Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 7



Tưởng Nam Thư đi xuống dưới lầu công ty, nhìn logo ánh vàng rực rỡ sau đó lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của Tống Dã, cảm thấy thực sự không phù hợp. Tại sao anh lại đến công ty này? Lẽ ra cô nên hỏi một chút, mặc dù có thể anh sẽ không trả lời.

Cô đứng ở cửa đón gió lạnh mấy phút vẫn cảm thấy bồn chồn khó chịu, đáy lòng lại dâng lên cảm giác muốn rút lui, đang băn khoăn xem nên từ chức hay ở lại. Cô cứ có dự cảm rằng nếu ở lại chắc chắn sẽ có điều gì đó xảy ra.

Cô đi đến ven đường, gửi tin nhắn cho Trình Gia Gia: [Ra ngoài uống một ly.]

Trình Gia Gia cũng rất vui vẻ, gửi cho cô vị trí một quán bar, nói: [Khoảng nửa tiếng nữa tớ sẽ đến. Cậu đợi tớ.]

Quán bar cách đó không xa, Tưởng Nam Thư bắt xe tới đó cũng chỉ mất chưa đầy 20 phút. Cô chọn một chỗ ngồi trong góc cạnh cửa sổ, gọi hai ly rượu và một ít đồ nhắm.

Đợi gần một tiếng, Trình Gia Gia cũng đến. Khi cô ấy đi tới, động tác có chút quái đản, cúi thấp đầu, cố ý lấy tay che mặt.

“Cậu làm gì vậy?” Tưởng Nam Thư nhìn thấy bộ dạng lén lén lút lút của cô ấy như đang muốn trốn tránh ai đó, tò mò nhìn về phía sau, “Cậu nhìn thấy bạn trai cũ à?”

Trình Gia Gia và bạn trai cũ học cùng trường đại học. Sau khi tốt nghiệp họ cứ tan tan hợp hợp nhiều lần. Sau đó bạn trai cũ của cô ấy được điều chuyển đến chi nhánh ở Giang Thành, hai người cũng đã đi tới bước chuẩn bị mua nhà rồi đính hôn nhưng rồi Trình Gia Gia phát hiện ra anh ta đã lừa dối cô vào một năm trước.

“Gặp trúng tên cặn bã đó thì có gì mà phải trốn với tránh, tạt cho hắn một ly rượu vào mặt thì còn được.” Trình Gia Gia ngồi xuống, quay đầu nhìn lại để đảm bảo hai người bàn cuối cùng không nhìn rõ cũng không nghe được hai người họ đang nói chuyện, lúc này mới hạ giọng nói: “Tớ nhìn thấy Lâm Diệu và Từ Hạo.”

“……Ồ.”

Hai người quen cũ. Lâm Diệu là bạn cùng lớp của họ, cũng là chàng trai có mối quan hệ tốt nhất với Tống Dã ở trong lớp, Từ Hạo thì là lớp trưởng của lớp bên cạnh và cùng tham gia cuộc thi với Tống Dã năm đó. Ba người họ có mối quan hệ khá tốt nên vẫn giữ liên lạc với nhau. Bởi vì mối quan hệ với Tống Dã nên Tưởng Nam Thư và Trình Gia Gia cũng khá quen Lâm Diệu và Từ Hạo. Chỉ là họ chưa bao giờ gặp lại sau khi tốt nghiệp.

Thực tế hai năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp lớp vẫn khá sôi nổi. Các bạn trong lớp thường xuyên hô hào đòi tổ chức gặp mặt nên hai năm đó quả thực đều diễn ra họp lớp, chỉ là Tưởng Nam Thư không bao giờ tham dự để tránh chạm mặt Tống Dã. Nhưng kể từ năm ba, trong nhóm cũng bắt đầu ít tin nhắn hơn. Đến năm cuối đại học, nhờ những trao đổi về đề tài nghiên cứu sau đại học cũng như chuyện đi thực tập mà lớp họ cũng náo nhiệt trở lại. Mấy năm nay mọi người đều lập nghiệp ở xa và bận rộn với công việc nên sự gắn kết trong lớp cũng dần phai nhạt, chỉ ai có quan hệ tốt mới giữ liên lạc riêng với nhau.

Tưởng Nam Thư cười: “Bây giờ tớ và Tống Dã đã là đồng nghiệp, bọn họ nhìn thấy cũng không sao.”

Dù sao thì sớm hay muộn họ cũng sẽ nhìn thấy.

“Tớ cảm thấy bọn họ, chủ yếu là Lâm Diệu, hình như có định kiến gì đó với chúng ta. Có nhớ lần trước tớ đi dự hôn lễ và cầm phong bì mừng cưới thay cậu không, hôm đó tớ có gặp cậu ta và Tống Dã nên tới chào hỏi một tiếng nhưng cậu ta lại tỏ vẻ không muốn chào hỏi lại tớ, còn kì quái hỏi tớ là sao cậu không đến.” Trình Gia Gia liếc mắt, “Giống như tớ mắc nợ gì cậu ta vậy, tớ mới thực sự là người không muốn chào hỏi cậu ta đó.”

Tưởng Nam Thư hơi ngạc nhiên: “Sao lúc đó cậu không nói cho tớ biết?”

Người phục vụ bưng khay rượu tới, Trình Gia Gia nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng nhìn cô: “Không phải cậu bảo tớ đừng nhắc nhiều về Tống Dã hay sao?”

“…”

Tưởng Nam Thư không phản bác được vì cô quả thật có nói vậy.

Lâm Diệu và Từ Hạo đang trò chuyện cách đó hai bàn, Lâm Diệu lấy điện thoại di động ra gọi, trong khi chờ kết nối anh ta nói với Từ Hạo: “Chắc chắn cậu ta sẽ không đến. Kể từ khi cậu ta tiếp quản mớ lộn xộn từ cậu em họ, cứ mười cuộc hẹn thì từ chối đến chín.”

Khi cuộc gọi được kết nối, Tống Dã quả nhiên đã từ chối: “Không rảnh, đang tăng ca.”

“Gần đây để hẹn được cậu một lần thật sự rất khó.” Lâm Diệu thở dài nói với Từ Hạo: “Tôi đã nói là cậu ta nhất định sẽ không tới mà.”

“Bận rộn đến mấy cũng không thể nào hơn một tháng cũng không dành ra được một tối chứ.” Lâm Diệu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đổi chủ đề, “Không phải cậu đang yêu đương đấy chứ?”

“Không có.” Bên phía Tống Dã đang tràn ngập tiếng cãi vã. Cao Tiểu Khôn và Trần Dương lại cãi nhau với lập trình viên, gần đây họ tăng ca liên tục, hỏa khí cũng rất lớn.

Trần Dương tức giận tới mức đánh rơi cả con chuột, quay đầu muốn đi tìm Tống Dã.

“Chủ nhật được nghỉ, đến đó tính tiếp.”

Tống Dã cúp điện thoại, nhìn về phía Trần Dương đang tức giận đùng đùng đi tới. Trần Dương lại một lần nữa đòi đình công: “Sếp, em không muốn làm nữa, bọn họ không chịu hợp tác.”

“Không muốn làm thì về nhà.” Tống Dã vỗ vai cậu ta một cái.

Trần Dương đi theo sau anh, lẩm bẩm nói: “Chủ yếu là em muốn nói cho anh biết, anh ở chỗ nào thì em sẽ ở chỗ nấy, chỉ là em cảm thấy anh phải tiếp quản một mớ hỗn độn này…” Lời này bọn họ đã âm thầm nói rất nhiều lần, ý tưởng của hạng mục là rất tốt nhưng vào đến tay bọn họ đã là một phiên bản hoàn toàn khác.

Bây giờ có thể đưa ra lối chơi cốt lõi mới nhất đã là rất tốt rồi nhưng phần sau lại có quá nhiều thứ cần phải cải tiến, những lập trình viên ban đầu lại không chịu hợp tác khiến công việc của bọn họ rất khó hanh thông.

Tống Dã đi đến phía sau lưng lập trình viên, anh ta tưởng người đi đến là Trần Dương nên không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhìn màn hình và nói: “Không thể làm được.” Nhưng sau thấy đó là Tống Dã, anh ta mới sững người hồi lâu rồi đổi lời “Phải cần có thời gian, không thể nhanh như vậy được.”

“Vậy thì tăng ca.”

Tống Dã nói xong, điện thoại rung lên một cái, anh không để ý tới lập trình viên kia nữa, nhấc điện thoại lên xem.

Lý Ý: [Anh, có thể cho em xem phiên bản thử nghiệm hôm nay được không? ]

Hầu hết mọi người trong công ty đều cho rằng Tống Dã là nhà sản xuất mới được ông chủ cũ thuê về nhưng thực ra Tống Dã là anh họ của Lý Ý, mẹ của hai người họ là chị em ruột. Theo như mẹ của Tống Dã nói thì đứa trẻ Lý Ý này đã bị em gái bà nuôi dưỡng một cách sai lệch.

Khi Lý Ý còn nhỏ, vì có chỉ số IQ cao nên vẫn luôn được nuôi dưỡng theo kiểu thiên tài. Đã học vượt cấp tới 3 lớp mà vẫn còn tiếp tục muốn nhảy cấp thêm nữa, mẹ của Tống Dã đã thuyết phục cậu, nói rằng nếu tuổi tác giữa cậu và các bạn cùng lớp quá chênh lệch thì sẽ dễ xảy ra các vấn đề.

Lý Ý vào đại học năm 15 tuổi, học chuyên ngành toán học hàng đầu cả nước. Trong lúc tất cả mọi người còn đang gồng mình chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh sau đại học thì giai đoạn nổi loạn của cậu mới đến. Cậu nói cậu muốn làm công việc liên quan đến ngành game, không chịu thi nghiên cứu sinh nên đã khiến gia đình đảo lộn một phen. Cuối cùng bố mẹ không thể lay chuyển được cậu nên đã để cậu tự sinh tự diệt. 

Cậu vừa tốt nghiệp đã gia nhập Cực Phàm. Sau khi giúp Cực Phàm tạo ra một số trò chơi thẻ bài, cậu ấy đã đề xuất một dự án trò chơi thế giới mở, vì để thuyết phục ông chủ của mình, cậu ấy đã đầu tư toàn bộ tài sản vào đó. Tuy nhiên, dự án tiến triển không suôn sẻ và phản ứng của người trải nghiệm đối với trò chơi thế giới mở này cũng rất bình thường. Ông chủ dần mất niềm tin vào dự án, cảm thấy tổn thất ban đầu không quá nhiều và muốn huỷ bỏ nó khi còn có thể. Nhưng Lý Ý lại không chịu đồng ý. Trưởng nhóm kế hoạch và trưởng nhóm lập trình đều là người của ông chủ. Công ty dự định mượn danh nghĩa hạng mục này để sáng tạo ra một trò chơi thẻ bài khác và Lý Ý đang dần bị gạt sang một bên. Cậu thiên tài chưa bao giờ phải đối diện với bất kỳ khó khăn hay thất bại nào đột nhiên chịu đả kích lớn

Sau đó, dì đã tìm tới Tống Dã và nhờ anh giúp đỡ. Lúc đầu Tống Dã muốn mua cổ phần đầu tư của Cực Phàm cho hạng mục A nhưng Cực Phàm không đồng ý. Cuối cùng, Tống Dã và các thành viên trong đoàn đội chỉ có thể lấy cổ phần dưới danh nghĩa đội kỹ thuật. Sau khi hạng mục này kết thúc, anh cũng sẽ mang đoàn đội đi.

Tống Dã trả lời Lý Ý: [Muốn xem thì đến công ty tự mình xem.]



Quán bar đang phát một bản nhạc nhẹ, ánh đèn tạo ảo giác, Tưởng Nam Thư kể cho Trình Gia Gia nghe về chuyện gặp Cao Tiểu khôn cùng thỏa thuận giữa cô và Tống Dã trong phòng trà. Trình Gia Gia nghe cô nói xong, thở dài: “Hàng xóm, đồng nghiệp, bạn của anh trai, còn có cả đàn em khóa dưới, đều là chất xúc tác cho mối quan hệ hai người sát lại gần nhau. Đây là sự sắp xếp của số phận rồi.”

“…Tớ còn chưa nói chuyện được tử tế với anh ấy, lấy đâu ra thân thiết trở lại?” Tưởng Nam Thư nhấp một ngụm rượu.

Trình Gia Gia: “Cũng là bởi vì chưa từng nói, cho nên mới cảm thấy mất mát.”

Tưởng Nam Thư trầm mặc, thấp giọng nói: “Quả thật có một chút như vậy.”

Có thật là chỉ một chút thôi không? Trình Gia Gia thấy cô muốn say nhưng lại cố kiềm chế bản thân, đột nhiên bừng tỉnh: “Cậu sợ rằng sau một thời gian tiếp xúc lâu bản thân sẽ lại yêu Tống Dã một lần nữa sao?”

Một câu đã sáng tỏ vấn đề.

Trong lòng Tưởng Nam Thư trào dâng một tia cay đắng, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, không hề phủ nhận.

Trình Gia Gia nhớ đến Tống Dã trong video ngày đó, thở dài, nhìn Tưởng Nam Thư đầy vẻ thông cảm: “Cậu xem mấy cậu bạn trong lớp chúng ta giờ đều tăng cân, thậm chí có một số người bị hói đầu dù đang rất trẻ, thực sự không có mấy ai thuận mắt. Làm sao Tống Dã có thể giữ được như vậy, còn càng ngày càng đẹp trai hơn… Giờ thì tớ hiểu sức sát thương của Người Trong Lòng là thế nào rồi.”

Tưởng Nam Thư lại nghĩ đến việc muốn từ chức, nhưng chỉ nghĩ thôi, cô đã nói rõ với Tống Dã rồi. Nói những lời hùng hồn rồi lại bỏ đi không phải là tính cách của cô.

“Hay là…” Trình Gia Gia nhìn vẻ mặt trầm tư của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu thử lại lần nữa xem?”

Tưởng Nam Thư đang lơ đãng, không kịp phản ứng: “Thử cái gì?”

Trình Gia Gia: “Quay đầu.”

“…”

Tưởng Nam Thư trợn mắt nhìn cô ấy: “Tớ không phải Quyển Vương.”

*Quyển vương: ý chỉ sự theo đuổi mục tiêu một cách điên cuồng

“…” Thật là một trò đùa nhạt nhẽo.

“Tớ chỉ nghĩ, một người như Tống Dã mà chỉ có thể nói chuyện thì thật đáng tiếc.” Trình Gia Gia nói xong lại bị trừng mắt nhìn, vội vàng nâng ly lên đầu hàng: “Cậu cứ cho là tớ đang nói nhảm đi.”

Ngoại trừ chính bản thân Tưởng Nam Thư, người hy vọng cô thành đôi với Tống Dã nhất chắc chắn là Trình Gia Gia, nói cô ấy là một người hâm mộ trung thành đu cặp đôi (couple) cũng không sai.

Tưởng Nam Thư uống hết rượu trong ly rồi đặt xuống, như đang cảnh cáo chính mình: “Tớ tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không thích lại anh ấy nữa.”

Trình Gia Gia nhìn cô muốn nói lại thôi, với câu này cô ấy tạm thời giữ im lặng. Cô nhấp vài ngụm rượu, chợt nghĩ tới điều gì đó: “Cậu nói nhà sản xuất trước đó đã nghỉ việc rồi à? Là bị Tống Dã chèn ép sao?”

“Chắc không phải đâu…” Xét đến tình hình ngày càng nghiêm trọng của hạng mục, Tưởng Nam Thư nghi ngờ Lý Ý mới chính là người bị công ty chèn ép.

“Trước đây lúc thực hiện cuộc phỏng vấn độc quyền tớ đã thêm cậu ta vào WeChat. Để tớ tìm xem…” Trình Gia Gia mở liên lạc WeChat và lướt qua “Cũng không biết có thể thực hiện được cuộc phỏng vấn nào nữa không. Cuộc phỏng vấn trước đây của cậu ấy cũng khá nổi tiếng.”

Nói xong, cô đã tìm thấy tài khoản WeChat của Lý Ý và nói rõ ý định của mình.

Một lúc sau, nhận được câu trả lời của Lý Ý: [Biến.]

Trình Gia Gia: “…”

Cô không thể tin được mà đưa điện thoại của mình cho Tưởng Nam Thư xem, “Mẹ kiếp! Cậu ta bảo tớ biến đi kìa! Cái gì mà thiên tài nhí chứ, có mà đầu óc phát triển không tốt thì có, đồ nhóc con, thật bất lịch sự!”

Tưởng Nam Thư nhìn một cái, nói: “Ừm, có lẽ cậu đã chạm vào nỗi đau của cậu ta.”

“Mịa, chặn luôn!” Trình Gia Gia chửi rủa, cho Lý Ý vào danh sách đen.

Đêm đó mặc dù không uống say nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy Tưởng Nam Thư vẫn cảm thấy đau đầu, lăn lộn mấy lần mới đứng dậy ra được khỏi giường nên cô ra ngoài muộn mất mười phút.

Vội vàng mở cửa, tình cờ chạm mặt với Tống Dã cũng vừa bước ra ngoài. Cô hơi bất ngờ rồi nhanh chóng nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn: “Chào buổi sáng.” Sau khi chào hỏi xong, cô thu lại chân phải đã bước ra khỏi cửa “Tôi vừa nhớ ra mình có để quên đồ nên quay lại lấy.”

Nói xong, cô liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Tống Dã rồi đóng sầm cửa lại.

Cô tựa người vào cửa và hít một hơi thật sâu. Không còn cách nào khác, nếu muốn ngừng thích Tống Dã thì trước tiên phải giảm bớt thời gian ở một mình cái đã.

Ngoài cửa, Tống Dã đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín phía đối diện, anh cau mày, bình tĩnh đi về phía thang máy. Tưởng Nam Thư nghe thấy tiếng cửa đóng, tiếng bước chân đi xa và tiếng thang máy đóng mở mới thở phào một hơi và mở cửa ra một lần nữa.

Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng trước cửa thang máy cô sững sờ tại chỗ, lắp bắp: “Sao, sao anh còn chưa đi?”

Tống Dã nhét tài liệu vào túi, hờ hững đánh giá cô một vòng, giơ tay ấn nút thang máy một lần nữa, sau đó nói: “Chúng ta làm một phép thử đi.”

“…”

Tưởng Nam Thư đóng cửa lại, cứng ngắc đi tới, cô cảm thấy mình không nên nói tiếp nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại vô tình mở miệng: “Phép thử gì?”

“Thử xem có phải cô đang cố ý tránh mặt tôi hay không.” Tống Dã bình tĩnh nói, cúi đầu nhìn cô.

“…”