Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 38



Không khí trong phòng đông cứng lại, mặc dù gió lạnh tràn vào căn phòng nhưng bầu không khí lại nặng nề đến khó tả.

Tưởng Nam Thư lạnh run, không nhịn được rùng mình một cái.

Không chịu được nữa, cô lại hắt hơi.

Tống Dã nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật sâu, ôm cô ngồi dậy, cầm chiếc áo len bên cạnh lên, khuôn mặt không chút biểu cảm mà mặc vào cho cô. Tưởng Nam Thư như một đứa trẻ bị anh nhấc tay luồn qua tay áo. Rõ ràng cả người vẫn lạnh ngắt nhưng mặt cô lại đột nhiên nóng bừng, sau đó dù xấu hổ song cô vẫn ngẩng mặt lên, tiếp tục trêu chọc anh: “Không tiếp tục nữa à?”

Tống Dã làm như không nghe thấy, mặc áo cho cô xong, không nói một lời mà đứng dậy đóng cửa sổ lại, bật hệ thống sưởi lên, sau đó đi vào bếp rót một cốc nước nóng mang ra.

Anh đi đến trước ghế sofa, đưa cốc nước cho cô: “Uống chút nước nóng đi.”

Tưởng Nam Thư hơi khựng lại, đưa tay nhận lấy.

Chiếc ly thủy tinh truyền đến hơi ấm, cô cầm ly nước, đôi tay dần dần ấm lên.

Cô cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại. Nhưng càng bình tĩnh thì cô lại càng cảm thấy đau lòng và thất vọng.

Vô duyên vô cớ bị đồn thổi là người bắt cá hai tay, bị người mình thích hiểu lầm, bị anh nhẫn tâm từ chối, cô đã rất khó chịu suốt bao năm nay. Điều này khiến cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả việc Tống Dã không thích cô, nhẫn tâm từ chối cô.

Mấy năm nay cô cố gắng quên anh, không còn hy vọng về anh nữa. Nhưng giờ sự thật lại cho thấy hóa ra họ vốn có thể đến với nhau, Tống Dã thích cô, thậm chí không thua kém gì tình cảm cô dành cho anh.

Vậy thì những năm tháng bỏ lỡ nhau này tính sao? Cô nên trách ai đây? Trách cô đã nói dối? Nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đến kỳ thi đại học, cũng không nghĩ Tống Dã lại bắt gặp Trần Thanh Việt. Nếu Tống Dã chịu hỏi thêm vài câu… giống như Trình Gia Gia, có lẽ cô cũng sẽ nói ra những điều khó mở lời kia với anh.

Hay nên trách Tống Dã quá kiêu ngạo? Không chịu chất vấn cô?

Tống Dã ngồi xuống bên cạnh cô, không lười biếng dựa vào lưng ghế sofa như mọi khi, mà hơi khom lưng, tay chống lên đùi, cả người trông có vẻ căng thẳng.

Cô uống xong, đặt ly lên bàn trà, đứng dậy nhìn anh một cái: “Tôi về đây.”

Cổ tay bị ai đó nắm lấy.

Cô cúi đầu.

Tống Dã nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đang giận gì vậy?”

“…” Tưởng Nam Thư cúi đầu nhìn anh, im lặng vài giây: “Anh thực sự nghĩ rằng chuyện này không nhắc đến nữa là xong, dù cho tôi là người bắt cá hai tay, là đồ tồi tệ, anh cũng chấp nhận được sao?”

Tống Dã im lặng vài giây, giọng nói có chút cứng nhắc: “Không thì khoảng thời gian gần đây tôi đang làm gì chứ?”

“…”

Được lắm, anh biết nhẫn nhịn, anh rộng lượng, anh vì yêu mà cúi đầu, anh thật tuyệt…

Đồ khốn!

Còn nói gì nữa cơ? Nói cô lúc đó còn nhỏ tuổi… bây giờ đã cải tà quy chính rồi.

Cô cải cái quái gì chứ!

Từ hôm nay trở đi, cô chính là kẻ tệ bạc, là kẻ lăng nhăng! Không làm kẻ tệ bạc một lần trước mặt Tống Dã thì thật không xứng đáng với tiếng oan mấy năm nay của cô.

Tưởng Nam Thư hít sâu một hơi, cắn môi, tự nhủ đừng mềm lòng, ít nhất là bây giờ không thể mềm lòng. Cô cúi đầu nhìn anh, lấy lời anh nói ngược lại: “Có lẽ là giận anh lúc đó không chịu giành lấy tôi.”

Có lẽ không ngờ cô lại lý lẽ hiên ngang như vậy, sắc mặt Tống Dã lạnh xuống, bàn tay anh siết chặt khiến Tưởng Nam Thư đau, cô không nhịn được nhíu mày.

Vài giây sau, Tống Dã buông tay cô ra, toàn thân anh tỏa ra cảm giác u ám và sự đè nén, anh cúi đầu, lạnh lùng tự giễu: “Giờ thì tôi tin rồi, em thực sự không thích tôi nhiều như tôi nghĩ. Tưởng Nam Thư, lúc trước em theo đuổi tôi để làm gì?”

Tưởng Nam Thư ngẩn người, im lặng hồi lâu, cuối cùng không giải thích, “Tôi về đây.”

Cửa “cạch” một tiếng.

Lại đóng lại.

Tưởng Nam Thư về đến nhà, mệt mỏi nằm úp xuống giường, ngay cả sức lực tâm sự với Trình Gia Gia cũng không có.

Đêm nay cô chắc chắn sẽ mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc mãi không biết qua bao lâu mới thiếp đi. Sáng hôm sau chuông báo thức kêu, cô lờ đờ tắt chuông, đầu óc uể oải mà ngồi dậy, cảm thấy cả người không thoải mái, mũi còn hơi nghẹt.

Có vẻ như cảm lạnh rồi?

Tưởng Nam Thư bất lực đi lục tủ thuốc. Trước đây Giang Dục giúp cô sắp xếp tủ thuốc nên bên trong rất đầy đủ, cô tìm được gói thuốc cảm dạng hòa tan. Uống thuốc xong cô mở tủ quần áo, lấy chiếc váy trắng mặc trong buổi tiệc cuối năm ngoái ở Thâm Thành ra.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước Tết, cũng là ngày tổ chức tiệc cuối năm của Cực Phàm. Buổi chiều lãnh đạo cấp cao đi họp về sẽ tham dự tiệc.

Thật ra Tưởng Nam Thư không hứng thú với tiệc cuối năm lắm, điểm duy nhất đáng mong đợi là rút thăm trúng thưởng, nhưng với cô thì cũng chẳng có gì hấp dẫn, vì căn bản cô quá xui xẻo, mấy năm nay phần thưởng lớn nhất cô từng trúng chỉ là một cặp tai nghe.

Khi trở về, Giang Dục và Lục Minh Khôn đều đang ở nhà, cả hai đang chuẩn bị bữa tối, thấy cô về thì rất ngạc nhiên. Giang Dục hỏi: “Không phải hôm nay là tiệc cuối năm của công ty sao?”

Tưởng Nam Thư ôm Tiểu Bối, uể oải đẩy vali vào nhà, nói: “Con không muốn đi nữa.”

Nghe giọng cô có gì đó không ổn, Giang Dục bước tới nhận lấy vali, quan tâm hỏi: “Cảm lạnh à?”

“Vâng ạ.”

“Có sốt không?” Giang Dục đưa tay lên sờ thử trán cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm, “May mà không sốt, gần đây dịch cúm đang hoành hành, sốt thì phiền lắm.”

Lục Minh Khôn cũng quan tâm hỏi: “Con đã uống thuốc chưa?”

Tưởng Nam Thư đáp: “Con uống rồi ạ.”

Giang Dục nhìn cô, thở dài: “Mẹ đã nói mà, ngành của con không dễ làm, bận rộn suốt thôi, Tết đến còn bị bệnh… thế này thì Tết lại mất vui.”

Tưởng Nam Thư từ nhỏ đã được chăm sóc rất tốt, sức khỏe vốn không tệ, ít khi bị bệnh. Nhưng một khi ốm thì thường rất lâu mới khỏi. Những bệnh như cảm cúm, nếu người khác hai ba ngày là khỏi, còn cô thì phải mất một hai tuần mới khỏe hẳn.

“Cũng tốt, Tết này ăn ít hơn, đúng lúc có thể giảm cân.” Tưởng Nam Thư cười nhẹ.

Giang Dục lườm cô một cái: “Gầy như thế này rồi còn giảm cân gì nữa.”

Tưởng Nam Thư bĩu môi, ôm Tiểu Bối đi vào phòng: “Con vào phòng sắp xếp đồ trước đây.”

Giang Dục bị dị ứng với lông động vật, mấy ngày này đành để Tiểu Bối ở trong phòng, thỉnh thoảng đưa ra ngoài cho nó chạy nhảy vậy.

May mà phòng cô khá rộng, Tiểu Bối cũng rất dễ thích nghi, vừa vào phòng đã đi vòng quanh để thăm dò.

Tưởng Nam Thư treo quần áo vào tủ, điện thoại để trên giường rung lên.

Chu Giai Lạc: [Nam Thư, chị không tới tiệc cuối năm sao?]

Tưởng Nam Thư cầm điện thoại trả lời.

Thư: [Chị không đi nữa.]

Chu Giai Lạc: [Có rút thăm trúng thưởng đấy! Giải thưởng tối nay lớn lắm đó!]

Thư: [Chị không may mắn vậy đâu.]

Chu Giai Lạc: [Thôi được rồi…Để em để ý xem, nếu trúng em sẽ báo cho chị.]

Tưởng Nam Thư chẳng kỳ vọng gì nhiều.

Cả buổi tối Chu Giai Lạc đều cập nhật tình hình tiệc cuối năm cho cô, nào là sếp và các quản lý lần lượt phát biểu, tổng kết năm nay và kế hoạch năm sau.

Không lâu sau, Chu Giai Lạc gửi đến một đoạn video.

Chu Giai Lạc: [Anh Dã mặc vest! Siêu đẹp trai!]

Chu Giai Lạc: [Nhiều người đến bắt chuyện với anh ấy lắm.]

Tưởng Nam Thư tựa vào đầu giường nhìn đoạn video, suy nghĩ một lúc rồi vẫn không nhịn được mà nhấn xem. Trong video người đàn ông mặc bộ vest đen cắt may tinh tế, dáng người cao lớn, khí chất cao quý, sải bước lên sân khấu. Anh nhìn xuống khán giả với ánh mắt lạnh lùng, bắt đầu nói về kế hoạch tương lai của dự án A.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Dã mặc vest chỉnh tề như vậy.

Giống hệt như cô tưởng tượng, cả người toát lên một vẻ lạnh lùng quyến rũ, rất… gợi cảm.

Chu Giai Lạc: [Chân anh Dã dài thật, dáng người đẹp quá trời, không biết chị nào có phước làm người yêu của anh ấy nữa! Đẹp trai quá đi mất!]

Chu Giai Lạc: [Nam Thư, chị là bạn học của anh ấy mà! Những nam thần thế này phải kéo xuống thần đài chứ, sao hồi trước chị không cưa đổ anh ấy nhỉ!?]

Thư: […]

Không phải là chưa từng, chỉ là người ta coi cô như kẻ lăng nhăng mà từ chối thôi.

Thư: [Hào hứng gì chứ, ngày nào cũng gặp mà.]

Chu Giai Lạc: [Nhưng đàn ông mặc vest thì khác mà, anh Dã ngoài đời còn đẹp hơn trong video, như nhân vật 2D bước ra ngoài đời thực vậy.]

Tưởng Nam Thư lại xem lại video, có chút hối hận vì không đi dự tiệc cuối năm.

Ngoài cửa, Giang Dục gọi cô: “Nam Thư, ra uống thuốc đi con.”

Giang Dục lại pha thuốc mới cho cô, mong cô mau khỏi bệnh trong dịp Tết.

Tưởng Nam Thư đặt điện thoại xuống, vén chăn đứng dậy, ra ngoài uống thuốc.

Uống thuốc xong, Tưởng Nam Thư ngồi ở phòng khách với họ một lúc, cảm giác đầu óc bắt đầu quay cuồng, có lẽ thuốc cảm cúm bắt đầu phát huy tác dụng, chưa đến chín giờ cô đã buồn ngủ díp mắt.

Giang Dục giục cô: “Mau đi ngủ đi, ngủ một giấc mai sẽ khỏe.”

Lục Minh Khôn cũng nói: “Mau khỏe để mai còn đón Tết.”

Tưởng Nam Thư đáp: “Vâng ạ, hai người cũng ngủ sớm đi.”

Về phòng, cô cầm điện thoại lên xem, phát hiện Feishu thông báo đầy tin nhắn. Tưởng Nam Thư nhìn thấy số lượng tin nhắn 99+, ngẩn người một lúc.

Mở Feishu ra xem, cô phát hiện rất nhiều tin nhắn riêng.

Cô, một người luôn không may mắn, lại trúng giải “Thần tài vàng”.

Giải thưởng bao gồm laptop đời mới nhất, điện thoại, máy chơi game, loa… tổng cộng giá trị đến mấy chục triệu đồng.

Phần lớn tin nhắn riêng là hỏi cô có muốn bán lại giải thưởng hay không.

Tưởng Nam Thư bất ngờ, không ngờ mình lại trúng giải lớn thế này. Cô vui vẻ ngồi dựa vào đầu giường, tat vuốt ve Tiểu Bối, nhắn tin trong nhóm rằng mình sẽ không bán lại.

Máy chơi game và loa sẽ để ở nhà mới, laptop cô sẽ giữ lại dùng, vừa đúng lúc cô cũng muốn đổi. Điện thoại cũng sẽ giữ lại, tháng sau tặng sinh nhật Trình Gia Gia.

Mở WeChat lên, Chu Giai Lạc gửi thêm vài tin nhắn chúc mừng cô đã trúng giải lớn:

Chu Giai Lạc: [Chị là thần tài mà! Vận may bùng nổ! Tối nay em mới là người xui xẻo, chỉ được giải “Ai cũng có quà.”]

Tưởng Nam Thư cũng bất ngờ, cười trả lời: [May mắn duy nhất một lần trong đời.]

Trên màn hình hiện tin nhắn mới.

S: [Đỡ hơn chưa?]

S: [Em trúng giải lớn rồi, đã biết chưa?]

Tưởng Nam Thư nhớ hệ thống rút thăm được công ty tự viết lập trình, có lẽ do hồi nhỏ xem nhiều phim thần tượng và tiểu thuyết, cô lại hỏi Tống Dã một câu rất ngớ ngẩn: [Không phải anh “đạo diễn” để tôi trúng giải đấy chứ?]

Một lúc sau, Tống Dã trả lời.

S: Nếu tặng quà cho em tôi sẽ mua trực tiếp, không cần phải gian lận.]