"Thiết đại nhân, mau đến xem này? Chúng ta làm gì bây giờ?"
Người bên cạnh cẩn thận hỏi một câu, Thiết Ôn cau mày suy nghĩ một lát. Xung quanh giờ phút này không một ai lên tiếng, sau vài hơi thở Thiết Ôn đã ra quyết định.
"Chuyện chúng ta gặp phải hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Không biết đối phương có biết chúng ta thương thảo ở đây hay không, cũng không biết ai đã bày ra yến tiệc ở nơi hoang vắng này, là người hay quỷ..."
Lầm bầm một hồi, Thiết Ôn quyết định rút lui nhưng sau đó lão lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn Giang Thông hỏi.
"Ta nghe nói Vệ gia ở Trung Hồ Đạo có một quyển Vô Tự Thiên Thư, sau khi Vệ thị bị diệt môn, trang viên hoang phế thì Thiên thư cũng đã mất tung tích đúng không?"
"Đúng là như vậy. Chẳng qua thế đạo hiện nay có yêu ma quỷ quái xuất hiện, lại có tiên nhân triển lộ thần thông, khả năng đã bị bọn hắn lấy đi rồi. Ngoài ra còn có lời đồn đại về sự tình Vệ gia bị diệt môn, nói là tiên nhân ban sách năm đó quay lại, gặp Vệ gia trầm luân ma đạo mà giận dữ đánh xuống tai kiếp, chắc hẳn Thiên Thư đã bị tiên nhân lấy đi rồi."
Thiết Ôn gật gật đầu, nhưng đôi mắt lão lại híp lại.
"Thế nhưng, vạn nhất Thiên Thư không có bị lấy đi thì sao? Vạn nhất vẫn còn ở trang viên Vệ thị thì sao? Ta thấy dạ yến kia thật sự là kỳ quái..."
Thân là mật thám, sứ mệnh của lão là dùng mọi thủ đoạn để Đại Trinh có được lợi ích, xúi giục kích động cũng là một trong số đó.
Đương nhiên, Thiết Ôn sẽ không mù quáng mạo hiểm. Lão liên tục cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng quyết định không thể trì hoãn thêm nữa. Thiết Ôn đưa tay vào trong áo lục lọi, cuối cùng lấy ra một túi gấm, lão cho rằng hành động lần này đáng để đánh đổi.
"Đây là?"
Giang Thông có chút tò mò, Thiết Ôn cũng không giấu hắn.
"Đây là túi gấm do Thanh Tùng tiên trưởng ban tặng, bên trong có ba trương thẻ thiếp chia làm cát, trung, hung. Vốn dĩ chúng ta được ban túi này là để sử dụng khi vượt qua chiến tuyến, nhưng chúng ta hành sự cẩn thận lại có vận khí không tệ nên không dùng tới, bây giờ sử dụng đúng lúc vừa vặn."
Nói xong, Thiết ôn vận khởi công lực, dùng móng tay sắc bén chạm nhẹ vào ngón trỏ tay trái. Đầu ngón tay lập tức chảy ra một giọt máu. Lão dùng tay trái viết một chữ “Khởi” lên trên túi gấm.
Thời điểm Thiết Ôn viết chữ ở bên này, Kế Duyên trên cây dương liễu phía bên kia đã thu hồi Thiên Đấu Hồ. Một tay hắn cầm sách một tay cầm bút, đang viết gì đó trên trang sách mở ra. Ánh mắt liếc nhìn về phía nhóm mật thám Đại Trinh, khóe miệng Kế Duyên khẽ cười, cách không viết mấy chữ về hướng đó.
“Nhân cơ hội này để bọn họ giải tán cũng hợp lý, tuy hơi vội vàng nhưng rất hợp ý trời.”
Bên kia, "xoát" một tiếng ~ một luồng hào quang nhàn nhạt lóe lên, sợi dây đỏ thắt nút trên túi gấm tự động bung ra.
Lúc này, Thiết Ôn hít một hơi thật sâu, cẩn thận dùng hai ngón tay đưa vào bên trong túi gấm, từ trong đó lấy ra một tờ giấy gấp, sau đó từ từ mở ra. Trên tờ giấy, hai hàng chữ chậm rãi hiện lên.
Trước đây khi dùng túi gấm để hỏi hung cát, nhiều nhất chỉ có vài chữ, hoặc thậm chí chỉ là một chữ thôi. Tình huống bất thường lần này dĩ nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người, Thiết Ôn cũng vô thức đọc những chữ đó lên.
“Đêm xuân, sao sáng giữa trời
Bảo quang lấp lánh gọi mời gió xa”
Hai hàng chữ hiện lên rồi biến mất, nhưng trên thẻ thiếp này lại không có điềm báo hung cát nào.
Hô... Hô...
Bên ngoài lúc này có những làn gió nhẹ thổi qua, trong đêm không lạnh không nóng làm cho con người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Cái này không có hung cát gì cả, nhưng ý nghĩa của những chữ vừa rồi... chẳng lẽ Vô Tự thiên thư thật sự còn ở Vệ gia sao?”
"Đúng vậy!" "Thật tốt quá, nói không chừng chúng ta có thể lấy được Vô Tự thiên thư!"
"Đúng vậy, như thế thì Đại Trinh ta sẽ mạnh mẽ hơn!"
Bên cạnh, vài thuộc hạ cũng lên tiếng.
"Ta từng nghe nói, bất kỳ bảo vật nào cũng đều có linh tính, có thể tự hành động và tự chủ. Có lẽ yến tiệc tối nay chính là do thiên thư hóa thân để nhắc nhở chúng ta."
Ý tưởng này tuy có chút kỳ quặc, nhưng ít nhất cũng dễ nghe. Hơn nữa túi gấm đã mở ra rồi, không đi xem chẳng phải là lãng phí sao?
"Đi xem thử rồi tính."
Tất cả mọi người đều là cao thủ trong công môn Đại Trinh, trên người còn có những phù chú do thiên sư tiên trưởng ban tặng, lại có sự chuẩn bị vẹn toàn khi tiến vào nội địa Tổ Việt quốc. Cho dù đối phó với yêu quái bình thường cũng đủ rồi, nếu gặp phải kẻ đặc biệt lợi hại, lúc này bọn họ đã sớm bại lộ rồi.
Mười mấy người triển khai khinh công, nhanh chóng xuyên qua trang viên Vệ thị hoang vắng, lặng lẽ tiến tới phía sau hậu viện. Bởi vì trang viên này thật sự quá lớn nên cũng phải một lúc sau mới đến nơi.
Từ xa đã có thể mơ hồ nhìn thấy những hỏa đăng của yến tiệc bên kia. Nhờ tác dụng của phù chú trên người, khi đến gần nóc nhà và ngoài sân, những con hồ ly bên trong vẫn chưa nhận thấy có điều bất thường gì, vẫn còn đang ăn uống vô cùng náo nhiệt.
Kế Duyên không có ở đây, Kim Giáp cũng đã rời đi. Đại Hắc ngồi trên một cái ghế, đã trở thành nhân vật chính mà những con hồ ly cùng nhau nịnh bợ trong yến tiệc này, từng con hồ ly một đều đến mời rượu nó.
"Nào nào nào, Cẩu huynh, mời uống cạn ly này!"
Hồ Lý lại tự mình rót rượu, đưa đến trước mặt Đại Hắc. Đám hồ ly bên cạnh liên tục ồn ào.
"Đúng đúng đúng, Cẩu gia mời cạn ly, Cẩu gia mời cạn ly!"
Ở bên cạnh, những con hồ ly nhảy nhót lung tung. Đại Hắc nhắm nghiền mắt, tựa như rất có nhân tính mà cười. Nó tiến tới, dùng hai chân trước ôm cái ly, sau khi dùng đầu lưỡi liếm hai cái thì vận lực hút rượu.
"Xì xì xì..."
Rượu thuận theo đầu lưỡi trực tiếp đi vào trong miệng chó.
"Gù gù gù... Ư ư ư…”
"Uống nào uống nào, Cẩu gia tửu lượng cao!"
"Ha ha ha ha, Cẩu gia thật sự lợi hại!"
Đám hồ ly hoa chân múa tay vui sướng, thậm chí còn có con hồ ly hóa hình thành nữ nhân, cầm lấy một miếng thịt đưa đến miệng Đại Hắc. Con chó ngay lập tức nhai nuốt, rồi lại uống thêm một ly rượu, trông cực kỳ hưởng thụ.
Một màn này khiến cho Thiết Ôn và các cao thủ Đại Trinh đang nhìn lén bên ngoài phải sửng sốt, đồng tử co rút lại, trên người nổi lên từng đợt da gà.
Bên trong đâu phải là thiên thư hay điềm lành gì, mà chính là hang ổ của yêu ma. Bất kỳ ai nhìn thấy người, hồ ly và chó cùng nhau uống rượu trong yến tiệc, đều sẽ cho rằng bên trong chẳng có đồ tốt gì cả.
Thiết Ôn và những người khác đều cảm thấy may mắn. May mà trên người có phù chú của tiên sư nên những con yêu quái bên trong chưa phát giác được bọn họ, như vậy cũng có thể khẳng định được đạo hạnh của những con yêu quái bên trong có lẽ không cao, tuy nhiên không vạn bất đắc dĩ thì không cần thiết phải xảy ra xung đột.
Chính lúc Thiết Ôn định lặng lẽ rút lui, bỗng nhiên nhìn thấy trên tay một nam tử mập mạp lóe sáng một cái, lập tức xuất hiện một quyển sách.
Hồ Lý đang định rót rượu cho Đại Hắc, nhưng lại thấy trên tay đang cầm chén rượu lại xuất hiện thêm một quyển sách, vừa đúng lúc được chén rượu đỡ lên. Hơn nữa quyển sách này còn phát ra từng trận ánh hào quang, nhìn thấy tuyệt đối không đơn giản.
"Đây là... “Vân Trung Du Mộng”?"
Hai chữ đầu là thấp giọng thắc mắc, sau khi nhìn rõ những chữ trên bìa sách, Hồ Lý trong lòng khẽ rung động, vô thức tăng thêm ngữ điệu đọc to lên.
"Vân Trung Du Mộng?" "Sách?"
Những con hồ ly trong yến tiệc đều ngẩn người, ánh mắt tập trung vào tay của Hồ Lý. Mà quyển sách mới xuất hiện này đã bắt đầu tự động lật trang, hơn nữa còn có những văn tự tản ra hào quang.
Những văn tự này có mơ hồ có rõ ràng. Ý tứ ẩn giấu trong đó đại khái là, có được cuốn sách này có thể được tiêu dao tiên pháp.
Giây phút tiếp theo, gần như tất cả những con hồ ly đều cảm thấy một luồng thần niệm chảy qua cơ thể, nhưng lại không thể dùng một loại ngôn ngữ chính xác nào để biểu đạt nó. Nhưng bọn chúng đều rõ ràng, có vẻ như lúc này chính là điểm bắt đầu của sự kiện mà Kế tiên sinh trước đây có nói đến.
"Bây giờ?" "Nhanh vậy sao..."
Trên mặt những con hồ ly có sự bàng hoàng, có sự thất lạc và cũng có sự lo lắng, mà con chó đen to bên cạnh thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Gâu gâu gâu??”
Vài tiếng chó sủa đã làm cho những con hồ ly đang bối rối kia tỉnh giấc, cũng làm cho Thiết Ôn và những người khác bên ngoài thức tỉnh. Bọn họ ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy ánh hào quang và văn tự ở bên trong, cũng có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Tâm niệm khẽ chuyển, Thiết Ôn cũng không còn quan tâm đến nhiều việc nữa, hét lên một mệnh lệnh.
"Tất cả mọi người, không tiếc bất cứ giá nào, mau cướp đoạt Thiên Thư!"
"Lên!" "Lên!" "Giết"
"Phanh..." "Phanh..." "Phanh..." "Phanh..." ...
Trong chốc lát, mười mấy cao thủ phá cửa sổ mà vào, mỗi người đều chân khí dâng trào, mặt lộ vẻ sát cơ. "Xoeng" "Xoeng" "Xoeng" tiếng rút đao vang vọng khắp phòng, ánh sáng lóe lên trên thân đao tràn ngập cảm giác sắc lạnh.
"A... Chạy mau a!" "Tản ra tản ra..."
"Không xong rồi, làm cho Hắc gia liên lụy rồi!" "Hắc gia, ngươi đi mau đi mau!"
"Yêu quái nhận lấy cái chết!"
Từng món vũ khí của các cao thủ đều đã được dán phù chú lúc trước. Bọn họ trên thân còn dính những mảnh vỡ của cửa sổ xông vào tấn công những con hồ ly và con chó đen trong nhà. Yến tiệc ban đầu rộn ràng náo nhiệt, bây giờ khắp nơi đều có những con hồ ly bỏ chạy tán loạn.
"Ô... Uông uông... Rống..."
"Phanh..." "Phanh..." "Phanh..."
"Rắc rắc..." "Á!"
Bên trong phòng, ánh đao loạn vũ, huyết quang hiện ra, người và yêu hỗn chiến một mảng. Thiết Ôn và một cao thủ khác hướng thẳng về phía Hồ Lý đang nắm quyển thiên thư “Vân Trung Du Mộng”. Tiếng xé gió của Ưng trảo bén nhọn khiến màng nhĩ của Hồ Lý đau nhức, làm cho gã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
"Sát !!!"
"Rắc rắc..."
"A..."
Vai của Hồ Lý bị Thiết Ôn bắt lấy. Trong nháy mắt móng tay sắc nhọn đâm vào, cảm giác gân cốt vỡ vụn cùng với nỗi đau nhức ập tới. Hồ Lý giống như một quả bóng bị xả khí, cơ thể mập mạp ban đầu lập tức teo nhỏ, biến thành một con hồ ly ngậm sách nhảy ra từ trong đống quần áo. Tuy rằng nhờ cách này mà thoát khỏi sự khống chế của Thiết Ôn, nhưng một chân trước của Hồ Lý đã bị xệ xuống.
"A..." "Đau chết ta!"
"Trốn... Trốn đi!" "Chạy khỏi nơi này, chạy mau !"
"Tất..." "Tất..." "Tất..."
…
Vài con hồ ly bỗng nhiên bắt đầu đánh rắm. Mùi rắm hôi ngút trời, bao lấy Thiết Ôn và các cao thủ ở bên trong. Bọn họ bị bất ngờ không đề phòng hít vào mấy lần, bị mùi thối làm cho đầu váng mắt hoa.
Đại Hắc vừa mới cắn được cánh tay một tên cao thủ đến mức da tróc thịt bong, thiếu chút nữa đã bị mùi thối làm cho thăng thiên. Nó vội buông lỏng cái miệng rồi nhảy ra khỏi phòng. Mà đám hồ ly còn nhanh hơn cả nó, thời điểm mùi thối bốc lên, nhân lúc những võ giả bị mùi thối làm cho thất thần, bọn chúng đã chạy ra ngoài rồi…
"Khục khục khục..." "Khục khục... ọe..." "Ọe ọe..."
"Thối quá..." "Thối chết mất!"
Đám võ giả mãnh liệt chịu đựng sự buồn nôn và khó chịu để nhảy ra khỏi phòng. Khi đã ra khỏi, cả đám hết nôn ọe lại ho khan, thở dốc một lúc mới hồi phục lại được.
Sắc mặt của Thiết Ôn rất khó coi. Lão quay đầu nhìn về trong gian phòng kia. Khắp nơi đều là vết máu và lông thú. Có ba võ giả chưa kịp thoát thân thì đã té ngã trên mặt đất, không biết bị choáng hay là chết rồi. Những con hồ ly kia thì chẳng còn một mống nào cả.
…
Trên cây dương liễu ven sông, Kế Duyên lại lấy Thiên Đấu Hồ ra, rót rượu vào miệng.
“Vân Trung Du Mộng” là thật. Kế Duyên cũng lưu lại trong sách một vài thủ bút, quả thật có những tri thức tu hành, cũng có những chuyện nhỏ khác. Chuyện khôi hài đêm nay thực sự không phải do hắn đùa giỡn. Qua một màn này, đã đến lúc đám hồ ly phải rời khỏi nơi này và sống lang bạc kỳ hồ rồi.
Cho dù là người có đạo hạnh cực cao hay là đám hồ ly này cũng đều phải trải qua một vòng tuần hoàn: xuống núi sống ở Vệ gia, nhận được Thiên Thư, bỗng nhiên bị võ giả Đại Trinh đuổi giết, rồi mang theo Thiên Thư chạy thục mạng.
Những con hồ ly này cũng được xem là có “thân thế trong sạch”. Tuy nhiên, những sự tình liên quan đến Kế Duyên không được tính đến và cũng không cách nào tính toán được.
Ánh mắt Kế Duyên nhìn về phương xa. Ở nơi đó có một đám hồ ly bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng đang hốt hoảng chạy thục mạng. Con hồ ly đầu đàn chân khập khiễng, trong miệng ngậm một quyển sách, có thể nhận ra vẻ hoảng sợ trên mặt còn chưa tiêu tan.
"Hảo hảo tu hành, hữu duyên gặp lại!"
…