Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 67



Trong dự án, mọi người đều phải ký một hợp đồng gọi là thoả thuận không cạnh tranh trong vòng hai năm. Nếu công ty kích hoạt điều khoản này, trưởng nhóm Mỹ thuật sẽ không được làm việc trong ngành có liên quan trong vòng hai năm tiếp theo, nhưng mỗi tháng sẽ nhận được một nửa mức lương trước đó coi như khoản hỗ trợ tài chính. Tuy nhiên, hai năm không làm việc sẽ dễ khiến người ta tụt hậu.

Nếu muốn phá vỡ hợp đồng sẽ phải trả đến vài triệu tiền vi phạm, đây không phải là một thương vụ có lợi.

Nếu mối quan hệ không căng thẳng đến mức cực đoan, điều khoản này cũng không dễ được kích hoạt.

Công nghệ Cực Phàm chỉ giữ lại mỗi trưởng nhóm Mỹ thuật.

Có thể là do Hồ Thắng Khải cho rằng trưởng nhóm Mỹ thuật là nhân tài, dự án mới cần cô ấy nên không muốn thả người. Hoặc có thể là do đã nghe nói Tống Dã đang đàm phán hợp tác với HT, cảm thấy bản thân bị lừa nên muốn gây khó dễ.

Cũng có thể là cả hai lý do trên.

Tống Dã cúp điện thoại, im lặng vài giây, anh quay sang nói với Tưởng Nam Thư và Lý Ý: “Chúng ta cần tìm một trưởng nhóm Mỹ thuật khác.”

Lý Ý không nhịn được mà mắng: “Em biết ngay mà, Hồ Thắng Khải đúng là tên cặn bã. Lúc trước để ép người ta rời đi, ông ta đã làm không ít chuyện bẩn thỉu. Thật sự quá kinh tởm.”

Trưởng nhóm Mỹ thuật là người mà Lý Ý từng bỏ rất nhiều tiền để mời về từ khi dự án bắt đầu. Cô ấy có năng lực toàn diện và cũng là một trong những người có hiểu biết rõ nhất về trò chơi.

Để tìm được một trưởng nhóm Mỹ thuật phù hợp thay thế, không phải là chuyện dễ dàng.

“Liệu chúng ta có thể nói chuyện với Hồ Thắng Khải không?” Tưởng Nam Thư hỏi.

“Thôi bỏ đi, ông ta sẽ không thả người đâu.” Tống Dã không thích cầu cạnh người khác, mà cũng chưa đến mức phải làm như vậy. Anh rót cho cô một cốc trà nóng, “Trưởng nhóm Mỹ thuật phù hợp thì khó tìm, nhưng không phải là không có.”

Lý Ý đang cúi đầu xem điện thoại, trước đây vì dự án mà cậu ấy từng tiếp cận vài ứng viên cho vị trí trưởng nhóm Mỹ thuật. Thật ra không chỉ có vậy, Tống Dã và Tưởng Nam Thư cũng đã làm việc nhiều năm, mối quan hệ trong ngành không ít. Nhưng hầu hết những người có năng lực đều đang bận rộn với các dự án khác.

Lục Du Xuyên bước vào phòng riêng, thấy ba người đều cúi đầu xem điện thoại, vừa xem vừa bàn bạc gì đó, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Trên bàn đã có mấy món ăn được bày ra, nhưng chẳng ai động đũa.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống, ho khan một tiếng thật lớn: “Không phải nói không cần đợi tôi sao?”

Tưởng Nam Thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, rồi bỗng nhớ đến chuyện ngày trước anh trai hờ từng đánh nhau với Lâm Tư Nam để giành bạn gái. Nhắc đến Lâm Tư Nam, cô tự nhiên lại nghĩ đến một cô gái trong nhóm thiết kế từng có quan hệ mập mờ với anh ta.

Cô gái đó tên là Vu Duyệt.

Vu Duyệt từng nói với Tưởng Nam Thư rằng mối quan hệ giữa cô ấy và Lâm Tư Nam chẳng kéo dài bao lâu, sau đó cô đã nghỉ việc. Vu Duyệt rời công ty trước Tưởng Nam Thư hơn một năm và sau đó đến làm ở một công ty lớn tại Bắc Thành.

Quan hệ giữa hai người vốn dĩ không thân thiết, cộng thêm chuyện liên quan đến Lâm Tư Nam, từ sau khi Vu Duyệt nghỉ việc, cả hai cũng không còn liên lạc. Tuy nhiên, họ không hủy kết bạn, vẫn có thể thấy được những bài đăng của đối phương trên mạng xã hội.

Sau khi đến Bắc Thành, phong cách vẽ của Vu Duyệt thay đổi rất nhiều. Cô ấy từng làm trưởng nhóm Mỹ thuật cho một dự án game 3A tại một công ty lớn.

Cách đây không lâu, Tưởng Nam Thư có thấy một bài đăng trên mạng xã hội của Vu Duyệt về việc cô ấy đã nghỉ việc.

“Sao cứ nhìn anh mãi thế?” Lục Du Xuyên thấy cô nhìn mình, cảm thấy không được tự nhiên mà hỏi.

Tưởng Nam Thư cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là em đang nghĩ đến một người.”

“Ai vậy?”

“Một trưởng nhóm Mỹ thuật.”

Tưởng Nam Thư tìm kiếm trong danh bạ, thấy tên Vu Duyệt và nhấn vào trang cá nhân của cô. Vu Duyệt cài đặt chế độ hiển thị chỉ trong một tháng, vì vậy chỉ có thể thấy một bài đăng, cách đây hơn hai mươi ngày: “Dự án giải tán, nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời không làm việc. [Hình ảnh: Không làm phiền]”

Tống Dã đặt điện thoại xuống, nhìn cô: “Ăn cơm trước đi. Anh đã liên hệ với bộ phận nhân sự rồi, để họ tìm người.”

“Ừm…” Tưởng Nam Thư tìm thấy tài khoản và portfolio của Vu Duyệt trên các trang mạng xã hội, nhận ra lượng người theo dõi của cô đã tăng lên rất nhiều. Trên các nền tảng, Vu Duyệt tiết lộ không ít thông tin về mình: “Cô ấy từng làm trưởng nhóm Mỹ thuật cho một dự án game 3A, dự án vừa giải tán tháng trước.”

Lý Ý hứng thú hỏi: “Vậy thì chị thử tìm hiểu xem. Chị có quen cô ấy không?”

“… Đồng nghiệp cũ, đã hai năm rồi không liên lạc.” Tưởng Nam Thư do dự. “Muốn chị hỏi thử không?”

Tống Dã nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô, hạ giọng hỏi: “Quan hệ không tốt à?”

Tưởng Nam Thư lắc đầu: “Không phải…” Quan hệ giữa cô và Vu Duyệt không thể coi là tốt, nhưng cũng không tệ. Điểm chung duy nhất là việc Vu Duyệt từng bóc trần bộ mặt thật của Lâm Tư Nam, giúp cô tránh được một gã đàn ông tệ bạc.

Cô ngừng lại, liếc nhìn Lục Du Xuyên đang gắp thức ăn, nói: “Cô ấy là người mà em từng kể với anh… bạn gái cũ của Lâm Tư Nam.”

Lục Du Xuyên: “…”

Anh ngừng lại, nhìn về phía Tưởng Nam Thư. Ban đầu định hỏi tên người ta, nhưng vừa nghe họ nhắc đến ‘trưởng nhóm mỹ thuật’, hẳn không phải cô gái mà hồi đại học họ từng đánh nhau để tranh giành.

“Chậc.” Lục Du Xuyên cười nhạt, giễu cợt: “Bạn gái cũ của Lâm Tư Nam ở khắp mọi nơi.”

Tưởng Nam Thư nói thật: “Anh cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.”

“…” Lục Du Xuyên im lặng một lát, bất mãn nhìn cô: “Em gái, sao em lại thiên vị người ngoài như thế chứ? Anh dù không phải là người si tình, nhưng cũng tốt hơn Lâm Tư Nam. Ít nhất, anh chưa từng bắt cá hai tay.”

Tưởng Nam Thư nhớ lại chuyện lúc trước anh trai hờ này từng hiểu lầm mình bắt cá hai tay, liền tức tối trợn mắt: “Phải, tự hào quá nhỉ. Có muốn em trao giải thưởng cho anh không?”

“Không cần đâu.”

Tống Dã nhìn cô làm Lục Du Xuyên cứng họng, bật cười: “Bảo phòng nhân sự kiểm tra lý lịch của cô ấy đi, nếu phù hợp thì để họ liên hệ.”

Anh đưa đũa cho cô: “Ăn cơm trước đã.”

Phòng nhân sự nhanh chóng điều tra lý lịch của Vu Duyệt. Trước đây cô ấy từng làm việc ở hai công ty tại Bắc Thành, dự án trước là game 3A, đã tuyên bố giải thể vào tháng trước. Hiện tại cô ấy đã về quê nghỉ ngơi. Phòng nhân sự đã liên hệ với cô, mức lương đề nghị không thấp nhưng Vu Duyệt từ chối, nói rằng không muốn rời Thâm Thành thêm lần nữa.

“Hiểu rồi, cứ thế đi.” Tống Dã dựa vào ghế văn phòng trong thư phòng, nói với bộ phận nhân sự ở đầu dây bên kia: “Tìm thêm người phù hợp khác.”

Lúc này, Tưởng Nam Thư thò đầu vào từ cửa: “Em giúp anh thu dọn hành lý cho Lý Ý nhé?”

Tống Dã biết ngày mai Lý Ý sẽ bay sang Mỹ để đàm phán với tổng giám đốc HT. Tưởng Nam Thư cũng biết, nhưng không quyết định được gì. Công ty mới thành lập có rất nhiều việc phải làm, mà cô thì không giúp được gì ở bên đó nên định ở lại Giang Thành để giúp anh quản lý công ty.

Chỉ tiếc là việc visa được đẩy nhanh quá.

“Không cần đâu, lát nữa anh tự thu dọn.” Tống Dã lười biếng ngoắc tay với cô:
“Lại đây.”

Tưởng Nam Thư để hai chú mèo đang bám theo mình ở ngoài cửa, lúc bước đến trước mặt anh thì bị kéo vào lòng. Cô ngồi trên đùi anh, cúi đầu nhìn.

Tống Dã ôm cô, thông báo chuyện Vu Duyệt đã từ chối lời mời của họ: “Cô ấy từ chối rồi.”

“Thế còn lựa chọn nào khác không?” Tưởng Nam Thư thấy tiếc, cô biết Lý Ý rất hài lòng về Vu Duyệt: “Hay để em hỏi thử cô ấy?”

Tống Dã hơi ngẩng đầu, nhìn cô: “Quan hệ của hai người chẳng phải rất căng thẳng sao?”

“… Đúng là có chút ngượng ngùng.” Tưởng Nam Thư ôm cổ anh, cúi đầu nhìn:
“Nhưng chắc cô ấy không ghét em đâu.”

Sắp sang tháng Năm rồi, Giang Thành đã bước vào mùa hè. Mấy ngày nay thời tiết oi bức, sau khi tắm xong, Tưởng Nam Thư mặc chiếc váy hai dây mát mẻ. Tống Dã cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cô, từ làn da trắng mịn nơi cần cổ đến tận vành tai khiến cô khẽ run lên.

“Sau khi từ Mỹ về, có thể anh sẽ phải đi Bắc Thành một chuyến, chắc khoảng một tuần nữa mới về.” Anh ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi cô, đôi mắt ánh lên nụ cười: “Hay là, em đi cùng anh?”

Kể từ khi hai người bên nhau, chưa bao giờ xa nhau quá hai ngày. Lần này phải xa một tuần, chưa đi đã cảm thấy không nỡ.

“Em ở lại thì hơn.” Tưởng Nam Thư trong lòng cũng không muốn xa anh, vòng tay ôm cổ anh, cúi đầu nhìn: “Ngày mai em đưa anh ra sân bay nhé.”

“Rồi em tự bắt xe về à?”

“…”

Tưởng Nam Thư hạ quyết tâm: “Em sẽ luyện kỹ năng lái xe thêm. Sau này có thể tự lái được.”

Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt ve mái tóc dài của cô, tựa lưng vào ghế một cách lười biếng, ngẩng đầu nhìn cô: “Không lái được thì đừng cố ép mình, anh không ở đây, em bắt taxi là được mà.”

Tưởng Nam Thư lắc đầu: “Không có ép bản thân đâu, em nói thật mà.”

Tống Dã có hai chiếc xe, một chiếc Mercedes thường lái, một chiếc SUV ít dùng hơn, nhưng cả hai đều không phải kiểu xe phụ nữ thích. “Vậy đợi anh về, anh đưa em đi xem xe nhé?”

Lúc đó đã qua ngày Quốc tế Lao động, cũng gần tới sinh nhật cô.

Tưởng Nam Thư chớp mắt: “Không phải anh định tặng xe làm quà sinh nhật cho em đấy chứ?”

Tống Dã cười: “Em muốn mua xe à?”

“Không không, không cần đâu.” Cô không hứng thú với xe cộ, mua về chắc cũng ít lái, thà không mua, đỡ tốn tiền còn hơn.

Sợ anh làm thật, cô nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói: “Đừng mua xe, chúng ta phải tiết kiệm tiền.”

Tống Dã bật cười khẽ: “Được.”

Quà sinh nhật cho cô anh đã chuẩn bị xong, không phải xe.

Sáng hôm sau, Tống Dã và Lý Ý bay đến Mỹ.

Văn phòng cần sửa sang đơn giản, bố trí lại, bổ sung đồ dùng văn phòng, Tưởng Nam Thư bắt taxi qua xem. Cao Tiểu Khôn, Trần Dương cũng có mặt, đều là tới xem văn phòng mới, tiện thể giúp đỡ trong khả năng có thể.

Mọi người chào cô: “Chị dâu.”

Nhân viên hành chính không biết quan hệ giữa cô và Tống Dã, ngạc nhiên nhìn cô: “Chị là… bà chủ?”

Tưởng Nam Thư mỉm cười, tự nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy… là bà chủ nhỏ hay bà chủ lớn?”

“… Là của Tống Dã.”

Lý Ý cũng là cổ đông của công ty, dự án ban đầu cậu ấy đầu tư một triệu tệ nên là ông chủ thứ hai của công ty.

Nhân viên hành chính nghe vậy thì khách sáo với cô hơn nhiều. Tưởng Nam Thư hỏi thăm nhân sự: “Mọi người đã tìm được trưởng nhóm mỹ thuật chưa?”

Nhân sự lắc đầu ngao ngán: “Khó tìm lắm. Người giỏi thì đang bận dự án, người có thời gian thì không muốn đến Giang Thành.”

Tối hôm đó, Tưởng Nam Thư vẫn nhắn tin WeChat cho Vu Duyệt.

Quá lâu không liên lạc, mối quan hệ giữa hai người lại hơi gượng gạo. Cô ngồi trên ghế sofa, do dự một chút, gửi trước một sticker mèo con.

Vu Duyệt: [?]

Vu Duyệt: [Bị hack tài khoản à?]

Tưởng Nam Thư không nhịn được bật cười, trả lời: [Không, là tôi đây.]

Vu Duyệt: [Cô tìm tôi, định rủ tôi đi ăn à?]

Vu Duyệt: [Sốc.jpg]

Một giờ trước, cô ấy vừa đăng lên vòng bạn bè: “Có ai rủ tôi đi ăn không?”

Liên tiếp nhận được vài tin nhắn hẹn đi ăn, còn tưởng Tưởng Nam Thư cũng vậy.

Tưởng Nam Thư: “…”

Cô vào thẳng vấn đề:[Trước đây nhân sự của  Khoa học Kỹ thuật Vân Dã có liên lạc với cô, tôi muốn hỏi, thật sự không thể được sao? Dự án này chắc chắn cô sẽ rất hứng thú.]

Lúc này Vu Duyệt mới biết mình đã hiểu lầm, im lặng một lúc rồi trả lời: [Cô đang ở công ty đó?]

[Ừ.]

[Cô đề bạt tôi à?]

[Ừ. Tôi không giới thiệu thì chắc sớm muộn gì bên bộ phận tìm kiếm nhân tài cũng tìm đến cô. Chúng tôi đang thiếu trưởng nhóm mỹ thuật.]

[Tôi từ chối rồi.]

[Có thể xem xét lại không? Nếu cô đến Giang Thành, tôi bao cô ăn một tháng, cả trà chiều cũng lo luôn.]

[…]

[Chẳng phải chúng ta là kiểu quan hệ tình địch sao?]

Tưởng Nam Thư ngẩn người, định trả lời. Nhưng Vu Duyệt đã thu hồi tin nhắn đó.

[Tôi sẽ cân nhắc.]

Tưởng Nam Thư không biết vì sao cô ấy đột nhiên muốn cân nhắc lại, nhưng cũng là điều tốt. Cô mỉm cười đáp: [Chờ tin tốt từ cô nhé.]

[Cô cần cân nhắc bao lâu? Có thể nói một khoảng thời gian cụ thể cho tôi không.]

[5 ngày.]

Ngày thứ hai đến Mỹ, Tống Dã cùng Lý Ý đi gặp Cao tổng của HT.

Cao tổng cũng gọi Lê Hướng Minh đến. Mấy người ngồi xuống tại biệt thự xa hoa ở Los Angeles của Cao tổng. Ông đã ngoài sáu mươi tuổi, đang định cư ở nước ngoài cùng cô con gái út khoảng mười mấy tuổi với cuộc hôn nhân thứ hai. Khi thấy Tống Dã, cô bé đó còn ngượng ngùng đỏ mặt.

Sau một hồi nói chuyện đơn giản, Tống Dã nhìn Cao tổng: “Để đổi lấy hợp đồng, tôi có thể giao quyền đại lý phiên bản trò chơi trên di động của Thời Không Hồi Hưởng cho HT.”

“Các cậu đã mua được bản quyền của Thời Không Hồi Hưởng rồi à?” Lê Hướng Minh ngạc nhiên nhìn anh: “Trước đây công ty chúng tôi đã liên hệ với nhà sản xuất để mua bản quyền game nhưng bị từ chối.”

“Nhà sản xuất của Thời Không Hồi Hưởng – Will – là tôi.”

“…”

Lê Hướng Minh và Cao tổng đều sững sờ. Vài giây sau, Cao tổng bật cười:

“Không ngờ đấy… Trò chơi này dừng phát triển mấy năm, tôi còn tưởng dự án đắp chiếu rồi, nghĩ rằng nhà sản xuất không làm nữa.”

Lê Hướng Minh tò mò: “Sao cậu lại bất ngờ tiếp tục phát triển nó vậy? Hơn nữa, *DLC còn miễn phí. Nếu thu phí, hẳn là có thể kiếm được vài triệu đô.”

*DLC (viết tắt của cụm từ Downloadable Content): hay còn gọi là bản mở rộng. DLC được phân phối độc quyền bởi nhà phát hành game. Các DLC này có thể là các câu chuyện kể thêm sau khi kết thúc story chính của game, các pack nhân vật, vũ khí hoặc là chế độ chơi mới.

Tống Dã cười nhẹ: “Là quà tặng cho bạn gái.”

“Thì ra là thế.” Cao tổng cười nhìn Tống Dã, rồi lại nhìn ra sân nơi con gái mình đang chơi ở đó: “Con gái tôi rất thích trò chơi này, nó còn nói muốn có Thời Không Hồi Hưởng phiên bản game di động làm quà sinh nhật năm 18 tuổi. Vì vậy tôi mới muốn mua bản quyền trò chơi này.”

Tổng giám đốc HT, người sở hữu khối tài sản hàng tỷ, việc mua bản quyền trò chơi để làm quà trưởng thành cho con gái là chuyện quá đỗi bình thường.

Lý Ý nhớ lại dáng vẻ đỏ mặt ban nãy của cô gái, thầm nghĩ: Đừng nói là nó thích ông anh mình nhé?

Hai người ở lại Los Angeles ba ngày, cuối cùng cũng chốt được thỏa thuận. Sau đó, họ cùng Lê Hướng Minh bay về Bắc Thành để họp với các lãnh đạo cấp cao của HT, thảo luận chi tiết việc hợp tác.

Cùng lúc đó, Tưởng Nam Thư cũng bay đến Thâm Thành, đích thân tìm Vu Duyệt.

Vu Duyệt là người gốc Thâm Thành, cụ thể ở đâu thì Tưởng Nam Thư không rõ. Chiều hôm đó, cô vừa xuống máy bay liền gọi điện cho Vu Duyệt. Nghe nói Tưởng Nam Thư đã đến Thâm Thành, Vu Duyệt ngớ người một lúc, không nhịn được bật cười, nói bằng tiếng Quảng Đông: “Cô thật sự đến sao…”

Tưởng Nam Thư dùng tiếng Quảng Đông không mấy lưu loát hỏi lại: “Cùng đi ăn nhé? Tôi mời.”

Họ hẹn nhau ở một nhà hàng Hồng Kông gần công ty cũ của Vu Duyệt. Nhà Vu Duyệt ở gần đó, cô bước ra với đôi dép lê, áo phông rộng thùng thình, không trang điểm, mặt để mộc hoàn toàn.

Tưởng Nam Thư thấy cô, mỉm cười vẫy tay: “Ở đây.”

Tháng Năm ở Thâm Thành nóng hầm hập như một cái lò hơi. Tưởng Nam Thư mặc chiếc váy liền không tay màu đen, tóc dài buộc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ, trông cô vừa rạng rỡ vừa tinh tế.

Vu Duyệt bước đến gần, thở dài tiếc nuối: “Biết thế tôi đã thay đồ và trang điểm trước khi ra ngoài.” Cô nhìn Tưởng Nam Thư từ đầu đến chân: “Giang Thành cũng dưỡng nhan quá nhỉ? Sao càng ngày cô càng đẹp hơn vậy.”

“Khá hợp đấy, cô có muốn đến không?” Tưởng Nam Thư chớp mắt hỏi.

Vu Duyệt không tin cô thật sự có ý định chiêu mộ mình, bèn lườm: “Làm gì thế? Sếp cô trả thêm tiền hả? Khiến cô nhiệt tình đi mời chào người ta thế này.”

Thật ra, ban đầu Vu Duyệt định từ chối gặp Tưởng Nam Thư. Ai ngờ cô lại chạy đến tận Thâm Thành. Nói thật, hai người không quá thân thiết, trước đây Vu Duyệt thậm chí còn từng coi Tưởng Nam Thư là tình địch vì Lâm Tư Nam.

Tưởng Nam Thư cười nhạt: “Cứ coi là vậy đi. Vì sếp chính là bạn trai tôi.”

Vu Duyệt: “…”

Cô sững người vài giây, sau đó bật cười: “Thảo nào.”

Hai người tìm chỗ ngồi xuống. Tưởng Nam Thư gọi món, hỏi: “Cô muốn ăn gì?”

“Tôi không kén chọn.” Gần đây Vu Duyệt đã ăn món Hồng Kông đến phát chán: “Cô cứ gọi tùy ý đi.”

Tưởng Nam Thư gọi món xong, phát hiện Vu Duyệt đang chống cằm nhìn mình. Cô buồn cười hỏi: “Nhìn tôi làm gì thế? Định rạch mặt tôi à?”

Vu Duyệt bị cô chọc cười, cũng cười đáp: “Trước đây có nghĩ thế thật, giờ thì không. Chỉ là cảm thấy… bạn trai cô đối xử với cô tốt nhỉ? Nhìn cô hạnh phúc như vậy, trạng thái cả người đều rất tốt.” Bản tính tò mò của người Trung Quốc trỗi dậy, Vu Duyệt không nhịn được hỏi: “Bạn trai cô trông thế nào? Đẹp trai hơn Lâm Tư Nam không? Trên giường thì sao?”

“Đẹp trai. Hơn hẳn. Tuyệt vời.”

“…”

Vu Duyệt tặc lưỡi, nhìn gương mặt rạng ngời của cô: “Chả trách mà cô ngày càng rạng rỡ. Cho tôi xem ảnh nào.”

Tưởng Nam Thư cười: “Đến Giang Thành làm việc tự nhiên sẽ thấy thôi.”

“…”

Vu Duyệt lấy hộp thuốc lá, châm một điếu, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc rồi đưa lên môi, hít sâu một hơi. Cô lớn hơn Tưởng Nam Thư hai tuổi, mang vẻ đẹp mặn mà, quyến rũ, từng cử chỉ đều toát lên nét cá tính.

Cô nhìn Tưởng Nam Thư: “Thật ra ban đầu tôi định từ chối cô. Quay lại rồi, tôi không muốn rời đi nữa.”

Tưởng Nam Thư nắm lấy từ khóa: “Vậy giờ thì sao? Đổi ý rồi?”

“Cũng không hẳn, nhưng đang lưỡng lự.” Vu Duyệt đẩy hộp thuốc lá về phía cô:

“Hút không?”

Tưởng Nam Thư lắc đầu. Món ăn dần được mang lên. Cô gắp một miếng há cảo tôm, ngẩng lên nhìn Vu Duyệt: “Có yêu cầu gì cứ nói. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”

Vu Duyệt cười khẽ, không nói gì.

Từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, giọng nam đầy ý cười: “Để tôi mời, mọi người không cần khách sáo.”

Tưởng Nam Thư thấy Vu Duyệt khẽ khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Lâm Tư Nam mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, phía sau có vài người đi cùng, cùng nhau bước vào nhà hàng. Hình như cảm nhận được điều gì, ánh mắt anh ta nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người cô.

Lâm Tư Nam nhìn thấy cô, sững người, ánh mắt chuyển qua, dừng lại trên bóng lưng của Vu Duyệt.

…Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Biết vậy đã không tới đây.

Trong nhóm người đó có hai người là đồng nghiệp cũ của cô, theo ánh mắt của Lâm Tư Nam nhìn qua, cũng nhận ra cô. Một người ngạc nhiên nói: “Ơ—Tưởng Nam Thư, tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

Tưởng Nam Thư khựng tay lại, cười gượng gạo, cúi đầu khẽ hỏi Vu Duyệt:

“Chúng ta có nên đổi chỗ không?”

“Hôm nay xui xẻo quá, trước đây tôi tới mấy lần cũng không gặp bọn họ.” Vu Duyệt nhíu mày, “Không cần, ăn nhanh rồi đi thôi.”

“…”

Nhóm người của Lâm Tư Nam đã đi tới bên bàn ăn, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người phụ nữ, gương mặt anh ta trông có vẻ lúng túng, dường như không biết nên mở lời thế nào, cũng không biết chào ai trước.

Vu Duyệt dụi điếu thuốc, ngẩng đầu lên nhìn: “Tránh ra, anh chắn mất ánh sáng rồi.”

Lâm Tư Nam lúng túng vài giây, sau đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, nhìn Vu Duyệt, sắc mặt trở lại bình thường, mỉm cười hỏi: “Em về đây từ khi nào vậy?”

Vu Duyệt đã chặn anh ta từ trước, nên anh ta không thấy động thái nào của cô trên vòng bạn bè.

“Gần đây.” Vu Duyệt lạnh lùng liếc mắt, “Anh ngồi đây làm gì? Còn định ôn lại chuyện cũ với chúng tôi à?”

Lâm Tư Nam: “…”

Tưởng Nam Thư chào hỏi đồng nghiệp cũ, đồng nghiệp cũ hỏi cô có phải tới đây công tác không. Cô nói ngắn gọn: “Tôi tới tìm Vu Duyệt.”

Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Tư Nam chuyển sang cô, có lẽ không ngờ rằng cô và Vu Duyệt vẫn còn liên lạc riêng.

Không khí trở nên gượng gạo đến mức ảnh hưởng đến cả khẩu vị của Tưởng Nam Thư. Cô nhìn Lâm Tư Nam: “Tôi có chuyện cần bàn với Vu Duyệt. Anh ngồi đây nghe, không tiện lắm.”

Sự bài xích của cả hai người rõ ràng đến mức khiến Lâm Tư Nam không giữ nổi mặt mũi, đành đứng dậy, cúi đầu nhìn họ, mỉm cười nhẹ: “Các cô cứ từ từ dùng bữa, chúng tôi qua bên kia ngồi.”

Nhóm người rời đi, ngồi cách họ vài bàn.

Vu Duyệt cầm đũa lên, hờ hững nói: “Tôi đồng ý với cô.”

Tưởng Nam Thư: “!!!”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thực sự hơi bất ngờ.

Vu Duyệt ngẩng mắt nhìn cô: “Ở lại Thâm Thành cũng không phải chuyện tốt, tôi không muốn cứ tình cờ gặp phải Lâm Tư Nam.”

Tưởng Nam Thư ngừng lại một chút, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ cô vẫn còn thích anh ta sao?”

“Không hẳn.” Vu Duyệt mím môi, nhìn cô, “Khi đó thực sự rất thích, não toàn chuyện yêu đương, còn nghĩ sẽ xác định mối quan hệ, thậm chí là kết hôn. Khi ấy thực sự tôi đã coi cô là tình địch, rất không thích cô. Tôi kể cho cô về mối quan hệ giữa tôi với anh ta là muốn bớt đi một tình địch. Sau đó mới phát hiện… cho dù không có cô, rồi cũng sẽ có người khác. Anh ta vẫn liên lạc với bạn gái cũ từ thời đại học. Đàn ông ấy mà, trời sinh đã tệ bạc, lúc đó tôi đúng là ngu ngốc.”

Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Sau khi tôi và anh ta chia tay, về Bắc Thành, anh ta có đến tìm tôi vài lần. Tôi còn tưởng anh ta thực sự yêu tôi, hóa ra là tôi ngây thơ. Đầu năm nay tôi mới chặn anh ta, dứt khoát cắt đứt.”

“…”

Tưởng Nam Thư không ngờ hai người còn dây dưa lâu như vậy, cô cảm thán: “Chặn rồi thì tốt, đàn ông ba chân đầy đường, đừng treo cổ trên một cái cây.”

“Khi nào cô về? Tôi đi cùng cô.”

“Ngày mai.” Tưởng Nam Thư không ngờ việc gặp Lâm Tư Nam lại kích thích sự quết tâm của Vu Duyệt như vậy, “Tôi sẽ đặt vé máy bay cho cô.”

Tối về khách sạn, Tưởng Nam Thư nằm sấp trên giường, nhắn tin cho Tống Dã.

Tống Dã vừa tới khách sạn, thấy tin nhắn liền gọi cho cô.

Điện thoại kết nối, Tưởng Nam Thư đắc ý nói: “Em thuyết phục được trưởng nhóm mỹ thuật rồi.”

Tống Dã sững người, hỏi: “Vu Duyệt à?”

Tưởng Nam Thư không nói với anh về chuyện tới Thâm Thành, giờ mới kể rõ:

“Tóm lại, trưởng nhóm mỹ thuật ngày mai sẽ về Giang Thành cùng em.”

Cô ngừng một chút: “Ngày mai anh về chưa?”

“Bây giờ chưa chắc chắn.” Tống Dã mở máy tính xách tay, kéo ghế ra ngồi xuống, thờ ơ hỏi: “Em gặp Lâm Tư Nam rồi à? Anh ta có nói gì với em không?”

“Không nói gì cả.” Tưởng Nam Thư cười, “Anh để ý à?”

“Dù sao thì em cũng suýt chút nữa đã hẹn hò với anh ta.”

“…”

Vì Vu Duyệt phải thu dọn đồ đạc, Tưởng Nam Thư đặt chuyến bay vào buổi tối.

Tống Dã và Lý Ý cũng đặt chuyến bay buổi tối, hai chuyến bay hạ cánh gần như cùng thời gian, họ có thể cùng nhau về nhà.

Tưởng Nam Thư và Vu Duyệt lấy hành lý xong, Tưởng Nam Thư nhận được tin nhắn WeChat từ Tống Dã.

Tống Dã: [Anh đã xuống máy bay rồi.]

Tưởng Nam Thư đang ngồi trên một chiếc vali, cúi đầu trả lời: [Em vừa lấy xong hành lý, đang đợi anh ở đây.]

Vu Duyệt cũng ngồi trên một chiếc vali khác, nhìn cô hỏi: “Bạn trai cô đến rồi à?”

Tưởng Nam Thư ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô ấy: “Ừm.”

Vu Duyệt khá tò mò về bạn trai của cô, ngồi lười biếng trên vali xoay vòng vì nhàm chán. Một lát sau, cô đột nhiên thấy hai chàng trai cao ráo, đẹp trai bước lại gần. Cả hai đều cao ráo, chân dài, nổi bật như hạc giữa bầy gà. Trong đó, có một người mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, khí chất nổi trội hơn, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh cô.

Ngay sau đó, người phụ nữ bên cạnh cô bất ngờ đứng dậy, chạy về phía chàng trai kia và lao vào lòng anh ấy. Chàng trai giơ tay đỡ cô, khóe môi nở nụ cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.

Tưởng Nam Thư dựa vào lòng chàng trai, ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Dã cúi đầu, ánh mắt ấm áp: “Nhớ anh rồi à?”

“Ừm.” Tưởng Nam Thư gật đầu, đã một tuần không gặp, cô thật sự rất nhớ anh. Cô chớp mắt: “Còn anh thì sao?”

“Không kém em đâu.”

“…”

Người này, nói câu “Nhớ em” mà khó khăn vậy sao?

Tưởng Nam Thư không nhịn được hừ một tiếng, rời khỏi lòng anh: “Trưởng nhóm mỹ thuật của chúng ta ở bên kia, để em dẫn anh qua giới thiệu.”

Tống Dã nắm tay cô, đi về phía đó.

Vu Duyệt vẫn ngồi trên vali, nhìn họ đi tới, nhướng mày nhìn Tưởng Nam Thư: “Bảo sao cô không cho tôi xem ảnh, nhìn người thật đúng là tạo ấn tượng mạnh hơn.” Cô quay sang Tống Dã, mỉm cười: “Có sếp đẹp trai đúng là phúc lợi của nhân viên.”

Tống Dã mỉm cười với cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Cảm ơn vì đã gia nhập.”

Lý Ý nhìn cô, giới thiệu: “Tôi là trưởng nhóm dự án, Lý Ý.”

Những thông tin cơ bản về công ty, Tưởng Nam Thư đã nói hết với Vu Duyệt.

Vu Duyệt nhìn Lý Ý rồi lại nhìn Tống Dã, hỏi một câu giống như Trình Gia Gia: “Công ty các anh còn nam thanh niên độc thân nào nữa không?”

Tưởng Nam Thư: “…”

Lý Ý: “…”

Tống Dã: “…”

Lý Ý hơi giật giật khóe miệng, quay mặt đi.

“Không còn đâu.” Tưởng Nam Thư tựa vào lòng Tống Dã, không nhịn được cười lớn, vui đến mức không dừng lại được. Cô quay đầu nhìn Vu Duyệt: “Nhưng mà, tôi còn một ông anh trai, nhưng chắc cô sẽ không thích đâu.”

“Không đẹp trai à?”

“Không phải, đẹp trai lắm.”

“Thế thì sao?” Vu Duyệt hỏi. “Là cặn bã à?”

“Vì hồi đại học, anh ấy từng tranh bạn gái với Lâm Tư Nam.” Tưởng Nam Thư nói trước cho cô biết, “Công ty anh ấy ở ngay dưới tầng công ty chúng ta, xác suất đụng mặt rất cao. Nếu cô để ý thì trong tiêu chuẩn chọn bạn đời nhớ né ra nhé.”

“…”

Lục Du Xuyên lúc này đang ở trong văn phòng tăng ca đột nhiên hắt hơi một cái.