Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 33



Ai giết ai cơ?


Anh ra tay trước mà còn dám đổ tội cho cô!

Tưởng Nam Thư lấy tay che cổ mình, mắt đỏ hoe đẩy anh ra. Tống Dã hơi khựng lại, thả lỏng bàn tay đang giữ gáy cô, chậm rãi đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, cả hai thấy rõ nét mặt đối phương. Ánh mắt anh vừa nóng bỏng vừa tức giận như ngọn lửa chưa tàn, chỉ còn sót lại chút lý trí và sự kiềm chế, giữ lại để làm lớp bảo vệ cho cô.

“Ai hẹn em ra ngoài vậy?” Tống Dã đút tay vào túi, giọng nói trầm thấp.


Tưởng Nam Thư ngớ người, theo phản xạ hỏi: “Anh nhìn điện thoại của tôi à?”

Không trách được anh bỗng dưng phát điên, tưởng rằng cô lại hẹn hò với đối tượng xem mắt nào đó sao?

Tống Dã không trả lời, chỉ im lặng cúi đầu nhìn cô.

“Là một người bạn học cũ.” Tưởng Nam Thư bối rối, không biết nên nhắc đến Trần Thanh Việt như thế nào. Nếu không phải trước đó Trình Giai Giai hỏi tới, cô cũng sẽ bao giờ chủ động nhắc đến người này và những chuyện đã qua.

Năm đó xảy ra chuyện, người phụ nữ kia đã khóc lóc cầu xin Giang Dục, mong bà đừng nói sự thật cho Trần Thanh Việt biết. Khi đó cậu ta cũng như cô, vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, lại mất đi một chân, tâm lý đã rất bất ổn. Giang Dục với tấm lòng của một bác sĩ, bà không nỡ truy cứu thêm, chỉ làm theo phán quyết của tòa, bồi thường tiền bạc rồi dẫn cô chuyển trường, cắt đứt mọi liên hệ với nơi đó. Năm hai đại học, Giang Dục thú nhận với cô về việc chồng đã ngoại tình, để tránh cô và Trần Thanh Việt gặp lại nhau, bà buộc phải liên lạc với người phụ nữ kia.

Không biết người phụ nữ đó có nói sự thật cho Trần Thanh Việt không, nếu có thì đã nói thế nào và nói được bao nhiêu.


Sau khi biết sự thật, Tưởng Nam Thư đã nhắn cho Trần Thanh Việt một tin: [Trần Thanh Việt, từ nay về sau, chúng ta đừng liên lạc nữa, tốt nhất cũng đừng gặp lại.]

Gửi xong, cô ngẩn ngơ rất lâu. Mãi đến khi nhận ra, đó cũng chính là câu mà Tống Dã từng nói với mình. Không ngờ một ngày nào đó, cô cũng sẽ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với một người khác.

Rất nhiều ngày sau Trần Thanh Việt mới trả lời cô: [Được.]

Từng ấy năm qua cả hai quả thực không hề liên lạc, cũng không gặp lại nhau. Vì vậy khi vừa nhận được tin nhắn từ Trần Thanh Việt, cô không khỏi kinh ngạc, trong lòng còn có chút áp lực khó nói. Quay về đây thì ắt sẽ có một số việc không thể tránh khỏi, người cô không muốn gặp có lẽ vẫn phải gặp lại.

Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Tống Dã: “Chỉ là một người bạn học cũ lâu rồi không liên lạc, không phải đối tượng xem mắt, cũng không phải người mập mờ. Tôi không có ý định gặp anh ta.”

Tống Dã nghe vậy, đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng đây là kết quả anh muốn.

Sau vài giây im lặng, anh trầm giọng hỏi: “Em chắc chứ?”

“…”

Còn phải chắc chắn nữa sao

Nói cứ như thể cô định phản bội vậy, chẳng lẽ anh cần cô hứa hẹn gì đó hay sao?

Cổ Tưởng Nam Thư vẫn còn hơi đau, nghĩ rằng người đàn ông này bề ngoài có vẻ lạnh lùng kiềm chế nhưng khi bị k.ích thích thì cũng phát điên như ai.


Cô nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi…biết anh đang theo đuổi tôi. Nếu tôi đã đi xem phim với anh mà vẫn mập mờ với người khác, chẳng phải là đang đùa giỡn anh sao? Tôi không tệ đến mức đó.”

“Đúng, em không tệ.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, khóe môi nhếch lên, cười nhạt một tiếng: “Em chỉ muốn chơi trò làm trước yêu sau, làm bạn tình trước rồi mới tiến tới yêu đương thôi.”

“…”

Tưởng Nam Thư nghẹn lời, nói cứ như thể cô là một kẻ chỉ thèm khát cơ thể anh vậy.

“Tôi chỉ nói thế thôi…” Cô cúi đầu quay người nhập mật khẩu mở cửa, “Muộn rồi, anh về ngủ đi, mai còn phải đi làm.”

Cửa mở, tiếng khóa cửa vang lên, đèn hành lang cũng sáng lên theo.

Tưởng Nam Thư cúi đầu bước vào trong, định đóng cửa lại.

Người đàn ông đưa tay chặn lấy cánh cửa, cúi xuống nhìn cô, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Tưởng Nam Thư, em muốn làm gì?”

“Phải hỏi anh muốn làm gì mới đúng chứ?” Không phải anh muốn làm trước yêu sau đấy chứ?

Tưởng Nam Thư ngước lên, liếc nhìn tay anh: “Anh bỏ tay ra, tôi muốn đóng cửa.”

Tống Dã khựng lại một chút, khóe miệng khẽ cong lên không thành tiếng rút tay về. Tưởng Nam Thư lập tức đóng cửa lại. 

Nửa phút sau cửa lại chầm chậm mở ra, Tưởng Nam Thư mặt đỏ lên một chút, ngượng ngùng bước ra từ bên trong, ngẩng đầu nhìn Tống Dã: “Xin lỗi, tôi vào nhầm nhà.”

Vừa rồi bị hôn đến mơ mơ màng màng, đầu óc rối bời, bị ép vào cửa nhà ai cũng không nhớ, vô thức nghĩ là nhà mình. Đến khi bước vào phòng khách mới phát hiện có gì đó sai sai.

Người đàn ông khoanh tay lười biếng dựa vào khung cửa, như thể đã đoán trước được cảnh này, cúi đầu nhìn cô nhướng mày: “Sao lại ra ngoài rồi? Không ở lại qua đêm à?”

“…”


Tưởng Nam Thư lườm anh một cái, uể oải cúi đầu bước về cửa nhà mình, quay lưng về phía anh nhỏ giọng nói: “Chúc ngủ ngon.”

Tống Dã nhìn cô bước vào nhà mình, im lặng một lúc, rồi mới bước vào nhà.


Trong phòng tắm Tưởng Nam Thư cởi áo len, đứng trước gương kiểm tra vết cắn trên cổ. So với vết thương trên cổ Tống Dã thì nhẹ hơn nhiều. Anh không dùng nhiều sức chỉ là cô không chịu được đau, vẫn cảm thấy rất đau, còn tưởng sẽ để lại dấu vết kinh khủng nhưng vì da cô trắng nên dấu vết ấy vẫn rất rõ ràng. Cô chạm vào cổ mình, cảm giác hơi thở ấm nóng của anh vẫn còn lưu lại trên đó, không thể xua tan đi được. Cô hít một hơi sâu, cảm thấy mình bị Tống Dã ảnh hưởng cơ thể dường như cũng có chút bồn chồn.

Sáng hôm sau Tưởng Nam Thư mặc một chiếc áo len cao cổ, che kín mít từ trên xuống dưới. Trong cuộc họp, cô nhìn thấy Tống Dã cũng mặc áo len cổ cao, bộ dạng lạnh lùng và cấm dục.

Chu Giai Lạc bên cạnh khẽ nói: “Anh Dã mặc áo len cổ cao nhìn đẹp quá, hiếm có người đàn ông nào mặc kiểu áo này mà đẹp thế, đúng chuẩn phong cách cấm dục.”

“…”


Tưởng Nam Thư “ừm” một tiếng, bình thản nói:“Đúng vậy.”

Trông quá cấm dục. Nếu không phải trên cổ cô vẫn còn dấu vết do anh để lại, nếu không phải tối qua bị anh cưỡng hôn, cô cũng sẽ nghĩ như vậy. Tuy nhiên Chu Giai Lạc nói cũng không sai, hiếm có đàn ông nào mặc áo len cổ cao mà đẹp trai vậy. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước bàn họp, có chút ngẩn ngơ.

Tống Dã tựa vào lưng ghế, dáng vẻ hơi lười biếng, ánh mắt anh vô tình quét qua cô, hai ánh mắt chạm nhau. Hình như nhìn ra cô không tập trung, trong mắt anh lóe lên một tia cười, mặt Tưởng Nam Thư nóng lên giả vờ như không có chuyện gì lập tức cúi đầu xuống.

Tống Dã nhàn nhã thu ánh mắt lại, quay sang nhìn mọi người, bắt đầu vào chủ đề cuộc họp: “Trong cuộc họp lần này, chúng ta cần đối chiếu nội dung phiên bản thử nghiệm cuối tháng ba. Mục tiêu chính của phiên bản này là kiểm tra chỉ số giữ chân người dùng, chỉ số giữ chân ngày thứ hai và ngày thứ bảy là những dữ liệu ông chủ rất quan tâm.”


Anh mở bảng tính: “Đây là sơ đồ Gantt do tôi, chủ nhiệm dự án và Lý Ý cùng tổng hợp, những hạng mục được đánh dấu mức độ quan trọng A trở lên, đều phải được hoàn thành trong phiên bản lần này.”

Mọi người ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn sau lưng anh. Thời gian dự án bị rút ngắn gần một nửa, mọi người nhìn vào lịch trình, lập tức cảm thấy chán nản, dường như đã thấy trước cuộc sống trâu ngựa ngày ngày tăng ca trong vài tháng tới.


Bộ phận Quản lý chiến lược ngập ngừng: “Nhưng nếu theo dự tính tiến độ của Đỗ Hành, e là đến tháng năm cũng chưa làm xong.”

Lập trình viên chính Đỗ Hành cau mày: “Dự tính tiến độ của tôi ước tính là dựa trên tiền đề mỗi ngày tăng ca đến 9 giờ, vẫn không kịp.” Anh ta không nhịn được mà nhìn Tống Dã: “Tháng ba thực sự sẽ không kịp, có thể nói với ông chủ dời thời hạn về sau một chút không?”

Câu nói này đang ám chỉ rằng Tống Dã đã nhận yêu cầu từ ông chủ quá dễ dàng, rút ngắn thời gian dự án lại khiến mọi người khó mà thực hiện được.

“Anh nghĩ chúng tôi không cố gắng thuyết phục sao?” Lý Ý liếc anh một cái.

Mọi người đều hiểu rõ, đây đã là giới hạn lớn nhất sau khi thuyết phục sếp lớn, hơn nữa còn giúp mọi người giành được tiền thưởng cuối năm. Đỗ Hành mím môi, không nói gì thêm.

Tống Dã nhìn về phía Trần Dương: “Cậu cũng ước tính thời gian thử.”

Nghe vậy, Đỗ Hành ngẩng phắt đầu lên nhìn Tống Dã. Ngay cả Lộc Hiểu Vi cũng cau mày, nhìn qua Tống Dã.

Câu nói này thể hiện rõ việc không tin tưởng năng lực của lập trình viên chính một cách rất rõ ràng, cho rằng anh ta ước tính không chính xác nên mới bảo Trần Dương tính toán lại lần nữa.

Trần Dương chỉ vào hai mục chức năng, nói: “Hai chức năng này một người cần hai mươi ngày làm việc. Em đã xem qua kế hoạch, đề nghị chuyển cho Cao Tiểu Khôn phát triển, cậu ấy từng làm chức năng tương tự nên có kinh nghiệm có thể rút ngắn được thời gian.”


Nói xong, cậu lại đối chiếu thời gian trong bản kế hoạch của các chức năng đã hoàn thành cuối cùng kết luận: “Như vậy, có lẽ sẽ kịp.”

“Kế hoạch không có vấn đề gì nữa, chuyển mục tiếp theo.” Tống Dã nhìn về phía bộ phận Quản lý chiến lược.

Bộ phận Quản lý chiến lược nói: “Trong bản kế hoạch hiện tại, thiếu sót lớn nhất nằm ở bước đầu tiên. Có không ít bản thảo thiết kế chưa được triển khai, dẫn đến việc lập trình viên và bộ phận mỹ thuật không thể bắt đầu làm việc, cần nhanh chóng bổ sung phần này.”

Hiện tại, lượng nội dung trò chơi còn khá ít mà đợt thử nghiệm vào cuối tháng ba kéo dài tám ngày, cần ít nhất sáu nhân vật cần được hoàn tất để người chơi có thứ trải nghiệm. Vì vậy không chỉ phải tăng số lượng nhân vật mà còn phải cải thiện các chức năng và cách chơi để giữ chân người dùng, đảm bảo nội dung đủ chơi trong bảy ngày.

Tuy nhiên, vấn đề khó khăn nhất hiện tại không nằm ở lập trình mà ở chỗ bản thảo kế hoạch chưa hoàn thành. Kế hoạch làm trì hoãn tiến độ, đương nhiên trách nhiệm thuộc về trưởng nhóm. Tống Dã lạnh lùng nhìn về phía Lương Vận.

Lương Vận giải thích: “Kế hoạch này đưa ra khá bất ngờ, chúng tôi không thể hoàn thành bản thảo nhanh như vậy được.”

Nghe vậy, Lý Ý liền nổi nóng, chỉ vào một mục trong danh sách: “Cái này hồi đầu năm tôi đã nói với anh rồi, đúng không? Đến giờ vẫn chưa xong bản thảo, anh làm biếng nửa năm trời à?”

Lúc đó, khi còn là nhà sản xuất, Lý Ý đã phân công nhiệm vụ nhưng Lương Vận chỉ mãi tìm cách phá dự án, hoàn toàn không thực hiện theo kế hoạch.


Lương Vận đỏ bừng mặt, suýt nữa thốt lên muốn rời khỏi nhóm dự án, nhưng cuối cùng nhịn lại nói: “Tôi sẽ phân bổ lại nhiệm vụ.”

“Thôi đi, bản thảo của anh viết ra có mấy cái coi được đâu.” Lý Ý không bỏ qua cơ hội mỉa mai anh ta, “Để không làm trì trệ tiến độ dự án, phần bản thảo này tôi sẽ đảm nhiệm.”

Lương Vận tức giận: “Cậu…”

Lý Ý hoàn toàn không coi trưởng nhóm kế hoạch ra gì.

Tống Dã bình thản liếc nhìn Lý Ý một cái, quyết định: “Vậy bản thảo sẽ do Lý Ý phụ trách. Chuyển sang phần tiếp theo.”

Quyền hạn lập tức được giao cho Lý Ý.

“Không thành vấn đề.” Lý Ý cười, lén giơ hai ngón tay hình chữ V với Lương Vận, sau đó giơ ngón giữa lên khiến Lương Vận tức muốn lật bàn.

“Tôi đã liên hệ với công ty gia công bên ngoài, hiện tại chỉ có hai công ty có thời gian trống, tôi đã yêu cầu họ thử vẽ vài bản phác thảo nhân vật và cảnh quan để so sánh phong cách.” Trưởng nhóm đồ hoạ nhìn Tống Dã: “Nếu không được tôi sẽ tìm thêm một số họa sĩ vẽ minh họa trên mạng thử xem.”

Trò chơi có ba mảng lớn: lập trình, kế hoạch, và đồ hoạ.

Đợi đến khi họ tranh cãi gần xong, đã mấy tiếng trôi qua. Cuối cùng cũng đến lượt nhóm vận hành.

Tống Dã vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, nhìn về phía Lộc Hiểu Vi: “Nhóm vận hành hãy lập kế hoạch tuyên truyền dựa trên phiên bản cập nhật mới, chú ý đến việc phát hành các tài liệu quảng cáo.”

Lộc Hiểu Vì vẫn còn ấm ức vì vừa rồi Đỗ Hành bị nhắm đến. Cô cảm thấy Tống Dã đang dùng Lý Ý để làm lu mờ Lương Vận, và có lẽ cũng muốn dùng Trần Dương để làm điều tương tự với Đỗ Hành, thay thế vị trí trưởng nhóm lập trình của anh ta. 

Cô cắn răng, nhìn vào ánh mắt của anh: “Được.”

Tưởng Nam Thư vừa liếc qua là biết Lộc Hiểu Vi đang nghĩ gì, nhưng cô ta đã hiểu lầm, Tống Dã không có ý định làm lu mờ Đỗ Hành, chỉ là cảm thấy năng lực của anh ta không đủ mà thôi.

Sau khi kế hoạch phiên bản mới được sắp xếp, cả nhóm dự án trở nên vô cùng bận rộn. Tống Dã chịu trách nhiệm điều phối toàn bộ dự án, là người bận rộn nhất, gần như ngày nào cũng làm việc đến nửa đêm mới về. Tưởng Nam Thư thường tan làm khoảng tám giờ tối, thời gian của họ gần như lệch hẳn nhau. Có lẽ anh đã biết trước sẽ thế này nên mới hẹn cô đi xem phim trước khi bản kế hoạch phiên bản mới được triển khai.

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng.

“Đây là lần thứ năm trong tháng này nhóm trưởng xin nghỉ rồi.” Chu Giai Lạc vốn định tối nay đi hẹn hò nhưng lại phải làm thêm công việc, khiến cô phải ở lại một hai tiếng nữa mới về được. Vì vậy, cô ấy khá bực mình: “Em thấy chị ta đâu có vấn đề gì lớn, sao cứ xin nghỉ suốt vậy!”

Mấy ngày trước, Tưởng Nam Thư thấy Lộc Hiểu Vi nôn thốc tháo trong nhà vệ sinh, cô còn hỏi xem cô ta có sao không. Lộc Hiểu Vi nôn xong mắt đỏ hoe có lẽ không ngờ cô lại quan tâm, chỉ nhạt nhẽo nói: “Không sao, ăn phải đồ hỏng thôi.”

Hôm qua, cô lại thấy Lộc Hiểu Vi vào nhà vệ sinh nôn tiếp. Không lẽ lại ăn đồ hỏng nữa?

Hay Lộc Hiểu Vi đang mang thai?

Tưởng Nam Thư chỉ nghi ngờ nhưng không nói ra.

Tại Cực Phàm có quy định tránh xung đột quan hệ giữa người thân. Các cặp đôi có thể yêu nhau nhưng nếu vẫn làm cùng công ty thì sẽ không được kết hôn, có lẽ là để tránh tham nhũng nội bộ. Nếu Lộc Hiểu Vi muốn kết hôn với Đỗ Hành, một trong hai người phải nghỉ việc. Dù cô ta có chỗ dựa cấp cao cũng không thể thay đổi được quy định này, nhưng cũng vì nhờ có chỗ dựa nên cô ta mới xin nghỉ được năm lần trong tháng này.

Thấy Chu Giai Lạc sốt ruột, Tưởng Nam Thư nói với cô ấy: “Đưa phần đó để chị làm giúp, em về sớm đi.” Trước đây, Chu Giai Lạc cũng từng giúp cô một lần.


“Hả?” Chu Giai Lạc rất muốn đồng ý nhưng lại thấy ngại: “Không cần đâu, em tự làm được, chị mà giúp em thì tối nay cũng phải làm đến nửa đêm mới về mất.”

Tưởng Nam Thư nhướn mày nhìn cô: “Mai mời chị trà chiều là được.”

Chu Giai Lạc lập tức cười: “Không vấn đề, em sẽ gọi điểm tâm Hồng Kông cho chị.”

“… Đổi món khác đi.” Tưởng Nam Thư cười: “Bánh ngọt và trà sữa là được.”

Gần đây khẩu vị của cô bị Tống Dã làm hư rồi. Thỉnh thoảng nếu tan làm sớm, anh sẽ lái xe đến “Trần Ký” ở hẻm Hà Tây để mua đồ ăn Hồng Kông mang về cho cô, gần như là mỗi tuần một lần. Ngoài Trần Ký ra, Tưởng Nam Thư không còn thấy nhà hàng điểm tâm nào khác hợp khẩu vị nữa.

Đến mười một giờ tối Tống Dã bàn xong về bản thảo kế hoạch với Lý Ý, từ văn phòng đi ra thấy Tưởng Nam Thư vẫn ngồi ở bàn làm việc, anh hơi bất ngờ. Tưởng Nam Thư lưu tài liệu lại, cúi đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm, điện thoại trên bàn sáng lên.

S: [Cùng về chứ?]