Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 690: Hình ảnh trong ao



Nếu phải mô tả chính xác trạng thái hiện tại của Kim Giáp và con hạc giấy nhỏ, thì đó chính là hoành hành ngang ngược. Mặc dù con hạc giấy nhỏ cùng Kim Giáp không hề ngang tàng, tư thái cũng không có một chút kiêu ngạo nào, nhưng những nơi bọn chúng đi qua thì đám người xung quanh đều tách thành một vòng. Kim Giáp một thân chiếm cứ không gian phải bằng bốn năm người cộng lại, vô tình đã tạo ra bản chất 'bá đạo'.

Con hạc giấy nhỏ có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc đi chơi này. Nó luôn có thể tìm đến những địa phương có chuyện xảy ra để xem náo nhiệt. Dù Kim Giáp tỏ vẻ lạnh lùng và hầu như chẳng quan tâm đến những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của con hạc giấy nhỏ.

Trong khi Kế Duyên và Hồ Lý đi khắp nơi tìm kiếm chủ nợ của đám hồ ly, con hạc giấy nhỏ và Kim Giáp lại đang khiến cả thành náo loạn.

Một người một chim hợp lại thành một tổ đội, lại còn có năng lực ngăn cản mấy vụ ẩu đả. Bất tri bất giác đã đến buổi chiều, Kim Giáp cùng con hạc giấy nhỏ đi đến một ngã ba vắng vẻ trong thành.

"Ríu rít ~ "

Con hạc giấy nhỏ vỗ cánh, Kim Giáp chuyển hướng đi vào một con hẻm khá sâu phía bên phải. Do kiến trúc hai bên cản trở nên ánh sáng ở đây tựa hồ tối tăm hơn rất nhiều.

Bất chấp thể hình to lớn mặc dù đã hóa hình thành người, Kim Giáp di chuyển lặng yên không một tiếng động. Hơn nữa, nơi này không có người đi đường, Kim Giáp không cần kiêng kị mà thi triển thân pháp, cước bộ như sương khói, tốc độ như gió cuốn lướt qua hẻm nhỏ tĩnh mịch, rất nhanh đã đến cuối ngõ hẻm.

Vừa đi qua con hẻm này, một không gian rộng lớn thoáng đãng được mở ra. Một cái ao lớn như sân bóng, nước ao xanh biếc yên tĩnh không gợn sóng, trên mặt ao cũng không có lá sen hay cỏ dại gì.

Nơi này còn có rất nhiều cây xanh. Tại một tòa thành náo nhiệt như thành Lộc Bình, đây có thể coi là một địa phương yên tĩnh hiếm hoi, nhưng kỳ quái chính là xung quanh rõ ràng không có người nào. Theo lý thuyết, khu vực này tuy không náo nhiệt nhưng cũng sẽ có rất nhiều hài tử ưa thích đến chơi mới đúng.

Nhưng trên thực tế, xung quanh hồ không một bóng người, ốc trạch cũng cách một khoảng tương đối xa. Tòa kiến trúc gần ao nhất cũng cách mặt nước tới hai mươi trượng.

Tình huống này tuyệt đối không bình thường. Tại Tổ Việt Quốc, thành Lộc Bình chính là nơi tấc đất tấc vàng, mà cái ao lớn như vậy lại không có lấy một người xuống giặt quần áo. Mặc dù hiện tại trời vẫn còn sáng nhưng đã gần đến chạng vạng tối, cũng là thời điểm giặt giũ nấu nướng rồi.

Sau khi băng qua con hẻm, Kim Giáp liền dừng lại, cùng với con hạc giấy nhỏ trên đầu nhìn thẳng về cái ao lớn phía xa.

"Ríu rít ~ "

Thuận theo tiếng kêu của con hạc giấy nhỏ, Kim Giáp lại bước thêm một bước, chậm rãi tới gần cái ao, cuối cùng dừng lại bên bờ ao.

Thực tế có thể thấy mọi phương hướng xung quanh ao đều có những bậc thang dẫn xuống nước nhưng không có một ai tới đây rửa rau hay giặt quần áo. Nhìn nước trong ao có thể nói là trong suốt nhưng không thể nhìn thấy đáy, nói là đục ngầu thì cũng không giống lắm.

Con hạc giấy nhỏ thò đầu ra ngắm nghía, thình thoảng nghiêng cổ nhìn mặt nước suy tư.

"Gâu gâu gâu gâu... gâu gâu gâu gâu..."

Một hồi tiếng chó sủa bỗng nhiên vang lên từ phương xa, thu hút sự chú ý của con hạc giấy nhỏ. Một con chó đen to lớn xông tới từ ngõ nhỏ phía xa, vừa phi nước đại vừa sủa lên điên cuồng. Khi tới gần cái ao nó từ từ chậm rãi bước từng bước nhưng vẫn sủa về phía Kim Giáp.

"Gâu gâu gâu... gâu gâu gâu..."

Răng nanh hoàn toàn lộ ra ngoài hiện ra dáng vẻ hung tợn cùng với tiếng gầm gừ dữ tợn đủ khiến bất kì phàm nhân nào trông thấy đều sợ hãi mà chạy trốn ngay lập tức. Tuy nhiên Kim Giáp vẫn bất động như không nghe thấy gì, chỉ khi tiếng chó sủa càng ngày càng gần mới chậm rãi xoay người lại.

Khi Kim Giáp đưa ánh mắt lạnh lùng và áp bách nhìn xuống con chó đen to lớn, bước chân của nó ngay lập tức dừng lại, tiếng chó sủa hung mãnh cũng bị đình trệ.

Con chó đen này chính là Đại Hắc ở cửa tiệm của hai huynh đệ Lục gia. Do hôm nay đã bán xong thịt nên cửa tiệm đã đóng cửa sớm, Đại Hắc cũng được rảnh rỗi.

Con hạc giấy nhỏ nhìn về phía Đại Hắc, vô cùng hiếu kỳ đối với con chó đen này. Đại Hắc gắt gao nhìn chằm chằm vào Kim Giáp, toàn thân nó cơ bắp đều căng cứng. Kim Giáp từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn không hề thay đổi, nheo mắt miệt thị nhìn con chó đen.

Sau đó Kim Giáp tiến lên phía trước một bước, Đại Hắc lập tức lui ra phía sau một bước. Nếu mà có ai đã quen với con chó đen này nhìn thấy một màn như vậy nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm, chẳng qua khi nhìn vào dáng vẻ hiện tại của Kim Giáp thì cũng dễ dàng hiểu được nguyên do.

"Grừừừừ...."

Chó đen nhe răng ra, cúi người xuống phát ra từng đợi gầm gừ đầy uy hiếp. Tuy nhiên Kim Giáp đi về phía trước vài bước đột nhiên dừng lại quay sang một bên. Con hạc giấy nhỏ thì đã cất cánh bay trước một bước, rất nhanh đậu xuống vai một người.

"Tôn Thượng!"

Kim Giáp hơi khom người, hành lễ cẩn thận. Trong mọi tình huống thông thường, Kim Giáp sẽ chỉ hành lễ với duy nhất một người là Kế Duyên mà thôi.

Người tới chính là Kế Duyên vừa mới cùng Hồ Lý trả hết nợ nần. Đương nhiên Hồ Lý chỉ dám đi theo phía sau lưng Kế Duyên.

"Ríu~~rít~~"

Con hạc giấy nhỏ đứng trên vai Kế Duyên, một bên cánh không ngừng chỉ vào cái ao lớn. Kế Duyên khẽ cười gật đầu, tựa hồ hắn có thể hiểu rõ con hạc giấy nhỏ đang ám chỉ điều gì.

"Hiểu rồi."

"Ngươi vừa rồi hẳn là muốn ngăn cản Kim Giáp, đuổi ra khỏi bờ ao đi. Trong ao này có cái gì vậy?"

Vừa nói, Kế Duyên vừa quay đầu nhìn về phía Đại Hắc. Chứng kiến động tác của Kim Giáp khi Kế Duyên đi tới, rõ ràng Đại Hắc đã thả lỏng không ít.

Kế Duyên chỉ hỏi như vậy chứ tạm thời không để ý tới Đại Hắc, thay vào đó hắn đi đến bên cạnh bờ ao, chắp tay sau lưng nhìn mặt nước xanh biếc trước mắt. Hắn đã từng du ngoạn một đêm tại thành Lộc Bình, khi đó cũng chỉ là lướt ngang qua, chưa từng để ý đến sự tồn tại của cái ao này.

"Gâu gâu gâu gâu..."

Chứng kiến Kế Duyên đứng gần như vậy, Đại Hắc có chút khẩn trương kêu to lên. Kế Duyên quay đầu liếc nhìn nó, cười nói.

"Không có gì đáng ngại."

Nghe được lời nói của Kế Duyên, Đại Hắc cản thận tiếp cận bờ ao, hướng về phía giữa ao sủa lên vài tiếng.

"Gâu gâu gâu... gâu gâu gâu gâu..."

"Ở đó có cái gì à?"

Kế Duyên tập trung sự chú ý vào giữa ao, đôi mắt hơi mở ra một chút. Pháp nhãn hiện ra, quang cảnh có sự biến hóa lớn, quỹ đạo luân chuyển thủy khí cùng thủy linh trong ao càng thêm rõ ràng, tựa như cá bơi nơi đáy nước.

"Hóa ra là nơi tàng phong tụ thủy, nước sợ là rất sâu đây."

Cái ao này nhìn thì trông như là nước đọng, nhưng trong mắt Kế Duyên cái ao này lại có dòng chảy dưới nước, chứng tỏ nó có sự liên thông với nước ngầm.

Kế Duyên nhẹ nhàng vung tay lên, một dòng nước chậm rãi bay lên, hóa thành một dải nước uyển chuyển bay đến bên người Kế Duyên, một cỗ mùi tanh nhàn nhạt xuất hiện theo dòng nước. Kế Duyên lúc trước khi tới gần cái ao đã mơ hồ ngửi thấy được, hiện tại chỉ là cảm giác rõ ràng hơn thôi.

Kế Duyên đưa tay chạm vào dải nước, lập tức kinh hãi.

"Nước này lạnh thật!"

Tuy rằng hiện tại mới khai xuân, nước lạnh là điều bình thường, nhưng hắn vốn không phải người bình thường, nước trong ao này lạnh như băng hàn, đã vượt quá phạm vi thông thường rồi.

Suy nghĩ một lát, Kế Duyên lại đưa tay ra, đôi tay giống như một cái quạt nhẹ nhàng quạt sang hai bên,

Một khắc sau, nước trong ao bị động tĩnh của Kế Duyên lay động.

"Rầm rầm. . . Rầm rầm. . ."

Toàn bộ ao nước tách sang hai bên trái phải, ở giữa lộ ra một thông đạo rộng bằng hai cỗ xe ngựa, có thể trực tiếp quan sát rõ tình huống dưới đáy ao.

Nơi sâu nhất là ở trung tâm cái ao ước chừng cũng chỉ sâu có một trượng, nhưng tại vị trí đó tồn tại một cái hố to như một chiếc xe ngựa, trong hố có nước. Giờ phút này do nước trong ao bị Kế Duyên khống chế sang hai bên, cái hố này giống như một con suối không ngừng chảy nước ra bên ngoài, nước chảy tuy chậm nhưng liên tục.

Thời điểm ao nước phát sinh biến hóa, Đại Hắc vô thức lùi về phía sau vài bước. Vẻ mặt nó tràn đầy kinh hãi nhìn Kế Duyên, một lúc sau mới chậm rãi tiếp cận.

Kế Duyên hít một hơi, so với lúc nãy mùi tanh đã nặng hơn rất nhiều, kèm theo đó là từng cỗ hàn ý tỏa ra xung quanh.

Chỉ sau vài hơi thở, dòng nước trong con suối đột nhiên tăng tốc, hàn ý tỏa ra càng ngày càng mạnh, mùi tanh theo đó mà bốc ra nồng nặc hơn.

"Gâu gâu gâu... gâu gâu gâu gâu..."

Đại Hắc giờ phút này lại trở nên rất căng thẳng, vừa gầm gừ vừa nhảy sang trái phải, không ngừng sủa về hướng con suối ở giữa ao.

"Gâu... gâu gâu... gâu... gâu gâu gâu..."

"Được rồi được rồi, đừng sủa nữa."

Kế Duyên nhíu mày, nghiêm túc nhìn về phía giữa ao. Đại Hắc ngừng sủa sau khi nghe được lời của Kế Duyên, chỉ bất quá toàn thân cơ bắp của nó vẫn căng cứng, người hơi cong lại, răng nanh lộ ra, nhìn chằm chằm vào vị trí trung tâm ao.

"Có chút ý tứ, xem ra lúc trước Kế mỗ đúng là nhìn lầm rồi. Vốn tưởng rằng thành hoàng thành Lộc Bình chết là do tên Lang yêu năm đó cùng với những yêu ma khác tại Tổ Việt quốc, hiện tại xem ra cũng không phải là như thế!"

"Rầm rầm. . . Rầm rầm. . ."

Một lượng nước lớn từ trong con suối trào ra, bên trong suối thấp thoáng một đạo bóng trắng không ngừng chớp động. Kế Duyên hất lên tay áo, một đạo mặc quang theo đó bay ra, hóa thành một bản tự thiếp trước mặt hắn, chính là Kiếm Ý Thiếp.

"Phong bế xung quanh."

"Lĩnh pháp chỉ!"

Một đám chữ nhỏ cùng các loại thanh âm thanh thúy đồng vang trả lời. Sau đó từng đạo mặc quang bay vụt một vòng, trong chớp mắt xung quanh dâng lên một cảm giác mông lung mờ mịt.

"Oành ~~~~ "

Nước trong ao nổ tung, một đạo bóng trắng vặn vẹo bay lên...

Kế Duyên trong tay nắm lấy Khốn Tiên Thằng, ánh mắt lướt về phía Kim Giáp, lạnh nhạt nói.

"Bắt lấy nó."

"Lĩnh pháp chỉ!"

Kim Giáp khẽ khom người, một khắc sau dưới chân phát lực, nền đá cứng rắn trở nên dập dềnh trông như sóng nước.

"Đùng..."

Sau một tiếng động, mặt đất vẫn còn nguyên vẹn, Kim Giáp trong nháy mắt đã nhảy vào cái hố lớn giữa ao.