Cũng không nói trước một tiếng, làm cho mọi người không kịp trở tay.”

Tưởng Nam Thư cũng tức giận, không biết Lộc Hiểu Vi nghĩ gì nữa, kể từ khi bị Tống Dã làm rõ việc cô ta làm rò rỉ thông tin, cô ta luôn có vẻ tiêu cực, làm việc chậm chạp. Chẳng lẽ không muốn làm nữa sao?

“Buổi họp chiều nay ai sẽ lên thuyết trình?” Lý Tuấn Dật hỏi.

Chu Giai Lạc cũng quay sang hỏi: “Đúng rồi, ai sẽ là người thuyết trình đây?”

Buổi họp chiều nay sẽ do nhóm marketing thuyết trình, phân tích báo cáo thử nghiệm. Ban đầu việc này do Lộc Hiểu Vi đảm nhiệm, nhưng giờ cô ta đột ngột xin nghỉ, mọi người nhất thời không biết phải làm sao.

Có người nói: “Hay là Lý Tuấn Dật lên?”

Lý Tuấn Dật vội nói: “Tôi chưa từng thuyết trình, lát nữa anh Tống đột nhiên hỏi vấn đề gì mà tôi không trả lời được thì sao?” Cậu ấy là người trẻ nhất trong nhóm, nhỏ tuổi hơn cả Chu Giai Lạc và Tưởng Nam Thư.

“Nam Thư, chị lên đi? Chị từng làm trưởng nhóm và giám đốc dự án, chắc chắn kinh nghiệm phong phú hơn bọn em.” Chu Giai Lạc quay sang nhìn Tưởng Nam Thư.

Tưởng Nam Thư ngẩng đầu nhìn họ, mỉm cười: “Được, vậy mọi người gửi tài liệu cho tôi.” Cô ấy không phản đối việc thể hiện bản thân trong công việc, chỉ cần trong khả năng của mình cô luôn rất tích cực.

Trong công ty, không thể hiện ra thì cấp trên sẽ không nhìn thấy bạn. Cô làm việc luôn có tính hiệu quả cao, tranh thủ cả giờ ăn trưa, cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo thử nghiệm. Cô nộp báo cáo lên rồi đứng dậy vận động một chút.

Chu Giai Lạc mang đến cho cô một chiếc bánh mì kẹp thịt và một ly trà sữa, đi tới nhìn qua: “Xong rồi hả chị?”

“Ừ.” Tưởng Nam Thư lấy bánh mì kẹp thịt ra ăn một miếng, mở camera giám sát xem tình hình của Tiểu Bối.

Đây là lần đầu tiên bé ở nhà một mình mà không bị nhốt trong chuồng, không biết có phá phách gì không. Camera vừa mở ra cô liền nghe thấy “rầm” một cái, tiếng đồ sứ rơi xuống sau đó là tiếng vỡ tan tành. Cô trợn mắt nhìn Tiểu Bối đang lượn lờ trên bàn ăn trong màn hình camera. Bình hoa này luôn được đặt trên bàn ăn, cô tưởng chân Tiểu Bối chưa lành, không thể nhảy lên bàn ăn, không ngờ…

“Mèo của chị à?” Chu Giai Lạc nhìn qua màn hình, hỏi với vẻ thương cảm, “Cái bình hoa này đắt không? Là bình hoa phải không? Hay là đồ trang trí?”

“Là bình hoa.”

Nhưng Lục Du Xuyên chắc chắn không dùng nó như một bình hoa, đồ gốm sứ thiết kế một cách sáng tạo trông giống như đồ trang trí nghệ thuật hơn, bên trong cắm vài bông hoa khô làm cảnh. Đắt hay không cô không biết, nhưng nhìn chất lượng rất tốt, chắc không rẻ. Nhà Tống Dã cũng có một cái tương tự.

Tưởng Nam Thư thấy Tiểu Bối bám vào thành ghế trượt xuống, đang chơi mảnh vỡ sứ trên sàn nhà, lo lắng bé làm mình bị thương, mảnh vỡ lại đầy sàn, phiền phức rồi.

“Chị đi gọi điện thoại một lát.”

Cô cầm điện thoại nhanh chóng đi đến hành lang thoát hiểm, gọi cho Tống Dã.

Trong văn phòng, Tống Dã đang xem kế hoạch do Lý Ý giao lên, cuộc gọi của Tưởng Nam Thư khiến anh hơi bất ngờ. Anh cầm điện thoại nghe máy, trầm giọng “Alo” một tiếng.

“Tống Dã, dì dọn dẹp nhà anh còn ở đó không? Nếu có thì có thể nhờ dì ấy qua nhà tôi xem Tiểu Bối giúp được không?” Tưởng Nam Thư nói rất nhanh, giọng vội vã, “Tiểu Bối làm vỡ bình hoa trên bàn ăn rồi.”

“Để tôi gọi qua.” Tống Dã an ủi cô ấy, “Em đừng sốt ruột.”

Dì dọn dẹp nhà thường tới vào khoảng mười giờ sáng, mười hai giờ trưa sẽ rời đi. Bây giờ đã là hơn một giờ dì ấy đã về. Tuy nhiên dì ở ngay khu chung cư đối diện, qua đây cũng rất nhanh. Tống Dã gọi điện thoại nhờ dì ấy qua nhà bên cạnh dọn dẹp, tiện thể mang mèo con qua nhà anh.

Cúp máy, Tống Dã gọi lại cho Tưởng Nam Thư: “Tôi đã nói với dì ấy rồi, dì sẽ qua dọn dẹp đống thuỷ tinh, tiện thể đưa Tiểu Bối qua nhà tôi trước.”

“Hay là thôi, nhà anh cũng có một chiếc bình hoa tương tự…” Tưởng Nam Thư vội vàng ngăn cản, cô không muốn đền cả hai chiếc bình hoa, “Chiếc bình hoa đó đắt lắm phải không?”

Tống Dã gõ vài cái trên bàn phím, thờ ơ cười một tiếng: “Không đắt, vài trăm tệ. Em định mua cái mới cho Lục Du Xuyên à?”

“Ừm.”

“Cứ lấy cái của tôi trả cho anh ta đi.”

“…” Tưởng Nam Thư suy nghĩ một lát, “Không cần đâu, tôi tự đi mua một cái mới.”

Tống Dã cũng không ép cô, thờ ơ mỉm cười: “Được, khi nào rảnh tôi dẫn em đi chọn.” 

Tưởng Nam Thư cũng không từ chối, hỏi lại: “Anh rảnh không?”

“Mấy ngày này không rảnh, phải vài ngày nữa. Chỉ là một cái bình hoa thôi mà, không mua Lục Du Xuyên cũng không nói gì em đâu, nếu em thực sự gấp thì cứ lấy cái của tôi qua.” 

Tống Dã cũng không cho cô cơ hội từ chối, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Sắp họp rồi, chuyện này cứ để vậy đã.”

Tưởng Nam Thư cúp điện thoại, thấy chưa đến giờ nên lại mở camera lên vừa ăn bánh mì kẹp thịt vừa xem. Tiểu Bối vẫn đang chơi mảnh vỡ thuỷ tinh, xem vài phút cuối cùng bé cũng chán đi qua phòng khách.

Hành lang bên cạnh là phòng hút thuốc, có vài người đến vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.

Trần Dương nói: “Các cậu thấy cổ của anh Dã không?”

Cao Tiểu Khôn: “Thấy rồi, mèo cào phải không, không phải anh ấy nuôi mèo sao?”

“Mèo cào cái gì chứ, mèo cào sao như vậy được.” Trần Dương thần bí nói, “Tôi thấy giống vết hôn, có lẽ anh Dã đang yêu rồi, các cậu không thấy dạo này anh ấy rất khác lạ sao?”

Tưởng Nam Thư: “…”

Dạo này sao cô cứ nghe thấy người ta nói sau lưng mình vậy?

Tuy nhiên, Tống Dã khác ở điểm nào? Cô cũng hơi tò mò.

“Gần đây không còn lạnh lùng như trước nữa, trước kia khi vừa nhận hạng mục này luôn cảm thấy anh ấy có vẻ hơi áp lực, không phải hơi đâu, mà là rất áp lực. Không biết có phải do kế hoạch bị phá hỏng không.” Trần Dương vừa hút thuốc vừa hồi tưởng, “Khoảng một tháng nay thôi, cảm giác áp lực đó giảm đi rất nhiều, đặc biệt là mấy ngày nay, tôi thấy chắc chắn anh ấy đang yêu.”

“Có vẻ đúng như cậu nói.” Người tiếp lời là Từ Chính Phi, cũng là người trong nhóm của Tống Dã trước kia, cậu ta liếc nhìn Cao Tiểu Khôn, “Tôi thấy hình như anh Dã đang yêu đương với nữ thần của cậu đó, cậu không nghe thấy tin đồn về họ sao?”

Tưởng Nam Thư còn muốn nghe thêm vài câu nhưng hôm nay tuyết tan thời tiết rất lạnh, hành lang không có máy sưởi, cô vừa ra ngoài cũng không mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi áo len nên đứng mười phút đã lạnh hết cả người, không nhịn được hắt hơi một cái.

Phòng hút thuốc im lặng một lúc, Cao Tiểu Khôn nói: “Hành lang hình như có người?”

Tưởng Nam Thư mở cửa bước ra ngoài, nhìn về phía họ.

Mấy người đó nhìn cô, vẻ mặt ngượng ngùng, mặt Cao Tiểu Khôn đỏ bừng, “Đàn chị, là chị à.”

Thấy họ đều khá ngượng ngùng, Tưởng Nam Thư lên tiếng: “Không phải tôi cố ý nghe lén, chỉ là đúng lúc tôi đang gọi điện thoại ở đây.” Cô lại cong khóe miệng, “Tuy nhiên, tôi với anh Dã không có đang yêu nhau.”

Nói xong, cô quay người rời đi, để lại mấy người họ nhìn nhau, Trần Dương vỗ vai Cao Tiểu Khôn: “Cậu lại có cơ hội rồi.”



Nửa giờ sau, Tống Dã cùng nhóm marketing, nhóm chiến lược, nhóm thiết kế và lập trình viên chính cùng PM tổ chức một buổi họp.

Trong cuộc họp, Tưởng Nam Thư mở báo cáo thử nghiệm, bao gồm điểm số phiếu khảo sát của người chơi, phản hồi trực tiếp cùng giải đáp thắc mắc, cuối cùng là điểm số của vài lần thử nghiệm trước, tất cả đã được so sánh bằng biểu đồ, dữ liệu rõ ràng. Phản hồi và dữ liệu thử nghiệm lần này đều rất tốt.

“Dựa theo phản hồi của buổi thử nghiệm và so sánh với vài lần thử nghiệm trước, người chơi rất đánh giá cao lối chơi cốt lõi lần này, phong cách đồ hoạ cũng được đánh giá cao.” Cô nhìn về phía Tống Dã, “Có không ít người chơi hỏi, muốn biết lần thử nghiệm tiếp theo là khi nào?”

Tưởng Nam Thư buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán sáng bóng và ngũ quan tinh tế, cô thuộc tuýp người có khung xương rất đẹp, kiểu mỹ nhân này càng sửa soạn đơn giản càng đẹp. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo len màu xám đậm, bên trong lộ ra áo cổ lọ cùng tông màu, trông rất đơn giản, nhưng lại thật bắt mắt.

“Chuyện này phải chờ ngày kia tôi họp xong với cấp trên mới quyết định được.” Tống Dã ngẩng đầu nhìn cô, “Theo kế hoạch của tôi là vào khoảng tháng năm.”

Nhóm thiết kế hỏi: “Vậy khi nào có thể triển khai hàng loạt? Hiện tại đội ngũ nhân sự của chúng ta chắc chắn không đủ, cần thuê người ngoài. Các công ty tốt ở bên ngoài đều cần đặt lịch trước.”

“Có thể tìm vài công ty rồi so sánh phong cách trước.” Tống Dã lại nhìn về phía PM, “Cậu có thể dựa theo kế hoạch vài ngày trước của chúng ta, lên trước một bản kế hoạch phát triển trước.”

Giai đoạn tiếp theo của dự án này như thế nào, còn phải xem Tống Dã bàn bạc với ông chủ đã. Tưởng Nam Thư luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Tống Dã còn phải họp thêm với nhóm chiến lược nên nhóm marketing và thiết kế rời đi trước, để lại phòng họp cho họ.

Chu Giai Lạc khoác tay Tưởng Nam Thư đi ra, nhỏ giọng nói: “Em hơi lo lắng về kế hoạch phát triển tiếp theo, nghe nói năm ngoái không có tiền thưởng cuối năm nên hết Tết có rất nhiều người nghỉ việc, không biết năm nay chúng ta có hay không.”

Tưởng Nam Thư vào công ty muộn, cho dù có thưởng cuối năm cũng không được bao nhiêu, nếu năm nay hạng mục này không phát thưởng cuối năm, vậy qua tết chắc chắn lại có một đợt cắt giảm nữa. Tình huống tệ nhất là công ty muốn cắt bỏ luôn hạng mục này trước Tết, như vậy thì tiết kiệm được cả thưởng cuối năm. Dù sao hạng mục cũng có nhiều người như vậy, thưởng cuối năm cho nhân viên cũng là một khoản không nhỏ. 

Tưởng Nam Thư suy nghĩ một lát, an ủi cô ấy: “Chúng ta vào công ty muộn, cũng không thiệt thòi mấy.”

“Cũng đúng.” Chu Giai Lạc nghĩ, nhưng cô ấy hơi tò mò, “Sao chị không đợi nhận thưởng cuối năm rồi hẵng nghỉ việc? Như vậy thiệt quá!”

Lúc ấy Tưởng Nam Thư nghỉ việc chủ yếu là vì nội bộ công ty đấu đá phức tạp, cô không muốn tham gia vào, “Không muốn làm nữa thì nghỉ việc thôi.”

Hôm nay tan làm khá sớm, Tưởng Nam Thư về nhà thì chưa đến chín giờ. Cô tắm rửa xong xuôi đã gần mười giờ, ngồi trên sô pha nhắn tin cho Tống Dã hỏi anh khi nào về.

Dì giúp việc chiều nay dọn dẹp xong rồi đưa Tiểu Bối qua nhà Tống Dã. Không biết dì ấy có thấy kỳ lạ khi thấy mật khẩu hai nhà giống nhau hay không.

Cô có nên đổi mật khẩu không đây?

Nhưng mật khẩu là ngày sinh nhật của cô, tại sao cô phải đổi chứ? Để Tống Dã đổi mới đúng?

Tống Dã: [Em có thể tự vào nhà.] 

Tống Dã: [Không phải biết mật khẩu rồi sao?]

Tưởng Nam Thư: “…”

Cô cúi đầu trả lời: [Như vậy không tốt, không thể tùy tiện vào nhà người khác được.]

Tống Dã: [Cũng không phải chưa từng vào, cũng để em ngủ cả trên giường rồi.]

Tưởng Nam Thư: [……]

Màn hình phía trên hiển thị [đối phương đang nhập…]

Tống Dã: [Tôi đang ở trong thang máy, sắp tới rồi.]

Vậy ra lúc nãy anh ấy đang trêu cô sao?

Tưởng Nam Thư bĩu môi đi vào phòng thay đồ, đến cửa thì gặp Tống Dã vừa bước ra từ thang máy. Áo khoác của anh tùy tiện khoác trên tay, ngước mắt nhìn cô một cái rồi đi qua mở cửa. Tưởng Nam Thư đi theo sau ban đầu định không vào nhưng Tống Dã đã lấy dép lê của cô ra, cô khựng lại một chút, cuối cùng vẫn đi vào.

Vừa bước vào cô liền đi kiểm tra xem bình hoa nhà anh xem có còn nguyên vẹn không, thấy bình hoa trên bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm. Lại quay đầu nhìn phòng khách, Chà Bông và Tiểu Bối đang chơi cùng nhau trên thảm, trông khá hòa hợp.

Cô hơi tò mò: “Sao Chà Bông không đụng vào bình hoa, cũng không phá đồ đạc vậy?”

Tống Dã để áo khoác lên lưng ghế sô pha, lười biếng ngồi xuống nói: “Đã huấn luyện rồi, lúc mới nuôi khá nghịch ngợm.” Bình hoa và đồ trang trí bị nhóc làm vỡ không ít, ghế sofa cũng không ít lần bị phá hoại, đây có lẽ là con đường tất yếu khi nuôi mèo.

Tưởng Nam Thư không hiểu sao lại đột nhiên im lặng, nghĩ đến việc anh một mình nuôi Chà Bông nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Cô mím môi đi đến thảm bế Tiểu Bối lên, “Vậy tôi về trước đây, hôm nay cảm ơn anh.”

Tống Dã không ngờ cô lại vội như vậy, im lặng vài giây, gật đầu: “Ừ.”

Tưởng Nam Thư liếc nhìn đôi chân dài đang mở rộng của anh, cúi đầu đi qua, không ngờ bị một vật gì đó vướng chân chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngã về phía ghế sô pha, ngã thẳng vào lòng Tống Dã. Tống Dã theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô.

“Á!” Tưởng Nam Thư kêu lên một tiếng, cằm đập vào cổ anh, môi chạm vào da thịt ấm áp của người đàn ông, sau đó răng cô đau nhói.

Người đàn ông ôm eo cô, trầm giọng “a” một tiếng.

Tiểu Bối bị hai người kẹp ở giữa, cũng kêu ‘meo meo’ một cách thảm thiết.

Lúc này Tưởng Nam Thư mới nhận ra tư thế của hai người thật mập mờ, cô nhanh chóng bật dậy, ôm Tiểu Bối ngồi sang một bên. Mặt cô hơi đỏ, cẩn thận nhìn về phía cổ người đàn ông, chỉ thấy vết thương cũ của anh còn chưa lành đã lại thêm vết thương mới.

Tống Dã đưa tay sờ vào chỗ đó, ánh mắt thâm trầm nhìn qua.

Chưa đợi anh nói lên, Tưởng Nam Thư đã chủ động tấn công trước, trừng mắt nhìn anh: “Anh cố tình làm tôi ngã đúng không?”

Tống Dã thật oan ức, anh khinh thường cười một tiếng, không nói một câu thừa thãi, mở camera cho cô xem. Thủ phạm không phải là anh, lúc nãy anh đang ngồi trên ghế không hề động đậy, là Chà Bông xông ra.

“…”

Tưởng Nam Thư nhìn camera, câm nín.

“Em không thích tôi,” Tống Dã thấy cô ấy có vẻ áy náy, tự giễu cười một tiếng, “Nhưng lại thích cổ của tôi.”

“…” Sao lúc nãy mình không cắn anh ấy một cái luôn nhỉ?