Kế Duyên vừa dứt lời, Kim Giáp từ phía ao nước đã quay trở lại đứng cạnh hắn. Trong quá trình quay về, hào quang kim sắc trên áo giáp của gã dần dần ảm đạm, thân hình biến hóa co rút đi một chút. Thời điểm đứng bên cạnh Kế Duyên, Kim Giáp đã khôi phục dáng vẻ tráng hán mặt đỏ trước đây.
Vốn dĩ Kế Duyên đang chuẩn bị đi về, nhưng đi được vài bước lại quay người lại, ánh mắt lướt qua ao nước vài lần.
Hồ Lý lúc này lá gan lớn hơn một chút, cẩn thận từng li từng tí mà tiếp cận sát bờ ao. Đại Hắc thấy gia hỏa này dám tới gần, nó không cam chịu rớt lại phía sau nên cũng bám theo sát Hồ Lý.
"Kế tiên sinh, yêu quái vừa rồi là gì vậy?"
Hồ Lý thắc mắc hỏi Kế Duyên. Âm thanh nói chuyện của Giải Trĩ rất khàn, hơn nữa phần lớn chỉ nói chuyện với Kế Duyên, Hồ Lý cùng Đại Hắc Cẩu lại ở khá xa nên không nghe được.
"Yêu quái?"
Kế Duyên quay đầu nhìn Hồ Lý, khẽ lắc đầu nói.
"Yêu quái cũng không hoàn toàn sai, nhưng mà cũng không chính xác. Truyền thuyết kể rằng Cầu Sỉ nguyên thân là Thiên Long, do mắc phải sai lầm lớn mà bị trừng phạt biến thành thế này, bình thường hay tu luyện tại nơi âm khí tụ hợp để một ngày nào đó có thể khôi phục Thiên Long chi thân. Nhưng mà con này..."
Kế Duyên không tiếp tục nói nữa. Cầu Sỉ này gần như đã không còn linh trí, chỉ hành động theo bản năng, cũng không biết nó đã từng trải qua chuyện gì. Nếu Thành Hoàng thành Lộc Bình thật sự là vô ý bị nó cắn dẫn đến trúng kịch độc mà thân tử đạo tiêu thì cũng là xui xẻo cực độ.
Kế Duyên lặng lẽ đứng nhìn ao nước. Không còn Cầu Sỉ, ao nước trong con mắt của hắn bắt đầu chậm rãi sinh ra biến hóa mới.
"Quả nhiên là nơi tụ linh tụ âm. Khi Cầu Sỉ còn tu luyện ở đây, toàn bộ linh âm chi khí đều bị nó hấp thu. Hiện nay đã không còn Cầu Sỉ, cái ao này lại trở thành một vấn đề nhỏ."
"Ách, có vấn đề gì vậy? Sẽ có yêu quái mới tới đây à?"
"Cái đó cũng là một khả năng, nhưng thời gian tới sẽ không có yêu quái tới đây. Chỉ là hiện tại nước này quá mức âm lãnh, không tốt cho thường nhân."
Mặc dù dân chúng xung quanh đã nhận ra điều gì đó, đại đa số các tình huống sẽ không có người nào đó đến gần cái ao, nhưng Kế Duyên vẫn sẽ lưu lại một chút thủ đoạn.
Nghĩ như vậy, Kế Duyên dùng tay trái lục lọi ống tay áo, từ trong lấy ra hai đồng pháp tiền cùng bút lông sói. Sau đó hắn cúi xuống dùng bút chấm một ít nước ao, viết mấy chữ lên hai mặt của pháp tiền.
Hồ Lý đứng bên cạnh hết sức tò mò nhưng cũng không dám quá phận mà chỉ len lén nhìn trộm. Con hạc giấy nhỏ trên vai Kế Duyên thì lại không có một chút lo lắng, vươn cổ thò đầu cẩn thận nhìn chằm chằm vào động tác trên tay đại lão gia.
Không bao lâu, Kế Duyên viết xong, hai đồng pháp tiền lóe lên ánh huỳnh quang màu đồng thau. Sau một hơi thở, hắn tiện tay ném về phía trước
"Chóc~" "Chóc~"
Hai bọt nước tóe lên, đồng tiền rơi vào trong ao.
Ù ù ù ù.....
Một cảm giác rung chuyển nhẹ từ trong ao truyền đến, mặt nước lăn tăn gợn sóng, biên độ không lớn nhưng tần suất rất cao. Trong nước, đồng tiền chậm rãi chìm xuống, đất đá dưới đáy ao không ngừng co lại về phía trung tâm như bị vật gì đó hút vào.
Khi hai đồng tiền rơi xuống đáy ao, chấn động cũng đã ngừng lại. Hai đồng tiền vừa vặn chồng lên nhau, chỉ khác ở hai lỗ vuông giữa đồng tiền tạo thành hai hình thoi giao thoa. Hai đồng tiền rơi xuống trung tâm cái ao, hang động bên dưới đã bị đất đá lấp kín, chỉ còn một lỗ nhỏ chính là cái lỗ vuông giữa đồng tiền.
Từ lúc đồng tiền rơi xuống, quang cảnh ao nước không thay đổi, nhưng trong pháp nhãn của Kế Duyên lại có sự khác biệt rất lớn.
"Không tệ, như vậy là được rồi. Nói không chừng sau này còn có thể dưỡng ra thủy tinh linh vật vô hại."
Lẩm bẩm một câu, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói.
"Đều trở về đi."
Tiếng nói vừa dứt, từng đạo mặc quang từ bốn phương tám hướng bay trở về. Đám chữ nhỏ vẫn còn trên đường, thanh âm líu ríu đã quanh quẩn bên tai.
"Đại lão gia đại lão gia, con rắn vừa rồi thật kì quái!"
"Đại lão gia, xà yêu kia đã vào trong tranh sao?" "Đại lão gia, xà yêu kia tên là Cầu Sỉ sao?"
"Hai chữ Cầu Sỉ viết như thế nào?"
“Con hạc giấy dạo này cũng không đến chơi với chúng ta nha!” “Con hạc giấy nhỏ biết nói chuyện rồi đấy!”
"Đại lão gia đại lão gia..."
.....
Kế Duyên vẫy vẫy tay.
"Được rồi được rồi, các ngươi tạm thời không cần quay lại tự thiếp, ở bên ngoài dạo chơi chút đi, nhưng phải chú ý giữ yên tĩnh."
"Đã biết đại lão gia!" "Chúng ta rất yên tĩnh!"
"Đúng, chúng ta yên tĩnh nhất rồi." "Chúng ta cam đoan yên tĩnh đại lão gia!"
"Không sai, ai dám không yên tĩnh, ta sẽ nổi nóng với hắn!"
"Ta và ngươi cùng nổi nóng." "Ta cũng vậy!" "Tính cả ta!"
"Vậy các ngươi nói người nào sẽ không yên tĩnh?" "Nhiều đứa như vậy khả năng cũng sẽ không yên tĩnh nổi!"
"Mấy tên này hại tất cả chúng ta, phải nghiêm trị!" "Đúng!" "Đồng ý!"
.....
Kế Duyên nhẹ nhàng hít một hơi, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười. Ban đầu hắn muốn cho đám chữ nhỏ này im lặng, nhưng nghĩ đến đã lâu rồi không có thả cho bọn chúng đi ra. Dù sao bọn chúng đã sớm biết đúng mực, gặp tình huống sẽ yên tĩnh.
....
Sắc trời vào đêm, Kế Duyên dẫn Hồ Lý cùng Kim Giáp về tới trang viên Vệ thị. Đám chữ tập trung xung quanh con hạc giấy nhỏ cùng nhau bay loạn bốn phía trang viên.
Căn phòng đã từng tổ chức yến hội trước đó vài ngày giờ đây đèn đuốc sáng trưng, bàn ghế đã được bày biện sẵn. Từng con hồ ly huyễn hóa thành hình người mặc trang phục gọn gàng, tâm tình hưng phấn đợi Kế Duyên cùng Hồ Lý trở về. Bọn chúng biết rõ hôm nay không riêng gì đi trả nợ mà còn có một bữa cơm no đủ, hơn nữa nhất định sẽ có thịt ở cửa tiệm Lục gia.
Chẳng qua Kế Duyên và Hồ Lý cũng không phải hai người quay trở lại, còn có một đầu chó đen to lớn đi theo sau Kế Duyên. Ba người đi tới trước phòng đã có thể chứng kiến từng cái bóng hồ ly đi tới đi lui trong phòng, hơn nữa còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hồ ly.
"Ô. . . Ô. . ."
Đại Hắc thấp giọng gầm gừ. Ngửi thấy nhiều mùi hồ ly như vậy, nó theo bản năng gào thét.
"Gâu gâu gâu gâu… Gâu gâu gâu gâu. . ."
Tiếng sủa mãnh liệt tới mức Hồ Lý run lên một cái, nhưng tốt xấu không có mất bình tĩnh. Trong phòng, tất cả hồ ly đều ngây ngẩn cả người, nhưng cũng không có ai lập tức hoảng sợ hét lên, càng không có một con hồ ly nào bỏ chạy thục mạng.
"Ha ha ha ha. . . Nhất định là tiên sinh đã trở về!"
"Đúng đúng đúng, nghe tiếng chó sủa là biết, chắc chắn là hạc lão gia!"
"Đồ ăn tới rồi hả?" "Hắc hắc hắc..ta chảy nước miếng rồi!"
"Nhanh chóng dọn bát đũa lên đi!" "Sắp xếp lại ghế đi!"
"Ta đi mở cửa!"
Vốn dĩ bọn chúng thường xuyên bị con hạc giấy nhỏ hù dọa nên đã sinh ra sức miễn dịch nhất định đối với tiếng chó sủa trong trang viên Vệ thị. Tuy rằng vẫn còn bị giật mình nhưng đã không còn sợ đến mức vừa nghe đã linh hồn xuất khiếu chỉ biết hoảng hốt mà bỏ của chạy lấy người.
Kế Duyên cảm thấy khá kinh ngạc với chuyện này, liền nhỏ giọng với Hồ Lý cùng Đại Hắc.
"Nếu đã như thế, lát nữa ngươi giới thiệu Đại Hắc. Còn ngươi đừng gầm rú nữa, hồ ly bên trong sẽ bị hù dọa đấy."
"Dạ dạ!" "Ô. . ."
Âm thanh ồn ào trong phòng vừa vặn chấm dứt, một hồ ly huyễn hóa bộ dáng nữ tử cao gầy tiến lên mở cửa phòng, mà Kế Duyên cùng mọi người cũng đúng lúc đi đến trước mặt.
"Kế tiên sinh, gia gia, các ngươi đã về....."
Đôi mắt hồ muội chậm rãi trừng lớn, nhìn Đại Hắc đứng bên cạnh Kế Duyên. Nàng ta sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, chỉ biết chậm rãi lui về phía sau. Mặt khác hồ ly trong phòng cũng dần dần chú ý tới con chó đen đang đứng ở cửa ra vào, hung tướng hiển lộ làm cho bọn chúng sợ hãi.
“Không sao đâu, không sao đâu, con chó này sẽ không làm hại chúng ta đâu, không sao…”
"A. . . Đại Hắc ..."
Hồ muội hét lên một tiếng, một luồng khói mù dâng lên, quần áo trong nháy mắt co rúm rơi xuống đất, từ trong nhảy ra một con hồ ly đang hoảng loạn đào thoát. Trong phòng vang lên một hồi âm thanh "Binh binh pằng pằng", đám hồ ly điên cuồng bỏ chạy, có nhảy ra cửa sổ, có đào hố chui vào, có leo lên xà nhà, còn có bị đồng bọn đụng phải, dứt khoát nằm ngửa tại chỗ giả chết.
Kế Duyên hơi sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, nụ cười không thể kiềm chế được nữa.
"Ha ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha ha. . ."
Cũng khó trách con hạc giấy nhỏ thích trêu chọc đám hồ ly như vậy, quả thật rất thú vị, nhất là...hai con hồ ly đang giả chết, nằm ngửa trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không hô hấp, cố gắng hết sức biểu hiện ra cứng ngắc, có thể nói là kỹ thuật diễn xuất vô cùng tốt.
Hiểu lầm cuối cùng chỉ là hiểu lầm, một trận sợ bóng sợ gió rất nhanh đã kết thúc. Khi rượu thịt được đặt lên bàn ngày càng nhiều, tốc độ dọn bàn của một đám hồ ly tham ăn cùng một con chó tham ăn càng nhanh, khiến Kế Duyên cũng cảm thấy ngoài ý muốn mặc dù đã quen với việc này.
Kế Duyên đứng dậy tay cầm Thiên Đấu Hồ đi ra khỏi phòng. Hắn dạo xung quanh đó một vòng, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy lên một cành dương liễu gần bờ sông nhỏ, nằm ngả lên cành cây ngắm nhìn bầu trời sao.
Tiệc rượu ở phòng bên vẫn đang hồi vui vẻ. Đám hồ ly mở miệng hô một tiếng “Cẩu gia” làm cho không khí càng thêm thân thiết. Mà với Đại Hắc, ai đến nó cũng không từ chối. Người nào mời rượu cũng uống, uống rượu còn sung sướng hơn cả uống nước, mà vẫn nhìn không thấy tý men say nào hết.
"Trời quang cảnh đêm, ánh sao như sương ....."
Hiện tại trong mắt Kế Duyên chính là tinh quang phản chiếu của Tổ Việt quốc, ánh sáng của sao Tử Vi ở đây đã vô cùng ảm đạm, biểu thị vận số đã cạn kiệt.
Nâng hồ lô nhấp một chút rượu, Kế Duyên quay đầu nhìn về hướng bờ sông đối diện, ở đó có mấy bóng người nhanh nhẹn đang tiếp cận trang viên Vệ thị.
"Quả nhiên đêm nay vẫn còn xen lẫn chút việc nhỏ....."
Kế Duyên mỉm cười không để ý tới mấy bóng đen kia. Mấy đạo bóng đen nhẹ nhàng phóng qua sông nhỏ đáp xuống bờ bên này, sau đó đi vào trong trang viên Vệ thị, không có ai trong số họ phát hiện có một người đang uống rượu lặng lẽ nhìn bọn họ.